5566. GỬI LỜI CHÀO ANH VŨ NHÔM
GỬI LỜI
CHÀO ANH VŨ NHÔM
Dương Hằng Nga
Tôi và anh ko hề quen biết nhau, chưa bao giờ chạm
mặt nhau. Trước khi tôi đặt bút viết 8 kỳ báo đầu tiên phanh phui ra những sai
phạm của anh để có "cái kết" của ngày hôm nay, tôi đã ko tránh khỏi
những... ngần ngừ. Bạn bè, đồng nghiệp của tôi ngày ấy ái ngại: "Nga một
mình chống lại mafia rồi. Nó có thế lực chống lưng mạnh lắm. Gan Nga bằng gì vậy?
Nó là ông trùm khét tiếng đấy. Ko ai dám động đến nó. Ko ai dám làm gì nó cả.
Người ta sợ nó lắm". Ai cũng lo cho tôi và khuyên nhủ tôi: đừng nữa, dừng
đi.
Khi tôi vừa mới đăng bài thứ nhất, anh đã nhắn
tin xin gặp tôi để... "thỏa thuận". Tôi ko hề trả lời lại anh. Khi
tôi tiếp tục đăng bài thứ 2, bài thứ 3; anh đã "triệu tập" những người
quen biết tôi, bạn bè, đồng nghiệp tôi; nhờ ai có thể kết nối được với tôi để
cho anh gặp tôi. Và thời gian đó, tôi đã từ chối hết mọi lời mời. Tôi nhất quyết
ko gặp anh. Với đủ mọi cách ko gặp tôi được, anh quay sang dọa dẫm tôi.
Tôi lắng nghe và ghi nhận hết tất thảy những lời
can ngăn. Có những đêm tôi ko tài nào nhắm mắt được khi nhìn hai đứa con thơ ngủ
vùi nồng say. Nhưng rồi, được sự thấu hiểu, san sẻ của chồng; bằng trách nhiệm
người cầm bút, tôi tiếp tục đăng đàn bóc trần những sai phạm của anh- người được
cho là "lừng danh" bờ cõi Đà thành.
Rồi từ những sai phạm của anh, liên đới nhiều thứ
khiến cựu Bí thư Nguyễn Xuân Anh đã phải ngậm ngùi "ra đi". Và giờ
đây, anh đã bị... sờ gáy.
Cuộc đời đúng nhân- quả rõ ràng. Mới ngày nào
anh còn ở... trên cao, anh đã dùng tiền để khiến tôi lao đao mấy bận. Anh kiện
tôi ra tận Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Công an, Bộ Thông tin Truyền thông, Cục
Quản lý báo chí..., anh cao giọng sẽ rút thẻ nhà báo của tôi, cho tôi về vườn
nuôi gà. Bao phen khổ sở, tôi một thân một mình thân gái dặm trường, ôm một đống
tài liệu ra làm việc với các Ban, ngành Trung ương. Phải thức trắng đêm, phải
chạy ra sân bay lúc 4h sáng để bay chuyến sớm nhất (đi giờ đó để tránh ko cho
ai thấy, ko cho ai hay, để giữ an toàn). Nhờ sự giúp sức, hậu thuẫn đủ đầy của
Tổng biên tập tôi, của tất cả anh em Tòa soạn ngoài Hà Nội, tôi đã mang
"chiến thắng" trở về sau nguyên 1 tuần làm việc với tất cả những nơi
mà anh đâm đơn.
Ko kiện được tôi với các Bộ ngành Trung ương, ko
rút được thẻ nhà báo của tôi như anh đã từng đắc chí; anh quay sang kiện tôi ra
Tòa án địa phương, anh yêu cầu Công an Đà Nẵng phải xử tôi vào tội hình sự, anh
đòi phải bắt giam tôi, tống cổ tôi vào ngồi tù bóc lịch. Đó là sự hả hê của
anh, nhưng ông trời có mắt, anh đã ko làm được điều đó. Chính nghĩa đã thắng
phi nghĩa. Bài học để cho anh thấy rằng, lưới trời lồng lộng, đồng tiền ko thể
mua được tất cả. Luật bất thành văn của giới "trùm" như anh là “Cái
gì ko mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền" đã ko còn
đúng nữa.
Anh Vũ nhôm à, cuộc đời đều có cái giá của nó.
Chiều hôm qua, nhận được tin anh đã bị xộ khám, tôi đã lăn giọt nước mắt đầu
tiên... với anh.
Tôi khóc vì từ nay tôi đã được... "giải
thoát". Tôi khóc vì sự tức tưởi tôi bị cấm xuất cảnh. Tôi khóc vì tôi đã
có thể chạy về nhà nói với ba chồng tôi đang bị bạo bệnh rằng "Ba ơi! Con
dâu của ba ko phải là kẻ phạm tội để mà bị Công an Đà Nẵng vào truy xét tại tận
chân giường bệnh nơi ba chữa trị căn bệnh hiểm nghèo ở Bệnh viện Chợ Rẫy (TP
HCM) mà lúc đó con đang xin nghỉ việc cả tháng để vào chăm sóc ba. Ba yên tâm,
con ko phải là tội phạm cố tình lẩn trốn vào bệnh viện bằng hình thức đi chăm
ba khiến cả bệnh viện Chợ Rẫy ngày đó xôn xao, lầm tưởng, rúng động”. Tôi khóc
là vì, đứa con trai đầu của tôi học lớp 6, tối hôm qua vô tình đọc báo biết tin
Bộ Công an vào khám xét nhà anh, nó đã rơm rớm "Mẹ ơi, rứa là bữa ni trở
đi, con tha hồ được chạy đi chơi, tung tẩy với bạn bè giữa sân trường rồi
hè". Tôi khóc là vì đứa con gái thứ hai học lớp 4 của tôi hồn nhiên reo
lên "aaa..., rứa từ nay ai cho con kẹo mút là con được ăn rồi mẹ hỉ"...
Bao khó khăn, trở ngại ; bao nhằn nhọc, đắng
đót; bao nghiệt ngã, ê chề mà anh đã cho tôi nếm đủ trong suốt gần 1 năm qua, từ
nay xin gửi lại anh.
XIN GỬI LỜI CHÀO ANH BỞI ĐÃ TRẢ LẠI TÊN CHO
EM.
DẪU MUÔN ĐỜI, PHẬN ĐÀN BÀ NHƯ TÔI VẪN ĐÁI KO QUA
NGỌN CỎ NÊN DÙ KHI ANH "CÓ ĐƯỢC" NGỒI TRONG NHÀ ĐÁ BÓC LỊCH THÌ MONG
RẰNG ANH CŨNG HÃY HIỂU CHO LÀ NHƯ THẾ NHÉ.
(Fb. Dương Hằng Nga)
Nhận xét