4704. Đêm không bóng tối
ĐÊM KHÔNG BÓNG TỐI
Truyện
ngắn: Tống Ngọc Hân
Người không có con thì
cho rằng đứa con là tất cả hạnh phúc. Kẻ thất nghiệp thì coi một công việc ổn
định là hạnh phúc. Người lang thang không nhà không cửa thì xem hạnh phúc là
một mái ấm gia đình. Những gì con người ta khao khát nhất, trông đợi nhất thì
đích thị là hạnh phúc. Vậy nàng trông đợi gì nhất? Một người đàn ông chăng?
Người ta bảo giầu con út, khó con út, nàng
thấy cái giầu không đến lượt nàng, nhất là từ khi chồng nàng gặp bạo bệnh rồi
qua đời. Thị trấn phố huyện nhỏ nhỏ, xinh xinh, nơi nàng và con gái tám tuổi
sống, người ta vẫn cảm thương cho nàng vì nàng còn quá trẻ. Nghề giáo với mức
lương eo hẹp, nàng tự xoay xở bằng việc nuôi thêm đàn lợn. Từ khi mẹ chồng nàng
phải nhập viện chữa bệnh thì nàng cũng bán đàn lợn đi.
Ngày mẹ ra viện cũng là ngày anh cả của
chồng tuyên bố đã bán ngôi nhà ở quê của mẹ. Trước mắt, mẹ về ở với vợ chồng
anh, mọi chuyện còn lại sẽ bàn sau. Nàng cũng yên tâm vì điều kiện hai bác khá
giả, nhà cửa khang trang, thu nhập tốt. Chị dâu làm ở phòng công chứng, anh
trai có công ti vận tải riêng. Mẹ có bốn người con trai, ngoại trừ chồng nàng
đã đi sớm thì cả ba anh đều trưởng thành đỗ đạt cả. Làm dâu nhà mẹ, nàng vốn
được bạn bè khen là có phúc lớn, mà nàng cũng cảm thấy như thế vì cửa nhà yên
ấm. Nàng chỉ thắc mắc một điều vì ngôi nhà ở quê vùng trung du, mẹ bảo để thờ
cúng, hương khói tổ tiên không bao giờ bán cơ mà? Rồi nàng lại nghĩ, cái luật
tam tòng tứ đức vững chãi lắm, phu tử tòng tử, mẹ cũng chỉ là đàn bà thôi, anh
cả có quyền quyết định mọi việc thay mẹ trong lúc mẹ ốm yếu.
Mẹ ở với anh chị được một tuần, anh cả
điện nàng về họp việc gia đình gấp. Nàng lo lắng thu xếp về tỉnh ngay.
- Đấy, thím nhìn đi.
Chị dâu cả chỉ cho nàng xem một khung cảnh
đổ vỡ, tan nát. Tất cả là do mẹ đập phá. Cứ đêm đến là mẹ đập phá. Nàng ứa nước
mắt nhìn mẹ, nhìn những vết xây xước bầm tím trên gương mặt người đàn bà ngoài
bảy mươi mà ngu ngơ như trẻ nhỏ bị người lớn mắng oan. Chị dâu cả còn chìa cho
nàng xem cái đơn li hôn đang chờ anh kí vào. Quả là sức chịu đựng của con người
cũng có hạn.
Anh thứ hai xót ruột, động viên vợ đón mẹ
về chăm sóc. Mẹ là mẹ chung cơ mà. Với lại thay đổi môi trường, có khi bệnh
cũng thay đổi. Anh là công an phường, đi tối ngày, nhưng được cái chị có cửa
hàng kinh doanh vật liệu xây dựng và thuê người làm, nhà lại có ô sin nên cũng
đỡ. Nàng một lần nữa thở phào tạm yên tâm.
Được bốn hôm, chị dâu gọi điện cho nàng xa
xả kể tội mẹ. Chị còn dọa sẽ li thân, để ông công an phường khỏe đi muốn làm
thế nào thì làm. Lại đổ vỡ, lại kêu gào, lại phá phách. Lại thêm những bầm tím
trên thân thể mẹ vì ngã, vì va đập. Lại họp, lại bàn giao. May mà nhà anh thứ
ba cũng không xa quá. Cả hai người đều kinh doanh tự do, quỹ thời gian cho mẹ
chắc sẽ nhiều hơn. Lần này, sau cuộc họp về, nàng bắt đầu thấp thỏm.
