Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn

5576. THÁM TỬ TƯ

Hình ảnh
THÁM TỬ TƯ   Truyện ngắn Trần Kỳ Trung Cô bạn thân, giỏi ngoại ngữ, chuyên môn, có tài tổ chức… làm thư ký riêng cho một bà lớn. Cô ấy nói với tôi: - Không ai nghiêm bằng bà ấy, từ giờ giấc đến công việc, bà đòi hỏi rất cao. Nhưng đặc biệt về đạo đức, anh thấy không ? Chọn thư ký, không giống như nhiều bà khác, toàn chọn thư ký là thanh niên, đẹp trai, cao to thì bà chọn em, vì không muốn điều tiếng. Bà ấy coi công việc là trên hết, đạo đức lại càng phải giữ, khi bà ấy ở vị trí này… …Tôi nhận được cuộc điện thoại khẩn của cô bạn: - Sếp của em muốn gặp anh. Anh thu xếp đến ngay nghe. - Có việc gì thế em, có thể nói qua cho anh biết được không? - Là thế này – Cô bạn của tôi nói gấp trong điện thoại – Bà ấy muốn tìm một thám tử tư, em có nói, anh là giám đốc công ty thám tử “ Nghiêm minh ” thành công rất nhiều việc mà người thuê muốn biết. Sếp nói với em, mời anh đến ngay. Còn đến làm gì, em không biết!

5559. XÌ-LÍP, COÓC-SÊ ĐÁNG YÊU ?

Hình ảnh
Xì-líp, coóc-sê đáng yêu? Đỗ Trung Tây Tôi có 3 đứa con, nhưng buồn thay, toàn là con gái! Còn cái nhà hàng xóm - cách nhà tôi mỗi cái dậu mồng tơi - cũng có 3 đứa, mà lại toàn con trai. Thật mỉa mai! Biết tôi không có con trai, tôi buồn là vậy, thế mà cái lão hàng xóm vô tâm thi thoảng lại trêu ngươi, cho 3 thằng con lão xếp hàng đái vào dậu mồng tơi, chĩa thẳng chim sang nhà tôi. Chúng đái vào dậu mồng tơi mà như đang đái vào lòng tôi vậy: xót xa vô cùng! Hình ảnh cái "dậu mồng tơi xanh rờn" đã trở nên quá đỗi quen thuộc trong thơ, trong nhạc, nhưng cái dậu mồng tơi giữa nhà tôi và nhà hàng xóm đó thì là "dậu mồng tơi đen sì" do bị tưới quá nhiều đạm, phốt pho, kali và khoáng chất đậm đặc. Có con trai đúng là sướng thật! Những ngày lễ tết, bố con trở thành bạn nhậu, nâng chén cà kê - chứ con gái, chúng nó cắm đầu hùng hục ăn, vừa ăn vừa lèo bèo: "Bố uống ít thôi! Ăn cơm, ăn thịt đi!". Có con trai cũng rất tiện: đi tắm quên quần sịp, gọi

5552. Mầu lịch sử trong đêm trung thu

Hình ảnh
MẨU LỊCH SỬ TRONG ĐÊM TRUNG THU Truyện của Mai An Nguyễn Anh Tuấn Hình minh họa Đã 6 giờ chiều, hắn vẫn còn ngồi ở quán bia “cóc” tại một thị xã đông đúc. Chả là, anh bạn thân ở hội văn nghệ địa phương sau khi viết xong cái truyện ngắn, biết hắn đang có việc ở thị xã bèn truy tìm bằng được để khoe. Đọc xong dòng cuối bản thảo, ngoặc được một câu gửi gắm tế nhị: "Cái này mà chuyển thể thành phim truyện thì thú lắm đấy, lưu ý nhé", ông bạn kéo hắn bằng được đi chiêu đãi. Biết văn nghệ sĩ tỉnh là nghèo nên hắn đã chủ động “tiến cử” một quán bia bình dân mà hắn từng đến, để ông bạn đỡ thâm thủng “màng túi” khi tỏ lòng hiếu khách và cũng không làm tổn thương đến sĩ diện của bạn… Nhưng thật oái oăm, ở ngay cạnh quán bia này vừa mới khai trương một cửa hàng đặc sản “Gà quê”. Bạn hắn định chạy sang kiếm nửa con gà sang nhậu với bia vi sinh (mà hắn phải bấm bụng nói là bia địa phương có hương vị rất đặc biệt!). Hắn giữ tay bạn lại: “Thôi, uống không cho mát. Uống nhanh, t

