Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Kịch Thơ

5760. HẬN NAM QUAN

Hình ảnh
HẬN NAM QUAN Hoàng Cầm Một đêm giăng mờ lạnh lẽo. Tiếng tiêu nào trên ngàn xa văng vẳng trong sương. Trên một khu rừng gần Ải Nam Quan, chi chít cây cối, có một bóng đen vạch cây, rẽ lá tìm đường. Gần chỗ ấy, Nguyễn Phi Khanh bị giam trong một cái cũi lớn. Lúc đó đã nửa đêm. Bốn bề tịch mịch. Duy có tiếng tiêu vẫn réo rắt, não nùng. Thỉnh thoảng có tiếng mõ cầm canh xa xa. Hồi lâu, Phi Khanh hơi cử động và ngồi dậy. Phi Khanh: Đây biên giới hai nước thù đẫm máu; Đây Nam Quan... con mắt khép tình thâm Lối qua lại của một loài cuồng khấu Là Nam Quan... chua xót bóng nghìn năm. Đây Nam Quan, bốn bề sương lạnh lẽo, Hồn thuở xưa lay động bóng tinh kỳ Ai đi sứ nơi quê người lẽo đẽo Cỏ hoa rừng dâng lệ khóc phân ly?! Đây Nam Quan, những u hồn thấp thoáng Đứng đầu non, trông rõi bóng quê hương Đây Nam Quan, anh hùng xưa lảng vảng Trỏ sang Tàu, vẽ máu trên đường gươm. Đây Nam Quan, nơi tướng quân họ Lý Đuổi quân thù để cứu lấy dân sinh Lại phóng xá cho giống người