ÔI DÂN NƯỚC TÔI Nhà thơ Văn Công Hùng S áng định mần tiếp cái "Gia Lai cà kê" nhưng ngồi cà phê đọc báo trên iPad mà sởn cả da gà. Dù những việc này mình đã viết rồi, báo Sức khỏe đời sống in của mình 1 bài về vô cảm trong mục "Tuyên chiến với vô cảm", nhiều bạn đọc đã vào bình rất cảm động, nhưng khi chỉ đọc trên 2 tờ Người Lao động và Tuổi trẻ, mình ngậm ngùi mãi, sao dân nước tôi lại khổ thế, không bằng con ong cái kiến nữa. Vì bây giờ có mấy ai mà nỡ di kiến đốt ong đâu, thế mà dân tôi bị chính những người mà họ gom góp từng đồng thuế nuôi ghẻ lạnh, dồn vào chỗ chết, tự mình minh oan cho mình thì gặp sự vô cảm vô trách nhiệm từ của cả hệ thống từ trên xuống dưới. Chao ơi, thôi thì miếng đất cái nhà còn thể tất, chứ đây là cả tính mạng của con người, không chỉ một con người, mà lại vô cảm vô trách nhiệm một cách khốn nạn và táng tận lương tâm đến thế?