5523. BÙA HỘ MỆNH

Hình ảnh
BÙA HỘ MỆNH  Truyện ngắn của Trần Kỳ Trung Nhà nó có nghề gia truyền, làm bún chả. Nó mang cái nghề đó vào thành phố này mở quán ăn.  Quán ăn ngay mặt tiền, mới non một tháng đã nức tiếng, khách ăn ra, vào tấp nập. Nhưng …như người đời nói: “ Mật ở đâu ruồi bâu đến đó!”. Đầu tiên là ông phường, mặt mày bặm trợn đến quán, quát tháo: - Ai cho mày mở quán bún chả ở đây! Không biết có thông báo của phường, phố này không được mở quán ăn, làm ô nhiễm môi trường. Nó rất thắc mắc, chỉ ngay quán phở nằm đối diện: - Thế sao quán phở kia lại được mở, mà của tôi, phường không cho?

5516. BÓI NHƯ THẦN

Hình ảnh
BÓI NHƯ THẦN Truyện ngắn Trần Kỳ Trung … Nó mời ông thày bói này đến nhà bói vận hạn cho chủ. Ông ấy lắc đầu: - Không cần! Anh cứ mang những bức ảnh hoạt động từng thời kỳ của chủ nhà anh tới đây, tôi xem, rồi tôi chỉ cho anh thấy vận hạn chủ nhà anh… Nó với chủ đi xem bói đã nhiều, chùa cúng cũng lắm, nhưng chưa bao giờ lại có thầy bói bằng “ảnh”. Kỳ! Nó mang bức ảnh chủ, khi còn làm cán bộ đoàn, ngửa mặt lên trời vừa hát, vừa đàn ghi ta, hỏi: - Thầy đoán xem chủ của con hồi ấy có sở thích gì? Ông thầy bói cầm bức ảnh giơ lên xem kỹ một hồi, rồi phán: - Chủ của anh hồi ấy tính rất hay bốc đồng, ưa nịnh, thích hát caraoke, còn thích rượu ngoại nữa…nhưng được cái là dễ bảo… Nó trợn tròn mắt, ông thầy nói không sai đến một sợi tóc của chủ. Nó lại lấy một bức ảnh ông chủ đứng trước một khách sạn lớn, cười tươi cùng đám lâu la, hỏi: - Thế ông xem bức ảnh này đường công danh của chủ con sẽ ra sao? - Lúc này chủ anh đang làm gì? - Dạ! Tổng giám đốc chế biến x

5441. HOÃN - Truyện ngắn của Ngọc Dương

Hình ảnh
HOÃN Truyện ngắn của Nguyễn   Ngọc Dương/ PNTB   Hình minh họa - Internet Nửa đêm tỉnh giấc, Lực thấy trong người rạo rực, mở mắt nhìn sang bên cạnh, thấy vợ vẫn ngủ ngon, anh nghiêng người sang trái, luồn bàn tay phải vào bụng vợ... Lê giật mình cầm tay chồng hất ra. - Em sao thế? - Ông đi chán với con thư ký rồi còn động vào tôi làm gì! - Kìa em, cứ nói oan cho anh! Bây giờ mình… Lê ngồi hẳn lên, dựng cái gối lên đầu giường để tựa lưng, kéo tấm chăn mỏng ôm vào lòng rồi nói vẻ nghiêm chỉnh: “Thôi đi, em không muốn!”. Lực vẫn kiềm chế và nói một câu (mượn ý Chu Văn Quềnh), nửa như đùa: - Thế em định “hoãn cái sự sung sướng” của anh lại à!”. - Hoãn, hoãn tất cả những cái gì mà anh đang muốn, kể cả kế hoạch xây biệt thự ở trung tâm thành phố.

