5664. Mật vụ trở thành khủng bố di động (tiếp theo phần 2)
Mật vụ
trở thành khủng bố di động (Tiếp theo Cách mạng Rumani...)
Súng đã nổ lúc 7 giờ tối. Các nhóm nhỏ sĩ quan mật vụ Securitate trung thành
với Ceausescu bắt đầu nổ súng bừa bãi vào đám đông trên đường phố đang ăn mừng
cách mạng. Các cuộc nổ súng đã diễn ra nghiêm trọng trong một ngày hai đêm, rồi
thưa thớt hơn một ngày sau đó.
Thật khó xác định ai bắn vào ai và vì sao. Hầu hết các vụ bạo động diễn ra gần
như vô cớ và tùy tiện. Chẳng hạn như vụ bắn phá Thư viện Quốc gia, với kiến
trúc tân-cổ-điển rất đẹp, trong lúc Thư viện không có một ai. Rút cuộc, chỉ có
hàng trăm pho sách quý hiếm bị tiêu hủy.
Mật vụ Securitate hoạt động chiếu theo công lệnh có mã số 2600, vốn quy định
cách chiến đấu trong tình huống có ngoại xâm hoặc có nổi dậy nghiêm trọng.
Không rõ ai đã kích hoạt lệnh này, vì những người cao cấp nhất của Securitate,
gồm cả Tướng Vlad, đều đã bỏ qua hàng ngũ cách mạng. Chiến thuật được dùng
không nhắm mục tiêu quân sự, mà được thiết kế để khủng bố, làm dân chúng sợ bao
nhiêu tốt bấy nhiêu.
Trước tình thế này, quân đội cũng không biết đáp trả ra sao. Phần lớn binh lính
vừa nhập ngũ, chưa được huấn luyện kỹ, cũng chưa từng bắn phát súng sát thương
nào. Phân biệt đâu là bạn đâu là thù thật khó, nhất là khi có hàng ngàn thường
dân được binh lính giao vũ khí lấy từ các trại lính.
Những mật vụ “khủng bố” lại hay mặc thường phục hoặc ngụy trang thành lính. Họ
chia thành từng toán nhỏ, đi trong các đường ngầm và cống rãnh để di chuyển
quanh Bucharest, sau đó chui lên, tấn công các đơn vị quân đội hay mục tiêu dân
sự rồi đột ngột lặn mất.
Tấn công Đài Truyền hình
9 giờ tối, thứ Sáu 22 tháng 12, Mật vụ tấn công Đài Truyền hình, nhưng dường
như không để chiếm đóng. Lúc này, Đài Truyền hình đã được nhiều xe tăng bao
quanh để bảo vệ. Lực lượng bảo vệ cũng là tân binh, chỉ được huấn luyện trong
vòng chưa đầy hai tháng và lại mặc áo giáp hạng nặng, phù hợp với chiến trường
lớn hơn là để chống du kích chiến trên đường phố. Cuộc đọ súng nổ ra trong
khoảng một tiếng. Có 62 người chết, phần lớn là thường dân mắc kẹt giữa hai làn
đạn. Đài Truyền hình còn bị tấn công vài lần nữa trong mấy ngày kế tiếp. Tuy
vậy, tin đồn lại lan ra rằng hàng ngàn người đã chết và Bucharest đã tắm máu,
giao tranh diễn ra dữ dội.
Trên toàn cõi Rumani, số người chết chính xác là 1.104 người, trong số có 493 chết
tại Bucharest và một phần ba là những tay mật vụ “khủng bố”. Có 3.352 người bị
thương, 2.000 trong số là ở Bucharest. Sự kiện riêng rẽ tệ hại nhất là một vụ
quân mình bắn quân ta. Sáng sớm ngày thứ Bảy 23 tháng 12, binh lính canh gác
phi trường Otopeni của Bucharest đã vô tình nổ súng vào xe chở lực lượng tiếp
viện đến bổ sung quân số cho họ.
Theo lời kể của Valentin Gabrielescu, chủ tịch cuộc điều tra của Thượng viện về
các vụ giao tranh trong thời gian cách mạng, thì phần lớn người chết là “thường
dân vô tội, bị kẹt giữa làn đạn của một bên là lính mới đang hoảng loạn, và một
bên là thường dân nã súng vào bọn khủng bố. Cùng với quân đội và công an, hàng
ngàn thường dân cũng được vũ trang, họ lại bị áp lực vì tin đồn thất thiệt và
những mối nguy tưởng tượng… người này cứ thế bắn vào người kia. Thật hỗn loạn.”
Cuộc tẩu thoát bi hài
Cuộc tẩu thoát của Ceausescu phải nói là vừa bi vừa hài. Xế chiều hôm đó thì
cặp vợ chồng sẽ bị bỏ rơi, không nơi nương tựa và bị bắt. Nhưng trước hết, hãy
trở lại với cuộc tháo chạy bằng trực thăng vào ngày thứ Sáu 22 tháng 12.
