Máy tính và điện thoại thông minh giúp mình bớt lú PNTB Tám năm trước, khi còn ngồi ghế “sếp” ở cơ quan, mình mù tịt về máy tính. Điện thoại di động thì chỉ biết gọi, nghe và nhắn tin, đến lưu danh bạ mới cũng lúng ta lúng túng như gà mắc tóc. Riêng về máy tính thì cơ quan đã trang bị ít nhất mỗi bộ phận công tác một cái. Cần công văn, giấy tờ gì thì viết bằng tay chuyển xuống cho văn thư… Tuy nhiên, trong cái đầu bảo thủ đến mức lú lẫn của mình lúc nào cũng nghĩ, máy tính nó là thứ cao siêu, không phù hợp với loại người như mình. Vì thế, nhiều cái máy tính của cơ quan đã cũ mèm rồi mà mình vẫn chưa bao giờ dám sờ vào con chuột. Có một quyển sách nhan đề: “Máy tính thật là đơn giản”, mình nghĩ bụng, cái thằng nào viết cuốn sách này thuộc loại “nói phét thành thần, kéo gân lỗ đít!”. Hơn nữa, tiếng Anh chả biết một chữ cắn đôi mà nhòm vào cái máy tính thấy rặt tiếng Anh thì họa có lột xác thành con nít mới dám theo học!… Thôi, tốt nhất là đối với vi tính, nó tinh ví (tức