5440. BIỆT PHỦ, CHÙA, VÀ TÌNH BẠN

Hình ảnh
BIỆT PHỦ, CHÙA, VÀ TÌNH BẠN Truyện ngắn của Mai An Nguyễn Anh Tuấn Hình minh họa - internet Từ trước tới nay, hắn vẫn cho rằng, tình bạn là một thứ tài sản quý giá, thiêng liêng; cho dù, vì điều âý có không ít người đã bĩu môi dè bỉu hắn là ngây thơ, và ngây ngô, song hắn thủ cựu với ý nghĩ: nếu có đem hắn vào cối giã, mọi thứ tan thành bột thì chắc chắn niềm tin đó vẫn nguyên vẹn... Nhưng đến hôm nay, cái niềm tin gần như là tín điều đó của hắn bị lung lay dữ dội, khi quan hệ của hắn với một người bạn thân thiết nhất, gần như “con chấy cắn đôi”, đã rạn nứt khó có cơ hàn gắn - lạm dụng từ ngữ của giới kinh tế-chính trị, là phá sản! Và sự phá sản đau đớn này, không ngờ lại có liên quan, theo quy luật quả báo của đạo Phật, tới những biệt phủ và chùa ở một tỉnh miền núi vẫn phải xin Trung ương cấp gạo cứu đói...

5319. Cây sa mộc chết đứng

Hình ảnh
Cây sa mộc chết đứng Truyện ngắn: TỐNG NGỌC HÂN Bốn gian nhà chỉ có một cái cửa duy nhất nên ngoài trời còn sáng mà trong nhà đã tối mịt. Buồng mẹ con Mùi nằm còn tối hơn. Khách khứa về hết. Bên mâm, hình như chỉ còn mình Châu thì phải. Mùi gọi mấy lần Châu không thưa. Lại say rồi. Dạo này liên tục say. Mùi gọi thêm lần nữa. Châu ư ử gì đó trong họng, giống như một câu hát. Rồi Châu hát thật. Câu hát ấy, Mùi còn lạ gì. Để mặc thằng bé vừa đầy tháng nằm đấy. Mùi bước ra, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù. Châu vẫn say sưa hát. Mùi gào lên mấy tiếng rồi lăn xả vào Châu mà cào cấu. Châu ngã dúi dụi, khua hai cánh tay chống đỡ yếu ớt rồi gục xuống nền nhà. Châu còn lảm nhảm thêm một lúc nữa rồi ngủ quên trong tiếng đay nghiến của Mùi. * *    * Diu chạy theo con sóc. Con sóc liếc nhìn Diu rồi trốn biệt trong quầng chuối dại tốt ngụt. Diu lại chạy theo tiếng con chim ca ca. Rốt cuộc, Diu mất dấu tiếng chim giữa rừng trúc quân tử ngút ngàn. Thông cổ thụ. Chè cổ thụ. Đỗ quyê

5308. Chuyện cậu tôi

Hình ảnh
Chuyện cậu tôi Truyện ngắn Trần Kỳ Trung PNTB: “Con người tạo ra hoàn cảnh trong chừng mực mà hoàn cảnh tạo ta con người” (Karl Mark). GỈA DỐI, CƠ HỘI…không phải là sản phẩm có sẵn, không phải do Chúa trời, Thượng đế ban cho từng người. Một khi nó là phổ biến trong xã hội, cần tìm nguyên nhân phát sinh của nó trong điều kiện xã hội – lịch sử, thể chế riêng biệt. Mỗi cá nhân trong điều kiện đó, khó tránh khỏi là SẢN PHẨM CỦA XÃ HỘI MÀ NÓ ĐANG SỐNG .   Trần Kỳ Trung giới thiệu:   Giả dối, cơ hội...một hiện tượng đã trở thành "đại trà" ở nước ta, nhiều người coi đó là chuyện bình thường, đến độ, chấp nhận, sống chung với nó, có khi biết ơn. Một xã hội, thể chế...mà như thế, sẽ đi về đâu? Từ suy nghĩ trên tôi viết truyện ngắn này. Truyện ngắn "CHUYỆN CẬU TÔI" đã in trong tập truyện ngắn "LÕM TO" - NXB Văn Học và trankytrung.com. ----------------------------------- Chuyện cậu nhận là em ruột của bố tôi, nói gọn là như thế này.

5175. Bệnh tỉnh

Hình ảnh
Bệnh tỉnh Truyện ngắn của   PHẠM DUY NGHĨA Nguyễn Hàn Chung   Ai đã từng mắc căn bệnh mà nhà văn trẻ và tài hoa này miêu tả cần đọc kỹ nhấm nháp hương vị truyện để tìm ra phương pháp chữa bệnh hiệu nghiệm nhất. Mời bạn đọc đọc Bệnh tỉnh của Phạm Duy Nghĩa. Ngoài ba mươi tuổi y vẫn chưa có vợ. Điều ấy với y chẳng quan trọng. Tiện thì lấy, không thì thôi. Thời nay tiến bộ nhiều rồi, ai cũng biết lấy vợ lấy chồng là việc không cần thiết. Thực ra thì có nhiều kẻ muộn màng như y muốn lập gia đình, nhưng họ chưa làm được điều đó bởi họ có lí do riêng. Trường hợp của y, lí do duy nhất chỉ là bị bệnh. Một bệnh không chữa được vì xưa nay nó không có tên trong danh sách bệnh tật. Y gọi nó là bệnh tỉnh. Bệnh tỉnh là gì, bạn đọc đừng sốt ruột, y sẽ kể ra ngay bây giờ thôi.

