5455. Lan man chuyện chó mèo…, nghĩ về cái ác…
Lan man chuyện chó mèo…, nghĩ về cái ác… Nguyễn Ngọc Dương /PNTB 1. Năm lên 8 lên 9, tôi thường hay đi chăn trâu với người anh họ lớn hơn 3 tuổi. Một hôm thấy anh ra bãi muộn hơn mọi ngày, vừa cưỡi trâu vừa khóc. Tôi hỏi: - Anh bị thày anh đánh à? Anh lặng thinh. Khuôn mặt vẫn buồn rượi, đôi mắt đỏ hoe. Lát sau anh kể: - Con Vện người ta bán mất rồi, họ mua để làm thịt. Nói đến đấy anh lại bưng mặt khóc… Mọi ngày khi cưỡi trâu ra đồng, con Vện le te chạy theo sau, cái đuôi ngoáy tít như phất cờ, vừa chạy vừa hít hít vệ cỏ hai bên đường như thể định tìm một cái gì. Nhưng hôm nay không có nó, cả hai anh em đều mất một “thằng bạn” rất thân và “được việc”. Con Vện rất khôn. Anh lấy hòn đất ném vào bụi dứa dại, bảo vào bắt chuột ra đây. Nó xông vào bụi dứa. Vừa khịt khịt vừa ăng ẳng một lúc rồi lôi ra một con chuột đồng. Miệng ngoạm “chiến lợi phẩm”, bốn chân “phi nước đại” đến bên chủ, ngửa cổ chờ “ý kiến giải quyết”…Khi hai anh em mải đánh khăng, con trâu định lân l