5895. Tý chết - truyện ngắn Trần Kỳ Trung


TÝ CHẾT !
Truyện ngắn: Trần Kỳ Trung)
Hình minh họa (internet)
- Con Làm lại! - Ông yêu cầu.
Bốc, thằng con trai của ông cố nhịn, tập lại. Hai tay Bốc chống vào bàn, cả người rướn về phía trước, đầu ngẩn cao, mắt nhìn thẳng một cách tự tin, giọng thật thuyết phục:

- Bà con nên bình tĩnh, lắng nghe tôi nói một cách thấu tình, đạt lý, tuyệt đối không nghe những kẻ kích động, lợi dụng chuyện này để gây mất lòng tin giữa những người lãnh đạo với nhân dân...

Ông giả như là ngừơi dân đang lắng nghe Bốc nói, đứng lên vặn vẹo, cố dồn thằng con vào chỗ lúng túng:

- Không có kẻ nào kích động chúng tôi cả, đây là sự thật, đây là bằng chứng hết sức cụ thể. Chính các anh cho dân phòng, công an, thanh niên xung phong... cưỡng chế, đập phá nhà cửa vườn tược của chúng tôi ... mà nhà cửa, vườn tược... của chúng tôi nằm ở khu vực ngoài quy hoạch. Anh phải trả lời dứt khoát, có chuyện này không ?

Con ông vẫn bình tĩnh, nói từ tốn:

- Hoàn toàn không có chuyện “nằm ngoài quy hoạch” như bà con suy nghĩ rồi phát biểu hồ đồ như vậy! Chúng tôi làm là có văn bản, bản đồ. Làm tùy tiện, nhất là việc đó của “đầy tớ ngừơi dân” thì chúng tôi còn mặt mũi nào nhìn bà con...

- Chúng tôi đề nghị anh cho chúng tôi xem bản đồ quy hoạch – Ông lại giả như quần chúng yêu cầu với thằng con trai.

Nghe vậy, mắt Bốc trợn ngược, hai tay giơ lên trời, than:
- Ối bố ơi! Nếu như họ hỏi con như thế thì chỉ có nước xem có lỗ nẻ nào mà chui xuống...

- Vì sao ? – Ông hỏi

Bốc trả lời ngay:

- Chuyện này thì bố rõ hơn con, bố chỉ đạo cho các ban ngành trong thành phố là lấn thêm đất, ngoài đất quy hoạch đã được trung ương duyệt, theo như doanh nghiệp yêu cầu. Có vậy mới được...
Nghe Bốc nói đến đó ông vội cắt ngang:

- Con không nói nữa, đó là chuyện nội bộ, là “tuyệt mật” không được để lộ ra bên ngoài. Còn bây giờ bố đang đặt một tình huống là nếu như dân yêu cầu đưa “bản đồ quy hoạch” ra thì con sẽ trả lời như thế nào ?

Thằng con trai ông lúng túng:

- Cái này hơi khó... nếu đưa bản đồ quy hoạch ra khác nào ... “lạy ông tôi ở bụi này” mà không đưa ra thì... cũng coi như ...mình thừa nhận việc cưỡng chế, đập phá nhà cửa, vườn tược của dân là sai... Con thấy... tìm được câu trả lời là không dễ...
Ông nhìn thằng con trai với ánh mắt đắc thắng:

- Đó con thấy chưa! Chưa chi con nói ... việc này dễ, con có thể làm được. Bố chủ quan, không tập dượt trước, nhất định buổi tiếp dân của con sẽ thất bại, mang tiếng. 

... Chẳng là chuyện giải tỏa, đền bù rồi cưỡng chế ...vùng đất Dân Mau, mà người dân gọi ngược lại là “Máu Dân”, lên đến cực điểm về mâu thuẫn giữa dân và chính quyền. Chính quyền, đứng đầu là ông, bên trong có sự bắt tay, ăn chia với mấy doanh nghiệp lớn, mấy tập đoàn lớn... muốn biến vùng đất này thành một đô thị mới. Từ đó, chỉ riêng việc “phân lô bán nền” đã cực lãi, chưa kể xây chung cư, biệt thự, văn phòng ... bán hoặc cho thuê, tiền sẽ vào két của ông, “biển” chưa dám so sánh, nhưng “sông” thì hơn!!! Với giá đền bù rẻ mạt, lại cưỡng chế cả đất nằm ngoài quy hoạch, làm cho người dân phải ứng một cách quyết liệt, họ kiện ra tận trung ương, ăn dầm, nằm dề ngoài đó. Còn ở đây nhiều gia đình quyết không di dời. Thậm chí có ông tướng về hưu còn dọa sẽ “bắn” nếu ông cho người vào đây cưỡng chế nhà ông ấy...

Mâu thuẫn quá nóng, trung ương yêu cầu ông phải có cuộc tiếp dân, giải đáp tất cả mọi thắc mắc, quan trọng, không để dân phản ứng, xoa dịu ngay những nỗi bức bối mà người dân quá sức chịu đựng. Ông có thể làm được việc này thì đúng lúc phải sang “Sinh” để chữa bệnh “gút” vì cơ thể hấp thụ quá nhiều chất bổ nên thừa đạm. Nhưng điều đó vẫn không phải là chính. Cái chính là ông phê bình, quát mắng cấp dưới, bình tĩnh, im lặng lắng nghe cấp trên thì được, chứ còn ăn nói với dân, quả thật lắm lúc ông lúng túng. Không lẽ cứ nói mãi, lặp đi, lặp lại: “ ...Tôi thương bà con lắm...” rồi “ ... Cảm ơn bà con góp ý, tôi sẽ rút kinh nghiệm”..., ngừơi dân nghe mãi, chán lắm rồi! Nói ngoài những từ đó, lắm lúc ông “bí”. Bây giờ một vấn đề hệ trọng như thế này ông sẽ giải quyết, ăn nói thế nào?  Ngừơi thì đầy bệnh tật !