Vỏn vẹn có một ngày, tức là hai mươi bốn
giờ tính từ lúc mẹ đặt chân vào nhà anh chị. Chị dâu đã ôm chăn gối, quần áo ra
cửa hàng ngủ, đồ đạc đắt tiền, dễ vỡ cũng sơ tán hết. Chỉ còn ông anh thứ ba
đang vò đầu bứt trán trong bãi chiến trường và than thở, cứ thế này thêm một
ngày nữa, anh còn điên nặng hơn mẹ mất thôi. Mẹ có điên đâu, mẹ chỉ bị hoang
tưởng, xung quanh mẹ, chỗ nào mẹ cũng thấy cả lũ ma đang tấn công mẹ. Chị dâu
cả cười khẩy. Chị chịu được mẹ bảy ngày cũng là vô địch rồi. Mọi người bàn nhau
đưa mẹ vào bệnh viện rồi cắt cử người trông nom. Nhưng bác sĩ bảo bệnh của mẹ ở
nhà với con cháu tốt hơn, sức mẹ lại yếu, cùng lắm mẹ chỉ hại được đồ vật chứ
không hại được ai cả.
Cuối cùng nàng nhận đón mẹ về thị trấn
cùng mẹ con nàng. Cả một chuyến xe chất đầy quần áo, đồ dùng của mẹ. Hoa quả,
thuốc men, đồ chơi, bánh kẹo. Các anh chị bù đắp, thu vén cho nàng hết cả, để
nàng yên tâm mà chăm mẹ. Họ còn bảo nàng nghỉ dạy mà ở nhà luôn, nàng sẽ nhận
những tháng lương gấp năm lần nhà nước trả cho nàng. Mẹ đập vỡ những gì nàng cứ
thống kê đầy đủ, các anh chị sẽ đền hết. Nàng biết, mẹ sẽ không bao giờ còn cơ
hội trở về những nơi mẹ đã phải ra đi. Trọng trách đã đặt lên vai nàng, nàng sẽ
phải gánh, nàng đâu còn chồng để dọa li hôn, nàng đâu có cửa hàng để ôm gối ra
ngủ. Sẽ chỉ mình nàng đối diện với căn bệnh hoang tưởng trầm trọng của mẹ thôi.
Người đàn bà sinh ra nàng nghẹn ngào trong nước mắt vì xót thương con gái. Bà
nhắc nàng về quãng đời dằng dặc còn lại, về một bờ vai, một chỗ dựa. Nàng ngậm
ngùi nói với mẹ rằng, bây giờ mẹ chồng nàng đang rất cần nàng, nàng phải gồng
người lên để làm một chỗ dựa vững chãi.
Đêm đầu tiên ở với nàng, mẹ ngồi im trên
ghế ngắm căn phòng sáng choang choang như ở bệnh viện, mẹ yên tâm bảo nhà này
chẳng có ma. Được một chốc mẹ đi về phòng ngủ của hai mẹ con nàng. Nàng nhanh
chân chạy trước bật bóng điện. Mẹ cúi xuống gầm giường rồi hú lên thất thanh;
- Ối ma, có con ma dưới này.
Nàng nhao tới, dùng sức dựng cái giường
lên. Đấy mẹ xem, con ma bỏ đi rồi. Đang đêm nàng hì hục tháo cái giường ra từng
mảnh dựng ra ngoài hiên, trải chiếu xuống nền nhà. Mẹ đến bên cửa sổ, lật cánh
cửa nhìn ra sân, ngoài sân nàng cũng cho giăng mấy bóng điện sáng trưng. Nhưng
nàng vừa lật trang giáo án, đã nghe mẹ ú ớ chỉ ra ngoài trời kêu có con ma to
lắm, phải giết nó đi. Nhìn tay mẹ chỉ vào khóm dạ hương đang nức nở thơm lần
cuối mà lòng nàng tê tái. Bên gốc dạ hương chính tay nàng đã trồng này vợ chồng
nàng đã trao nhau bao cử chỉ yêu thương vào mỗi đêm trắng sáng. Con dao trong
tay nàng đã vung lên, những tiếng hương sắc rụng xuống chân nàng chìm trong
tiếng reo hò cổ vũ của mẹ. Hạ gục xong con ma dạ hương, thì đến con ma giàn hoa
giấy. Tay chân nàng mỏi giã rời cũng là lúc mẹ
thiu thiu ngủ trên chiếc chiếu con ngay nhà ngoài. Nàng khép giáo án lại, nhìn
những đồ vật trong nhà ngổn ngang mà buồn vô hạn. Rồi đây, những ngày hè, cái
nắng sẽ thiêu đốt căn nhà trơ trọi không bóng râm. Và bắt đầu những đêm dài căn
phòng nhỏ sẽ mãi sáng..