5101. Hậu duệ nhà Cuội?

Hình ảnh
Hậu duệ nhà Cuội? (Truyện cực ngắn) Câu chuyện mà tôi kể đây thật trăm phần trăm, nhưng xin phép thay tên nhân vật và địa chỉ thật, vì không cần đến mức phải điều tra vụ án. Chiều tối qua, thằng cháu nội cưng của tôi học lớp 7 đi xe đạp điện ở trường về, bị một người đi xe máy đâm trúng phía sau, thằng bé văng ra đường. May mà người vẫn còn nguyên, không chết, không bị thương.

5091. Chiếc áo second-hand

Hình ảnh
Chiếc áo second-hand Truyện ngắn của   PHẠM DUY NGHĨA Hình minh họa Nguyễn Hàn Chung Các bạn mê truyện ngắn  Phạm Duy Nghĩa  Hãy đọc truyện ngắn mới toanh này như lời thư tác giả gửi cho BBT là truyện "có vấn đề". Vấn đề gì vậy. Phải đọc kỹ mới biết các bạn ạ. BBT Bản Sắc Việt ...Mời các bạn. "Cháu gửi chú truyện ngắn "Chiếc áo second-hand", in báo Văn nghệ (Hội Nhà văn Việt Nam) số mới ra, 25-2-2017. Truyện bị coi là "có vấn đề". Báo Văn nghệ đã in nguyên văn không cắt bỏ chữ nào. Cháu cảm ợn chú. Cháu PDN" Chiếc áo kẻ màu tím sẫm Một chiều thu ảm đạm tôi rời công sở sớm hơn thường lệ. Trên đường về qua khu chợ ven đô, tôi quyết định tìm mua một chiếc áo hàng thùng. Sau khi bới tung cả núi quần áo nhàu nhĩ bày trên tấm bạt trong gian chợ, không chọn được chiếc nào ưng ý, tôi tìm sang dãy đồ second-hand treo bán trên vỉa hè dọc công viên bên hồ. Trong cả rừng áo bạt ngàn, tôi bắt gặp một chiếc áo kẻ carô tuyệt đẹp màu tím sẫ

5085. Thằng Thống Nhất

Hình ảnh
THẰNG THỐNG NHẤT Truyện ngắn của Thái Sinh   Thật không ngờ tôi lại gặp nó ở đây, trong căn phòng bảo vệ của nhà ga, lúc nãy tôi còn nhìn thấy nó đang làm trò giữa đám đông ngoài sân ga. Người ta gọi nó là thằng hề, bởi nó làm trò trên suốt chuyến tàu thống nhất Bắc Nam để kiếm tiền nuôi bà. Người ta dẫn nó vào đây cùng với đôi vợ chồng hành khách, cứ nhìn những thứ mà vợ chồng nhà kia đủ biết họ là những người giàu có và sang trọng. Hẳn nó lợi dụng sự sơ hở của đôi vợ chồng kia để móc túi? Tôi nghĩ vậy nên quan sát kỹ nó.

