5759. Dâm tặc
DÂM TẶC
Truyện
ngắn: Trần Kỳ Trung
… Mất tháng nay, gần như ông
phải gồng mình, căng sức đối phó với một cơn sóng mạnh còn hơn “sóng thần” của
dư luận. Hết báo chí, đài, ti vi …rồi đến “phây búc” lên án ông về tội “ dâm ô
với trẻ em”. Họ đưa cả hình ảnh ông lấy tay thọc vào váy một đứa bé gái lên
sáu, rồi đơn tố cáo của mấy người cha, người mẹ tố cáo ông có hành vi “trái đạo
đức” khi “đùa chơi” với mấy bé gái, con của họ. Đến độ mấy đứa trẻ đó thấy ông
như thấy “quỷ” sợ hãi, bỏ chạy… Dư luận trong đó có báo chí, mạnh nhất là bọn
“phây búc” đòi phải đưa ông ra tòa xử công khai với bản án nghiêm khắc nhất.
Đến thằng Cả, con ông, quan đầu tỉnh, cũng ôm đầu, nói với ông uất hận:
- Con không ngờ bố có hành động đồi bại như vậy, còn gì uy tín của gia đình ta,
uy tín của con. Bây giờ bố ra tòa có án tù như dư luận đòi hỏi thì nhục cả gia
đình, nhục cả dòng họ và nhục cả con… Con hỏi thật bố, bố có hành động như vậy
không ? Bố nói thật đi khi trong phòng này chỉ có bố và con!
Nhưng đây là câu hỏi của thằng Cả, có chối, nó cũng biết thừa là nói dối vì
tính cách của ông nó lạ gì! Trong phòng ngủ, ông toàn treo ảnh con gái cởi
truồng, thậm chí cả ảnh mấy bé gái không mặc quần. Hồi ông đương chức, chả mấy
lần người ta bắt quả tang ông ôm eo, sờ vú nhân viên, thậm chí có người có thai
với ông, ông bắt phá…nhưng vì chức ông lớn, con ông làm to, không ai dám nói.
Còn ra đường, thấy gái là mắt ông cứ “tớn” lên, nhiều lần thằng Cả phải nhắc…
Không biết trả lời nó như thế nào, ông đành im lặng, cúi đầu như một sự thừa
nhận. Thế là thằng Cả nhìn ông, lắc đầu nói đau đớn:
- Nếu bố có thèm chuyện đó, nói với con. Con bí mật đưa bố sang Thái Lan hoặc
Campuchia…cho bố thỏa mái. Nếu bố thích nữa, con cho bố sang châu Âu, bên ấy đủ
cả, gái châu Âu, châu Á…nếu bố muốn. Đằng này mấy đứa trẻ đó có tội tình gì mà
bố làm như vậy, nhất là lại ở khu chung cư cùng chỗ ở với bố…
- Họ tố cáo bố chỉ bằng một bức ảnh chụp từ xa, rồi đơn của mấy người bố, người
mẹ… không ưa bố vì bố hay phê bình họ khi họp tổ chung cư… - Ông cố bao biện,
nhưng đó là sự bao biện yếu ớt.
- Bố nói với ai thì được, chứ đừng nói với con câu đó. Ảnh đã rõ ràng, còn mấy
đứa trẻ, con của những người đàn ông, đàn bà kia, chúng chỉ đích danh bố khi có
người hỏi. Bố chối thế nào được khi bọn trẻ nhỏ miêu tả chính xác những hàng
động của bố xâm phạm chỗ kín của chúng nó…
- Có thể bọn trẻ nhỏ đấy bị người lớn “mớm” lời, bịa đặt những chuyện đó…- Ông
vẫn gắng phản bác lời của thằng Cả…
Thằng cả đứng dậy đập bàn, chẳng nể tình bố con, nói lớn:
- Trẻ con không biết bịa đặt bố ạ! Với những chứng cớ rành rành ra như thế, sắp
tới ra tòa, trước bao nhiêu ánh mắt nhìn căm giận, bố sẽ trả lời như thế nào?
Ai cứu bố đây… gia đình mình quá nhục… vì chuyện này con sẽ mất hết…mất hết …
Thằng Cả không nói với ông nữa, nó đi ra cửa.
Không trả lời con, nhưng ông nghĩ rồi. Ông sẽ chống đến cùng. Nếu tòa buộc tội,
ông chứng minh sự trong sạch của mình, bằng những thành tích, chức vụ trong quá
khứ, bằng hơn năm mươi tuổi đảng…Làm căng quá, ông sẽ dọa đốt thẻ đảng. Còn tấm
ảnh chụp ông lấy tay thọc vào chỗ kín bé gái sáu tuổi là “ ảnh ghép”, ông cương
quyết phản bác tất cả lời buộc tội của tòa. Còn dư luận báo chí, kể cả bọn
“phây búc”, ông không sợ. Ngần này tuổi, đã có bao nhiêu chuyện còn “lớn” hơn
thế này, ông vượt qua được. Nay vì chuyện này mà tống ông vào tù.