Tiếng đấm cửa thùm thùm làm cả hai mẹ con
nàng choàng tỉnh, nàng vội vàng bật điện và mở cửa phòng. Mẹ lao vào phòng của
hai mẹ con nàng, mẹ bảo ngoài kia sợ lắm, mẹ muốn ngủ với nàng. Nàng lấy thêm
gối để mẹ nằm xuống cạnh hai mẹ con trên chiếu trải sát đất nhưng mẹ không
nghe, dứt khoát đuổi con bé ra ngoài ngủ. Suốt tám năm chưa một đêm xa mẹ, nay
phải nhường mẹ cho bà nội, con gái nàng khóc dấm dứt đến sáng làm tim nàng như muốn
vỡ ra. Mẹ nằm nghiêng ôm chặt nàng và ngủ ngon lạ lùng, giấc ngủ sau bao đêm
nhọc nhằn đập phá, gào thét. Nàng không dám cựa mình, cũng không dám gỡ tay mẹ
ra. Ánh sáng trừng trừng nhìn vào mắt nàng và soi rọi lòng dạ nàng, khiến nàng
chỉ biết nằm im.
Sau đêm bổn phận đầu tiên, nàng phờ phạc
đến lớp, được đồng nghiệp chia sẻ khích lệ, nàng thấy lòng nhẹ vơi đôi phần.
Trở về nhà lúc hoàng hôn ngã bóng, thấy mẹ
hiền lành cười nhìn nàng như thể cả ngày mẹ đã ngồi đợi nàng về. Ba mẹ con bà
cháu tíu tít dọn nhà, tưới rau, chuẩn bị bữa tối, sau đó nàng tẩn mẩn xoa dầu
lên những vết bầm tím trên người mẹ. Vừa ăn cơm mẹ vừa kể về những ngày bố đi
chiến trường mình mẹ một mình cáng đáng tất cả mọi việc và nuôi đàn con khôn
lớn trưởng thành. Mẹ kể mẹ đi làm dâu khổ lắm, trăm cay ngàn đắng. Nàng lắng
nghe, nàng không thấy bóng mình trong cuộc đời lam lũ cực nhọc của mẹ, nhưng ở
cung bậc nào đó nàng thấy mình có phần giống mẹ. Đang ăn cơm, anh trai cả điện
về hỏi xem đêm qua mẹ thế nào? Nàng nhẹ nhàng nói mẹ đã thôi đập phá và nàng
lại nhận được sự cổ vũ động viên nhiệt tình của các anh chị.
Sau mỗi đêm bình yên là chiến công của
nàng được ghi nhận. Chiến công được duy trì, còn sức khỏe của nàng thì sa sút
trông thấy. Làn da sạm đi, hố mắt thâm quầng, trũng sâu, nếp nhăn bò ra khóe
mắt. Nàng rùng mình nghĩ đến tuổi ba mươi đang hối hả qua. Sau gần một tháng
thì nàng đã thích nghi với ánh sáng. Thứ ánh sáng ban đêm nhợt nhạt giả dối,
phụ họa nhau xói mòn những nữ tính, chực cướp đi nét dịu dàng trời ban cho
nàng. Có đứa bạn thân của nàng bảo. Tao sợ nhà mày lắm, sáng choang như cái
phòng mổ, có thể nhìn rõ mọi tiểu tiết, mày cất dấu những riêng tư vào đâu? Có
thằng đàn ông nào dám bén mảng đến nhà mày chưa? Mày có phải tù binh đâu mà bị
tra tấn dã man thế, mày chịu đựng được bao lâu? Nàng không trả lời những câu
hỏi chính của nó, của cuộc đời, mà chỉ tự nhủ rằng nàng đã quen.