5047. Người hùng biết sợ

Hình ảnh
Người hùng biết sợ Truyện ngắn của   PHẠM DUY NGHĨA Tôi lớn lên cùng Vũ ở nông thôn miền núi. Từ nhỏ Vũ đã là đứa trẻ khác lạ. Người nhỏ và sắt lại như một thỏi chì. Đôi mắt màu nâu hoang dại có viền sắc lạnh như mắt chim rừng. Mỗi ngày mở miệng không quá ba lần, lúc nào cũng lầm lũi. Hơn mười tuổi Vũ đã nổi danh là người không biết sợ một thứ gì trên đời. Trèo lên ngọn cổ thụ cao ngất bắt tắc kè. Bám vào vách đá dựng đứng lấy tổ chim. Lùng sục trong hang hốc tăm tối tìm dơi. Giữa mùa đông buốt giá từ mỏm núi nhảy xuống hồ bơi ngang bơi dọc. Chết thì thôi. Đời đói nghèo, có gì vui thú lắm đâu mà phải tiếc. Xóm tôi ở tựa lưng vào đồi, nhìn ra một cánh đồng. Đi hết đồng thì tới hồ. Đi dọc theo hồ tới chân gò sẽ gặp một bãi tha ma. Người không biết sợ cái gì thì ít nhất cũng sợ ma, nghĩ thế nên vào một tối mùa thu, một kẻ trong chúng tôi đã thách Vũ đi một mình đến bãi tha ma đó. Không nói nửa lời, Vũ lặng lẽ đi. Ma chẳng qua là người sống được chuyển biên chế vào một cõ

5044. Màu đỏ Artek

Hình ảnh
Màu đỏ Artek Truyện ngắn.   Phạm Duy Nghĩa ( VNTN )  - Chẳng gì thú bằng đón bão trên đại ngàn, thằng bé nhận ra điều đó từ ngày đem đàn dê lên núi cao. Trên đó bạt ngàn đá, trập trùng mây, và cây dại thì nhiều loài đến mức những con dê lì lợm treo mình như làm xiếc trên vách đá cả tháng trời tìm ăn cũng không xuể. Nơi ấy gió không còn bị nhốt trong những khoảng đồi hẹp, và có thể thổi bay người như thổi một chiếc lá trên cành. Thế giới hùng vĩ đó chỉ cách nhà nó một ngày đường - ngôi nhà bé như tổ chim khuất sau rặng bồ đề, dưới chân đồi, bên con đường đất đỏ. Biết loài dê vốn là những nhà vô địch về leo trèo   nên bố thằng bé đã quyết định làm chuồng cho chúng ở luôn trong núi. Được ăn nhiều thứ lá và tự do chạy nhảy như thú hoang, dê mới chắc thịt. Thêm nữa, thằng bé ở trên ấy có thể đào dúi bẫy chuột và kiếm rau dại thay cơm, đỡ tốn gạo nhà - bà mẹ nói thế. Giữa thời cả nước đều đói, bớt đi được một miệng ăn cũng là điều mừng. Vậy là thằng bé ở một mình trên núi.

5037. Ông thông gia

Hình ảnh
Ông thông gia Truyện ngắn Vũ Thư Hiên   PNTB:   Truyện ngắn quá hay. Mình đọc như nuốt lấy từng chữ. Tôi sung sướng đằm mình trong nước mát. Trên đầu tôi, chung quanh tôi, nắng chói loà. Tôi bập bềnh trôi. Có tiếng sáo diều văng vẳng. Đang say sưa ngụp lặn bỗng tôi bị một cái gì va vào làm tôi vùng vẫy, sặc sụa.  - Cậu ngủ say quá thể! – tôi nghe tiếng người, tiếng cô Lương – Dậy đi, cậu. Cô Lương lột tấm chăn tôi trùm kín đầu. Tôi giằng lại không được. Thế là tỉnh hẳn.  - Có việc gì mà cô đến sớm thế? – tôi càu nhàu.  Tôi tiếc giấc mơ. Tiếc lắm. Không dễ gì gặp được một giấc mơ như thế. Với tôi, dòng sông quê hương mà tôi vừa được thoải mái trầm mình trong đó giờ đây xa lơ xa lắc. Nó gần như mất hẳn trong trí nhớ. Giấc mơ như một món quà bất ngờ. Món quà tan biến chỉ vì cái nhà cô Lương thổ tả kia. ôi nghe tiếng dép lẹp kẹp đi về phía bếp, tiếng nước đổ vào ấm, tiếng bật công tắc.

4995. Chỉ tại cái Chúa Xuân!

Hình ảnh
Chỉ tại cái Chúa Xuân! Trần Đăng Khoa Vâng, đúng thế. Tất cả chỉ tại cái Chúa Xuân!  Mùa xuân đến. Mọi vật đều đổi khác. Đầu tiên là khúc gỗ mục vẫn dành để luộc bánh chưng còn thừa, vứt lăn lóc ở sau bếp, bỗng nảy lên một cái lộc biếc. Rồi cây cối đâm chồi. Hoa cỏ ngào ngạt. Hình như chúng đang toả hương để mê hoặc nhau, cám dỗ nhau. Thiên nhiên còn động cỡn như thế, huống hồ con người. Thảo nào lũ trai gái mâng mâng cứ cháy phừng phừng như những ngọn đuốc. Đến cả lũ gái làng quanh năm đen nhẻm đen nhèm, giờ cũng tươi nõn. Cặp môi ướt đỏ, bầu má chín ửng như những quả táo Tây, khiến những gã đứng đắn, có tiếng nghiêm trang như những vị thánh sống, bỗng trở thành những kẻ dâm dục, đồi truỵ, bởi đầu óc toàn nghĩ đến những chuyện mà các bậc túc nho xưa cho là bậy bạ.

