Bản chất Chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc hiện
đại (*)
Tác giả Lưu Hiểu Ba (**)
Lưu Hiểu Ba (1955 - 2017)
Trong một bài viết vào năm 2006, tác giả
đã nhận xét về chủ nghĩa dân tộc từ lâu đã thuộc về chương trình nghị sự hằng
ngày ở Đại lục. Ông đã viết như sau:
“Giờ khắc phục hưng của dân tộc Trung
Hoa vĩ đại đang đến hay thế kỷ 21 là thế kỷ Trung Quốc (TQ) hoặc TQ sắp thay thế
Hoa Kỳ đứng đầu thế giới. Cả báo chí nhà nước lẫn những cái miệng của giới tinh
hoa chính trị đều không ngừng tuôn ra những đại ngôn như vậy.
Cái chủ nghĩa dân tộc cuồng nhiệt được mọi
phong trào phản Mỹ, phản Nhật, phản Đài ủng hộ thường sặc mùi máu. Mỗi khi có
xung đột Trung – Mỹ, Trung – Nhật xuất hiện, hay có sự kiện Trung – Đài nào xảy
ra, trên mạng lập tức có những kẻ đồng thanh đòi nợ máu. Nhiều người chuyên gia
cũng thường xuyên hòa giọng vào dàn đại hợp xướng khiêu khích chiến tranh đó.
Thành tựu của mọi người Trung Hoa ở phương tây bất kể là công dân đại lục hay
chỉ cần gốc Hoa đều như một thứ ma túy được truyền thông TQ dùng để gây một cơn
say tập thể, khiến cả quốc gia chếnh choáng trong một tinh thần ái quốc sặc mùi
vĩ cuồng. Và tinh thần “a quốc” tưởng đã chết từ lâu, vậy mà giờ đây nó hiện diện
khắp nơi. Trên mặt hình ảnh trước hết là nhà Hán, nhà Đường nếu không thì triều
Khang Hy hay triều Càng Long thay nhau hưng thịnh hay Nguyên Thái tổ thành Cát
Tư Hãn cưỡi ngựa chinh chiến khắp châu lục từ Á đến Âu. Đô đốc Trịnh Hòa Vịnh
thụy sư TQ đầu tiên đến châu Âu vào thế kỷ 15 hay Khang Hy và Càng Long, những
hoàng đế đã mở mang bờ cõi Trung Hoa. Kỳ tích của các nhân vật lịch sử đã bành
trường TQ vừa được dùng để vuốt ve lòng sĩ diện của người TQ hiện nay cũng vừa
là để củng cố quan niệm truyền thống về TQ thể chế và đế chế ở trung tâm thiên
hạ, kích thích dục vọng cá nhân và truyền bá tư tưởng bá quyền”.
(Lê Trung Khoa): Nhà hoạt động Lưu Hiểu
Ba cũng nêu lên những hậu quả của chủ nghĩa dân tộc cực đoan tại TQ mà sau gần
15 năm kể từ sau thời điểm bài viết ra đời nó vẫn còn nguyên giá trị cho đến
nay:
“Sự thật không thể chối cãi là chủ nghĩa
dân tộc đó đã bị một chính quyền độc tài công cụ hóa và cái dân tộc đang mụ mẫm
trong tinh thần dân tộc đó, đang đánh mất lý trí của mình, đang mù trước những
giá trị phổ quát toàn thế giới. Cái quan niệm kinh hoàng và ngu muội về mình
như quốc gia duy nhất dưới gầm trời như thủa nào dưới thời các hoàng để Trung
Hoa một lần nữa đẩy TQ tới ranh giới nguy hiểm.
Một phần khá lớn người TQ đã đánh mất mọi
khả năng sử dụng lý trí và tin tuyệt đối vào những giấc mộng được nuôi dưỡng bằng
cuồng vọng của chính quyền độc tài. Tình hình đã nguy tới mức đồng bào tôi đang
đê mê trước các huyền thoại hư cấu, chỉ còn một mắt để ngắm sự trỗi dây huy
hoàng của TQ và cương quyết khước từ mặt trái ê chề của sự trỗi dậy đó. Lời
khen từ phương Tây thì họ dỏng tai nghe, lời phê bình thì họ làm như câm như điếc.
Đáng làn hơn nữa là cơn cuồng dân tộc ngạo
mạn này bắt nguồn từ một ý thức dân tộc thiếu vắng sự tiêu chí văn minh, một thứ
luân lý man khai, một tâm thức chủ nô. Trước kẻ mạnh thì cam phận bề dưới, trước
người yếu thì lên mặt bề trên. Thất bại tự ti quá mức lại còn đắc khí khi được
an phận tôi đòi. Thành công thì mục hạ vô nhân, dương dương tự phụ, làm ông chủ
cả thế giới.
Một dân tộc với một ý thức dân tộc như vậy
thật khó mà tiến lên thành một nền văn minh với cảm thức về phẩm giá của chính
mình. Đồng bào tôi tiếp thu tất cả những gì từ trên ban xuống, kể cả trấn áp và
lừa mị, như những đứa trẻ tuân lời người lớn. Họ không có não, không có lòng tự
trọng và không có tư cách như thể họ không biết tự suy nghĩ, không biết tự chọn
con đường mà đi.
Kẻ thống trị ru họ bằng tiểu ân, tiểu huệ,
dọa họ bằng roi vọt, ngu trí họ bằng ca vũ, thăng bình và đầu độc tâm hồn họ bằng
những lời dối trá.”./.
(Trích nguồn – gỡ Youtube Lê Trung Khoa – thoibao.de từ Berlin, CHLB Đức. / Bản
tin 18.10.2020
https://www.youtube.com/watch?v=PtQ88aqgmG0
Chú thích:
(*): Tiêu đề do chủ blog đặt.
(**): Lưu Hiểu Ba - 刘晓波, (28 tháng 12 năm 1955 – 13 tháng 7 năm
2017) là một nhà hoạt động nhân quyền và
trí thức Trung Quốc. Ông là chủ nhân
Giải Nô Ben hòa bình năm 2010.
Nhận xét