Sau khi thoát nạn trong gang tấc khi bay khỏi nóc nhà trụ sở Đảng, họ tiếp tục
bay trong 20 phút đến Snagov, nơi hai ông bà có căn dinh thự 42 phòng, nhưng
cũng không ở đây lâu. Ceausescu gọi một loạt cuộc điện thoại nói chuyện với các
bí thư tỉnh ủy xem còn nơi nào sẵn sàng cho ông đến lánh nạn không. Hai ông bà
không tính đến chuyện trốn ra nước ngoài. Ceausescu cau mày khi được báo cáo
cách mạng đã lan ra khắp nơi.
Họ lên căn phòng trên tầng một, lục tung tủ rả, đổ mọi thứ từ ngăn kéo ra, lật
ngược nệm giường, rồi dồn mọi thứ vào những túi màu xanh, kể cả hai ổ bánh mì.
Sau 15 phút, khoảng 1 giờ 20 chiều, họ vội vã chạy trở lại trực thăng đang chờ.
Họ cho hai hành khách bất đắc dĩ là Thủ tướng Bobu và Phó Thủ tướng Manescu rời
đoàn để đi bằng xe, tự lo cho bản thân. Trước khi đi, Manescu [em vợ Ceausescu]
đã quỳ xuống, hôn tay Chủ tịch.
Bi hài trên không
Giờ thì vợ chồng Ceausescu chỉ còn có hai người cận vệ đi theo, Trung úy
Florian Rat và Marian Rusu. Viên phi công thì nãy giờ nóng lòng muốn bỏ mặc Chủ
tịch và bầu đoàn của ông, nhưng hai cận vệ cứ chĩa súng vào anh, bảo anh phải
làm những gì Chủ tịch yêu cầu.
Phi công Malutan kể: “Khi đã vào chỗ trên trực thăng, Ceausescu hỏi tôi ‘Anh ở
phe nào? Ta đi đâu đây?’ Tôi đáp: ‘Ông bảo đi đâu thì đi đó!’ Chúng tôi cất
cánh lúc 1 giờ 30 chiều. Hai cận vệ rất căng thẳng. Họ cứ chĩa súng ngắn tự
động vào tôi. Trong khi đó thì qua tai nghe, tôi nghe tiếng chỉ huy của mình
nói rằng ‘Vasile, nhớ nghe radio. Cách mạng đang diễn ra!’ Ngay sau đó,
Ceausescu ra lệnh cho tôi cắt đứt liên lạc radio với căn cứ. Tôi rất muốn
thuyết phục ông ta cho tôi hạ cánh… nhưng tôi có một mình, lại bị cắt đứt liên
lạc với chung quanh.”
Phi công được lệnh bay đi Pitesti ở tây nam Rumani. Anh cố tình bay lên cao “để
ra-đa phát hiện ra chúng tôi”. Nhưng một trong hai cận vệ đoán được ý đồ của
anh nên hỏi: “Vasile! Anh làm quái gì thế?” Phi công quay qua nói với
Ceausescu: “Chúng ta bị ra-đa phát hiện rồi!” Vợ chồng Ceausescu rất hốt hoảng.
Ceausescu la to: “Bay xuống! Hạ cánh gần đường lộ!”
Phi công cho trực thăng hạ cánh trên một cánh đồng cách Titu 4 km, ngay bên
ngoài làng Salcuta. Lúc đó là 1 giờ 45 chiều.
Bi hài trên cạn - Cận vệ
phản chủ
Cận vệ Marian Rusu ngoắc hai chiếc xe hơi đi ngang. Vợ chồng Ceausescu và cận
vệ Florian Rat lên một xe. Còn Rusu, cận vệ riêng của Elena trong nhiều năm,
lên chiếc xe còn lại. Rushu hứa sẽ bám theo họ ngay phía sau. Nhưng, Rusu đã bỏ
rơi họ ngay sau đó.
Chiếc xe vợ chồng Ceausescu ngồi là chiếc Dacia màu đỏ do Bác sĩ Nicolae Deca
lái. Ông bác sĩ lập tức nhận ra ai đang ngồi trong xe mình, và ông tìm cách
tránh xa các vị khách bất đắc dĩ này càng sớm càng tốt. Ông nói xe hết xăng. Dĩ
nhiên là nói dối, nhưng lại nghe rất có lý trong tình hình khan hiếm ở Rumani
lúc bấy giờ.