4976. Gà Ô Tử Mỵ

Hình ảnh
Gà Ô Tử Mỵ Truyện ngắn: Vũ Ngọc Tiến (PNTB) :   Ngưỡng cửa năm Con Gà (Đinh Dậu) đang hé mở.  Nhà văn Vũ Ngọc Tiến  đăng trên Facebook của mình truyện ngắn hay về Gà. Mượn hình tượng con gà chọi, ông gửi gắm đến người đọc thông điệp về nhân cách... PNTB trân trọng giới thiệu Truyện ngắn của ông. Đã gần chín giờ sáng. Những tia nắng ban mai qua khung cửa kính nhích dần, bò dần tới nửa gian phòng khách của ngôi biệt thự sang trọng. Cường uể oải vươn vai ngồi dậy. Anh lẳng lặng vào trong phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước. Tiếng ro ro của các tia nước từ hai bên thành bồn tắm xói vào lườn gây một cảm giác lâng lâng, đê mê. Thời đại văn minh thật thú vị. Đến bồn tắm cũng làm được viêc   massa   thay bàn tay của các cô gái. Các huyệt đạo được khai thông, âm dương giao hòa, khiến anh chìm dần vào lạc thú như được ai ve vuốt chiều chuộng. Một gã trí thức nghèo hèn, nhét đầy bụng chữ mà vợ bỏ, con khinh, nếu không có cơ hội làm quản gia bất đắc dĩ cho bạn, sức mấy anh được hưở

4733. Chuyện ở tỉnh lỵ

Hình ảnh
Chuyện ở tỉnh lỵ Truyện ngắn Vũ Thư Hiên Thư ký toà soạn ngồi ủ rũ sau bàn làm việc, ngước cặp mắt đục ngầu nhìn tôi: - Số nầy mình lại thiếu bài đấy, ông ơi! Ông coi có chi lấp vô đó không? Giọng khàn khàn, mặt hằn dấu một đêm mất ngủ, anh gượng nở một nụ cười, nhưng không thành. Trong tấm áo sơ mi màu cháo lòng và cái quần kaki nhiều tuổi, cả hai đều thùng thình, trông anh thật thảm hại. Bên trên thân hình thấp bé và cái cổ ngẳng là cái đầu to quá khổ, ở đó những vết nhăn trên trán và hai đường pháp lệnh hằn sâu nơi khoé miệng làm cho anh có dáng một thầy ký già thời trước. Tôi cố làm ra vẻ không dửng dưng trước nỗi đau khổ của anh: - Gì vậy, lại bị cúp hả? Mấy bài?

4704. Đêm không bóng tối

Hình ảnh
ĐÊM KHÔNG BÓNG TỐI   Truyện ngắn: Tống Ngọc Hân   Người không có con thì cho rằng đứa con là tất cả hạnh phúc. Kẻ thất nghiệp thì coi một công việc ổn định là hạnh phúc. Người lang thang không nhà không cửa thì xem hạnh phúc là một mái ấm gia đình. Những gì con người ta khao khát nhất, trông đợi nhất thì đích thị là hạnh phúc. Vậy nàng trông đợi gì nhất? Một người đàn ông chăng?   Người ta bảo giầu con út, khó con út, nàng thấy cái giầu không đến lượt nàng, nhất là từ khi chồng nàng gặp bạo bệnh rồi qua đời. Thị trấn phố huyện nhỏ nhỏ, xinh xinh, nơi nàng và con gái tám tuổi sống, người ta vẫn cảm thương cho nàng vì nàng còn quá trẻ. Nghề giáo với mức lương eo hẹp, nàng tự xoay xở bằng việc nuôi thêm đàn lợn. Từ khi mẹ chồng nàng phải nhập viện chữa bệnh thì nàng cũng bán đàn lợn đi.