6220. Danh xưng và…sự cố xưng danh
Danh xưng và…sự cố xưng danh
Có ông lãnh đạo đến dự một hội
nghị cấp dưới, khi giới thiệu, mấy anh trong Ban tổ chức hội nghị cứ phải kèm
theo cái “danh xưng khoa học” của cấp trên, đại loại như: “Xin trân trọng giới
thiệu đồng chí Tiến sĩ – Ủy viên Trung ương đảng – Bí thư tỉnh ủy… thay mặt Ban
thường vụ… đến dự và động viên hội nghị”. Người được giới thiệu, trong lòng hân
hoan như hoa nở, nhưng đa số cử tọa thì… đỏ mặt.
Thông thường những người có danh
xưng vốn đã nổi tiếng, họ chỉ ghi mỗi cái tên cha sinh mẹ đẻ. Ai gọi là “Nhà
văn”, “Nhà báo”, “Nghệ sĩ” gì gì nữa … thì họ bảo, thôi cứ gọi tớ là Trần Văn
Trật, thế là đủ. Tất nhiên, đôi khi người ta muốn “làm đẹp mặt” nhau lại bảo, ấy,
nhưng anh “không – xưng – danh – thì -
ai - biết – là - ai”!
Chuyện kể rằng, trong một trích
đoạn “Tam Quốc”, nhân vật Trương Phi xuất hiện. Câu đầu tiên là: “Ta ra đây có
phải xưng danh không nhỉ”? Tiếng đế: “Không xưng danh thì ai biết là ai?”.
Trương Phi vừa nói vừa vuốt râu: “Ta là Trương…” định nói ‘Trương Phi’, nhưng bộ
râu giả lúc hóa trang đeo vội, trước khi bước ra khỏi cánh gà đã tuột mất mà
không hay, nên diễn viên kịp cương ra một câu chữa thẹn: “(Ta là Trương) … Phì,
em của Trương Phi. Ta được lệnh đi đánh giặc, nhưng giặc chưa đến ta hãy về đã”!
(Vào).
Nhận xét