Dù nghĩ là đã quen, nhưng thẳm sâu trong
lòng, nàng vẫn khao khát vẫn nhớ nhung thứ bóng tối dịu êm của đêm. Nơi thuộc
về những nụ hôn, những vòng tay, những ái ân chồng vợ, những hẹn hò, bối rối.
Đêm là đêm, ngày là ngày, ai đó cố tình biến ngày thành đêm đen, biến đêm đen
thành ngày hẳn lòng cũng cay đắng lắm.
Nàng thay ngay bất cứ cái bóng điện nào
nếu chúng có biểu hiện lão hóa. Vì phải phục vụ cả đêm nên bóng điện cháy liên
tục, nàng đã dự trữ bóng điện như thể tích cốc phòng cơ ấy. Cả cái máy phát
điện to đùng lúc nào cũng trong tư thế đủ nhiên liệu hoạt động khi thị trấn bị
cúp điện. Nàng là giáo viên văn nhưng bị các đồng nghiệp trêu là sẽ bầu làm tổ
trưởng tổ vật lí, họ gọi nàng là chuyên gia ánh sáng hoặc trưởng ban ánh sáng
khiến nàng càng tủi. Mà nàng giỏi leo trèo, thay thế lắp đặt thật, như thể nàng
có năng khiếu để làm những việc ấy thay cho sự vắng mặt của một người đàn ông
định mệnh trong cuộc đời nàng.
Thi thoảng những người chị dâu vẫn quan
tâm gửi về tặng nàng những thứ mĩ phẩm, nước hoa đắt tiền để nàng củng cố nhan
sắc. Họ bảo nàng đẹp sẵn rồi, chỉ phớt qua tí son, tí phấn, tí thơm tho là lại
ổn ngay thôi. Các anh thì đều đặn gửi tiền thuốc men và cả một khoản nho nhỏ
gọi là lệ phí ánh sáng để nàng trang trải và phủ sáng tuổi trẻ của mình bằng
những đêm không bóng tối. Nhiều lúc nàng từ chối không nhận vì nàng mới được
tăng lương nhưng các anh chị không nghe, họ bảo nếu nàng không nhận thì họ áy
náy, day dứt lắm. Nàng mà cương quyết từ chối thì các chị lại đặt nàng vào nghi
án có chàng nào để ý rồi. Các chị bảo, có ai cũng được, nhưng mẹ đã yên ổn bên
nàng thì đó là số phận của nàng rồi, không thể khước từ. Thế là nàng phải nhận,
nhận mà chẳng mấy khi dùng. Son phấn cho ai ngắm, đẹp để ai nhìn, khi bao gã
đàn ông chống chếnh hoang mang không dám bước vào căn nhà sáng choang của nàng
để đối diện với cuộc vi phẫu tinh thần. Họ bỏ cuộc từ khi chưa nhập cuộc. Nàng
lặng lẽ nhìn mình qua gương như nhìn một bông hoa làm bằng thủy tinh. Số phận
của nàng là thế.
Những đêm không ngủ, nàng lang thang trên
những con đường yên tĩnh nhỏ trong thị trấn. Nàng xòe tay ôm bóng đêm vào lòng
trong nỗi thổn thức nuối tiếc. Bóng đêm ngọt ngào và ấm áp làm sao. Có đêm nàng
gặp một bà cụ mù khua gậy bước đi, nàng chợt chạnh lòng, cả một đời người không
biết đến ánh sáng, cả đời làm bạn với bóng đêm, họ vẫn bình thản thế, nàng đang
rất hạnh phúc, nàng hạnh phúc hơn họ gấp ngàn lần, còn buồn làm gì nữa. Ở đời,
người nghèo khó xem cuộc sống dư dả là hạnh phúc. Người không có con thì cho
rằng đứa con là tất cả hạnh phúc. Kẻ thất nghiệp thì coi một công việc ổn định
là hạnh phúc. Người lang thang không nhà không cửa thì xem hạnh phúc là một mái
ấm gia đình. Những gì con người ta khao khát nhất, trông đợi nhất thì đích thị
là hạnh phúc. Vậy nàng trông đợi gì nhất? Một người đàn ông chăng? Hay những
giấc ngủ ngon bên đứa con gái ngoan ngoãn. Nàng không thể trả lời những câu hỏi
của chính mình, nàng chỉ có một ước muốn đơn giản thôi. Nàng muốn mẹ khỏi bệnh,
muốn mẹ vĩnh viễn thoát khỏi sự ám ảnh của những bóng ma vì đời mẹ cực khổ và
thiệt thòi nhiều rồi.