Vừa may thằng con trai, nó vốn là thằng có hiếu, thương ông, nhận thay, làm việc này.

Bốc, con trai ông, học đại học tổng hợp Văn. Con trai vừa tốt nghiệp, ông đưa ngay về tỉnh, kết nạp đảng, sắp xếp tắp lự vào “đội ngũ bồi dưỡng cán bộ nguồn”. Trong thời gian ngắn nhất Bốc “hoàn thành” thêm một bằng đại học tại chức về quản lý nhà nước, rồi nhanh chân “tốt nghiệp” trường đảng cao cấp. Với bước đi “thần tốc”, bây giờ Bốc đã ở chức Chánh văn phòng... khi tuổi đời còn rất trẻ.

Còn trai ông, đường đường một Chánh văn phòng... sẽ thay mặt lãnh đạo... giải đáp mọi thắc mắc của bà con là đúng rồi! Bốc có tài ăn nói, bao nhiêu đám cưới trong cơ quan, nó toàn làm MC, mọi người cười như nắc nẻ, thì việc nói chuyện trước bà con, dứt khoát con trai sẽ hơn ông. Nhưng không thể chủ quan, từng gặp dân qua mấy lần là “đại biểu ...tiếp xúc với cử tri”, nhiều câu hỏi của ngừơi dân làm ông cứng họng, không tìm ra câu trả lời. Vì thế, trước khi cho con trai xuống gặp dân trong việc giải đáp “gay cấn” này, ông và con trai phải tập dượt trước, để không bị động.

Ông cứ giả vờ là “dân” đặt ra hàng loạt tình huống bắt con trai phải trả lời. Những tình huống gần như khó nhất, con trai ông đều trả lời, như ông thầm đánh giá, là được, đúng là “Hổ phụ sinh Hổ tử”. Nhưng đến câu dân yêu cầu “cho xem bản đồ quy hoạch” thì Bốc lúng túng. Bấy giờ ông mới chỉ cho con trai biết câu trả lời:

- Nếu dân yêu cầu đó, thì con cứ nói bản đồ “bị mất”. Bố sẽ chỉ đạo xuống Sở, tuyệt đối không đưa bản đồ đã được trung ương duyệt...

- Nếu trong dân, họ lưu bản đồ đó mình sẽ trả lời như thế nào? Bốc hỏi.

- Con cứ nói, những bản đồ đó tôi cần xem lại, biết đâu đó là bản đồ của các “thế lực phản động, thù địch”, bịa đặt nhằm kích động thì sao? Bà con đưa hết cho tôi, để tôi nghiên cứu, trả lời bà con sau. Nếu họ đưa, con lấy hết mang về rồi hủy...

- ỐI giời, bố thật cao kiến! –Thằng con trai khen.

Ông và thằng con trai còn tập dượt hàng chục tình huống nữa, toàn những tình huống theo ông là khó nhất, bất ngờ nhất, nhưng vẫn có cách giải quyết thật “êm dịu” để dân bằng lòng, lãnh đạo thỏa mãn, dư luận không lên án...

Suốt buổi sáng chỉ tập dượt một kịch bản “người lãnh đạo tiếp dân” mà ông và thằng con trai thấm mệt nhưng ánh mắt của bố con lộ vẻ sung sướng.

Không sung sướng sao được, vì ông tin, sau cuộc tiếp xúc thành công này, vị thế của con ông sẽ lên cao. Khóa tới biết đâu sẽ trúng vào chức Phó chủ tịch... Còn ông, qua buổi tiếp dân của con trai được dàn dựng bài bản, uy tín càng củng cố, càng bồi đắp. Dư luận sẽ đánh giá ông là một người cha gương mẫu biết giáo dục con, biết hướng cho con làm người lãnh đạo trong tương lai được dân mến, dân yêu...

...
... Ngồi trong phòng làm việc, ông nhận được cú điện thoại của vợ. Giọng vợ ông trong điện thoại hốt hoảng:

- Anh ơi! Con mình ... con mình… đang ở trong phòng “hồi sức cấp cứu”...nghe nói nặng lắm... anh vào ngay đi!

- Nó làm sao? – Ông hỏi.
- Không biết nữa, anh vào ngay nhé...Em cũng đang đi đây... Ối con ơi! – Tiếng vợ ông khóc toáng trong máy điện thoại.
Bỏ hết công việc, ông gọi ngay lái xe, đưa ông gấp đến bệnh viện.

...Ở phòng “hồi sức cấp cứu” không nằm mà thằng con trai ông ngồi trên ghế, lưng dựa vào tường, áo quần xộc xệch, hai chân, bên có giày, bên không. Một bên mắt con của ông băng trắng, tóc tai rũ rượi, đến gần vẫn bốc mùi thum thủm.

Ông nhìn con thương quá, hỏi vội:

- Con ơi, sao lại nên nông nỗi này? Có đau không?

Thằng con trai ông mệt mỏi trả lời:

- Mọi tình huống bố đưa ra, đều đúng cả, kể cả chuyện giải thích mất bản đồ. Nhưng người dân không chịu, họ giận dữ: “Lãnh đạo nói láo!” và “tặng” ngay cho con một chiếc dép vào mặt, trúng mắt. Đã vậy, họ còn ném thêm một gói phân trúng đầu... Con chạy không kịp...

Tý chết!
(Nguồn: Fb. Trần Kỳ Trung)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.