Còn lâu!
Dẫu thế, nghĩ lại, ông cũng hoảng sợ. Ra tòa, với lập luận chặt chẽ, lại đầy đủ
chứng cứ, tòa sẽ buộc tội ông. Tội “quấy rối tình dục “ nhất là với trẻ nhỏ,
thế giới người ta cực lực lên án, coi đây là một trọng tội phải xử thật nghiêm,
Việt Nam không thể ngoài cuộc. Nhà nước Việt Nam, tòa án Việt Nam cũng đang
muốn chứng minh với thế giới là một nước văn minh, có văn hóa, tòa án sẽ xử ông
đúng như luật hình sự quy định, đúng với quyền trẻ em phải được tôn trọng… Án
của ông sẽ rất nặng. Mà vào tù, ông còn được nghe, với tội “ ấu dâm”, đám tù
trong trại rất ghét, sẽ hành hạ ông đến chết…
Nghĩ thế thôi, ông toát mồ hôi hột, phải chống đến cùng!
Nên vậy trước khi vào tòa ông nghĩ: Nếu đứng trước bồi thẩm đoàn, ông ưỡn ngực,
tỏ vẻ khí phách thực hiên ngang: “ Tao không sợ bất cứ lời buộc tôi nào của
chúng mày! Nói một lời, tao sẽ cãi một lời. Tao sẽ chứng minh. Tao vô
tội !”
Và ông làm đúng như thế trước con mắt căm giận của bao người dự kháng phía
dưới.
Trước cả bao nhiêu ống kính của phóng viên chĩa về phía ông.
Ông thách thức tất cả!
Nhưng có điều ngạc nhiên, phiên tòa diễn ra không đúng như ông suy nghĩ, lại
càng không đúng với những đòi hỏi chính đáng của báo chí và dư luận. Diễn biến
phiên tòa đã làm cho nhưng người dự khán, nhất là người bố, người mẹ có con bị
ông làm hại phẫn nộ. Tại sao một tội ác kinh tởm như thế, tòa lại tuyên án treo
mười tám tháng với những lý do không thể chấp nhận được: “ Là đảng viên, có
nhiều cống hiến với cách mạng, và sự nghiệp xây dựng đất nước, nay tuổi cao,
sức yếu có thể không cần giam giữ, cải tạo. Hơn nữa, bằng chứng để buộc tội
không thuyết phục…”.
Bỏ mặc cho đám báo chí vây quanh, cũng không thèm nhìn lại những ánh mắt căm
giận của những người có con bị ông làm hại, ông cũng không để ý một đám đông
những người tò mò đúng cạnh cổng tòa án đang chỉ chỏ…Cũng không cần đáp trả
những lời lẽ cay độc, căm thù đang chĩa về ông:
- Lão già mất nết!
- Thằng già trời đánh!
- Lão ấy sống cũng như chết! Bị cả triệu người nguyền rủa.
…
Một tay cầm ba toong, một tay vung vẩy, ông bước ra khỏi phòng tòa án với tâm
thái tự hào, đầu ngẩn cao.
Ông phải về gấp gặp thằng Cả, nói cho nó biết rằng, mọi lo sợ của nó cũng bằng
thừa. Ông không bị tù, uy tín của dòng họ, của gia đình, của nó …còn nguyên
vẹn. Viên chánh án và viên luật sự bào chữa cho ông làm đúng chức năng, bổn
phận, chứng minh ông “không phạm tội”. Chẳng qua, những chuyện ông “âu yếm”
,”thương mến” trẻ con đã bị hiểu lầm, thậm chí bị “ xuyên tạc” do những kẻ
không ưa ông “kích động”…
Sau khi đóng cửa lại, thật kín, trong phòng chỉ còn hai bố con, thằng Cả nghe
ông nói vậy, nói luôn:
- Con xin bố! Bố có biết con bỏ ra bao nhiêu tiền để đưa cho thằng chánh án và
thằng luật sư bào chữa cho bố, để chúng nó làm việc này không? Số tiền đó lớn
lắm, đó là chưa kể con phải cắn răng nhận vợ thằng chánh án vào một cơ quan,
dẫu đang thừa biên chế, nên bố mới không bị tù giam. Chứ tội của bố, nếu thực
thi đúng luật, bị tù nhiều năm lắm. – Thằng Cả yêu cầu ông - Bắt đầu từ ngày
mai, bố chỉ ở trong nhà, không được đi ra ngoài…
- Vì sao thế? - Ông hỏi .
- Người ta thấy bố sẽ gọi là “Dâm tặc!”. Nghe tiếng đó, con chịu không được! Bố
hiểu không?
(Fb. Trần Kỳ Trung)
Nhận xét