Thấm thoắt đã mười năm, mười năm vòng tay
mẹ níu chặt cuộc đời nàng. Đứa con gái nàng đã vào đại học. Những lời cổ vũ từ
người thân đã thưa vắng. Và tượng đài về lòng hiếu thảo của nàng đã lấm tấm
phong rêu. Mỗi lần ra bưu điện nhận lệ phí ánh sáng các anh gửi, cô nhân viên
đều rót vào tai nàng những lời thương hại, thậm chí hồ nghi, hay là chính nàng
cũng sợ bóng đêm. Con gái nàng bảo sao nàng không thử quay về cuộc sống cũ? Có
khi bà nó đã khỏi thật rồi. Bao nhiêu năm rồi mẹ không la hét đập phá gì cả,
chỉ những khi trái gió trở trời nhức mỏi thôi. Mẹ tám mươi ba tuổi nhưng luôn tôn
sùng nàng như một người chị gái. Việc gì mẹ cũng hỏi nàng như một đứa trẻ cần
người lớn chỉ bảo cặn kẽ. Ai cho mẹ thứ gì mẹ cũng đợi nàng về để hỏi ý kiến
xem có ăn được không, ăn bao nhiêu, vào lúc nào? Với mẹ, mọi thứ thức ăn đều là
thuốc hết, thuốc thì phải có bác sĩ kê toa và sử dụng khoa học, nàng là bác sĩ
của riêng mẹ. Mẹ chỉ ngồi yên để nàng tiêm và khám bệnh. Nàng tiêm thuốc, cặp
nhiệt độ, đo huyết áp, chạy khí dung thành thạo như bác sĩ. Nàng thuộc từng vết
sẹo trên cơ thể mẹ, hiểu từng cử chỉ nhỏ nhất của mẹ như thể nàng chui ra từ bụng
mẹ vậy.
Dần dần nàng nghĩ, nếu phải dời xa những
công việc này nàng sẽ buồn lắm. Và nàng đã trả lời con gái, sức khỏe của bà nội
con là quan trọng, mẹ sẽ không bao giờ đem ra làm phép thử. Nàng sợ khi bóng
đêm ùa vào căn phòng này, mẹ sẽ trở về nỗi hoảng sợ của mười năm trước. Mười
năm qua đi chỉ như một giấc mơ thôi. Song sinh của nàng đã lần lượt về nơi chín
suối, trước lúc đi bậc nào cũng nhức nhối những câu hỏi về nàng. Ngày thương
binh liệt sỹ, các đoàn thể đến nhà nàng để thăm mẹ vì mẹ là vợ liệt sỹ. Mẹ ngây
ngô chỉ vào nàng bảo với mọi người, chồng nó không phải là liệt sĩ đâu, chồng
nó bị con ma bắt đi thôi, chính nó chết trên tay tôi mà, nên từ sau không cần
thăm hỏi nó. Nàng ứa nước mắt chỉ vào mẹ, người ta thăm mẹ thôi. Mẹ cười hiền
lành, sao các anh chị không bảo mấy đứa con tôi về cả thể cho đông vui, tôi đẻ
mấy thằng con giai đấy…
Không ai
cười sự ngây thơ của mẹ cả, họ tặng nàng những lời khích lệ ngậm ngùi rồi về. Ở
trường, nàng được đồng nghiệp yếu quý, học sinh kính trọng. Ở thôn xóm, nàng
được bà con tin cậy chia sẻ mọi tâm sự riêng tư. Trong gia đình họ tộc, nàng là
tấm gương sáng. Vô tình, ngoài vòng tay của mẹ lại có thêm bao cánh tay nữa
trói chặt lấy nàng, nàng không thể gỡ ra, muộn rồi để có thể gỡ ra.
Sự chờ đợi mong manh cuối cùng cũng đã vỡ.
Trước khi đến với một người đàn bà khác, anh đã có một thỉnh cầu. Nàng chỉ cần
đặt tay vào cái công tắc điện, nhấn, và chỉ một phút thôi, xem thái độ của mẹ
thế nào, rất có thể mẹ đã khỏi. Anh đã thỉnh cầu nàng như thế. Đứng trong ánh
sáng chói lòa của mấy ngàn đêm có lẻ, nàng không nghĩ được đến điều gì ngoài
mẹ, chứ không phải nàng sợ bức tượng đài về nàng sẽ đổ sập xuống. Anh ra đi vì
cuối cùng nàng đã chọn mẹ, chọn sự bình yên cho mẹ.
Đám cưới cạp lại của anh, nàng cũng tham
dự, men rượu làm nàng về muộn. Trời đã vào đêm mà nàng lại không biết hay sao?
Từ xa, tòa lâu đài chói sáng mọi khi của mẹ con nàng đang chìm nghỉm trong bóng
tối. Nàng hoảng hốt chạy bổ về và thoáng mường tượng đến những đổ vỡ. Nàng tự
trách mình sao đã quá bất cẩn, mẹ mà có bề gì nàng sẽ ân hận đến hết đời. Đành
rằng nàng đau, đành rằng nàng thèm khát bóng tối trong quán nhỏ với những li
rượu để nhấm nháp nỗi buồn tủi khi người ta đã nên đôi. Nhưng sao lúc ấy nàng
không nghĩ đến mẹ?
Trái với những dằn vặt của nàng, mẹ đứng
sừng sững ngay cửa đợi nàng về. Nàng cuống quýt bật điện và hỏi mẹ :
- Sao mẹ không bật điện lên?
Mẹ buồn buồn:
- Từ trước tới giờ mẹ có biết bật điện bao
giờ, mẹ chỉ sợ làm cháy hết con lại vất vả.
Đúng là suốt mười năm, chỉ có nàng làm
việc ấy. Nàng hỏi mẹ trong nỗi nghi hoặc:
- Tối thế
mà mẹ không sợ sao? Mẹ không thấy con ma nào à?
Mẹ run run, gật đầu;
- Có chứ, con chưa về mẹ sợ lắm, có cả một
đàn ma, và mẹ đã chiến đấu với chúng, mẹ đuổi chúng đi hết rồi, mẹ sẽ không sợ
chúng nữa. Con nhìn xem.
Mắt nàng nhòe nước khi thấy quần áo mẹ xộc
xệch và nhớp nháp mồ hôi. Mẹ đã chiến đấu với nỗi sợ hãi và mẹ đã chiến thắng
những bóng ma đã bao vây mẹ suốt bao nhiêu năm trời. Nàng gọi cho bác sỹ. Bác
sĩ chúc mừng nàng vì mẹ đã có dấu hiệu phục hồi tốt tuy nhiên, ngay bây giờ mẹ
vẫn chưa thể đối mặt với bóng đêm. Nếu là lúc khác nàng đã có thể gọi điện khoe
niềm vui này với một người, nhưng giờ thì không thể. Không phải là nàng mà
chính số phận nàng đã từ chối anh. Một thoáng ân hận qua đi, vừa thay quần áo
cho mẹ, nàng vừa cảm nhận, dường như đến tận lúc này mẹ vẫn còn sợ, tay chân mẹ
vẫn còn run. Nàng cười phá lên để động viên mẹ. Rồi nàng hỏi:
- Nếu con không về kịp mà lũ ma quay lại
thì mẹ làm thế nào?
Mẹ nghiêm trang trả lời, giơ cánh tay xanh
xao lên quyết liệt:
- Mẹ sẽ đánh tiếp, mẹ biết con sẽ về mà,
con chưa bao giờ thua chúng cả.
Nàng ôm chặt lấy mẹ từ phía sau. Hình như
ngoài cơn run sợ vì những bóng ma, cơ thể mẹ còn một cơn run rẩy khác. Rất lạ,
rất đỗi nhẹ nhàng, ấm áp mà nàng thấy vô cùng hạnh phúc khi được đón nhận.
Tống Ngọc Hân
(Nguồn: Chiếu Làng)
Nhận xét