Cận vệ Rat lại bắt một tài xế khác chở, đó là Nicolae Petrisor, 25 tuổi, khi
anh đang ở trước cửa nhà mình. Ceausescu bảo anh lái xe đến Targoviste, nơi có
một nhà máy kiểu mẫu – xây chỉ đề làm màu, lấy tiếng – mà ông đã từng ghé thăm
vài lần cùng quan khách nước ngoài. Người ở đó là những công nhân được đặc biệt
ưu đãi, là những người cộng sản trung thành, chắc chắn họ sẽ đón tiếp ông bà,
Ceausescu nói với Elena như thế, nhưng bà vẫn tỏ vẻ nghi ngại.
Khi họ đến Targoviste, thì oái oăm thay, thị trấn này cũng đang tưng bừng ăn
mừng tin cách mạng nổ ra.
Họ bỏ cận vệ Rat bên ngoài thị trấn. Sợ bị nhận diện, hai vợ chồng cứ phải cúi
đầu, giấu mặt. Petriso được lệnh lái xe đến một đồn điền mà hai ông bà đã thăm
viếng nhiều lần. Giám đốc đồn điền, Victor Seinescu, cho họ vào.
Nhưng đến khoảng 2 giờ 45 chiều, Seinescu lại gọi dân quân địa phương và báo
cho họ biết lai lịch của hai vị khách. Vợ chồng Ceausescu được hai dân quân mặc
đồng phục dẫn đi. Nhưng phải đến ba giờ sau đó, họ mới được giao nộp cho quân
đội, dù trại lính chỉ cách đó 450 mét.
Cũng như rất nhiều những sĩ quan cao cấp chiều hôm đó, Seinescu phải quyết định
mình theo phe nào. Cuối cùng thì ông quyết định giao vợ chồng Ceausescu cho
quân đội. Khoảng gần 6 giờ tối, họ được đưa tới trại lính tại Targoviste, nơi
đóng quân của một đơn vị pháo phòng không.
Chỗ ở cuối cùng của vợ
chồng nhà độc tài..
Thật khó đưa hai người đến trại lính mà không bị ai phát hiện. Vì vậy, vợ chồng
Ceausescu được đưa lên một xe bọc sắt để tránh ánh mắt của công chúng, và xe
phải đi đường vòng tới trại lính. Chuyến đi mất khoảng năm phút.
Đến nơi, ông bà được đưa đến nơi trú ngụ cuối cùng. Một văn phòng được biến
thành hai khu riêng, cách nhau một dãy bàn. Hai chiếc giường lính đặt trong góc
phòng, có chăn nhưng không có khăn trải. Một lò sưởi lớn bằng gốm nằm ở góc
phòng còn lại, cạnh đó là bồn rửa có vòi nước lạnh.
Khu vực tầng trệt này của trại lính được cách ly với mọi người, chỉ trừ một vài
sĩ quan và hạ sĩ quan được chọn lọc đặc biệt. Thiếu tá Ion Secu là người có mặt
với hai vợ chồng trong hai ngày rưỡi cuối cùng sắp tới của họ.
Thoạt đầu, Secu cho biết: “Ceausescu cư xử như ông vẫn đang là Tổng Tư lệnh tối
cao. Câu đầu tiên ông nói là ‘Tình hình thế nào rồi? Báo cáo tôi nghe!’ Tôi đáp
rằng ‘Chúng tôi ở đây là để bảo vệ ông khỏi quần chúng. Nhưng chúng tôi phải
tuân lệnh những người cầm quyền tại Bucharest!’ Câu đó làm ông nổi nóng, châm
ngòi cho một chuỗi những lời nguyền rủa bọn phản bội đã chủ mưu chống lại ông.
Phải một lúc sau ông mới hiểu ra thực trạng là mình đang bị giam giữ.” Tâm
trạng của ông biến động, lúc thì im lặng, tuyệt vọng, lúc thì kích động la lối,
nguyền rủa bọn ‘phản bội’.
Người chỉ huy, Trung tá Mares, lo lắng cho an ninh của ông trên hết. Lúc đó
trong căn cứ có 500 binh sĩ và 40 nhân viên dân sự. Ai biết được sự có mặt của
Ceausescu đều bị hạn chế rời khỏi căn cứ.
Một triệu đô la và nạt
nộ
Thỉnh thoảng, Ceausescu cũng dở trò dụ dỗ người khác. Một trong những người
canh giữ ông 24/24 kể lại rằng: “Ông đến gần tôi… chìa tay ra cho tôi, nói rằng
‘Tôi sẽ cho cậu một triệu đô Mỹ, và bất cứ cấp bậc nào trong quân đội mà cậu
thích, nếu cậu giúp đưa chúng tôi ra khỏi đây!’ Nhưng tôi không tin ông ấy nói
thật lòng. Tôi nghĩ thầm, chưa chắc đã được triệu đô, mà có khi lại ăn ngay một
viên đạn vào gáy sau khi xong việc không chừng. Nên tôi nói với ông ‘Không được
đâu!’”
Với Elena thì đó là ba ngày bà càm ràm không ngừng. Người canh gác bà kể lại:
“Bà chê hết cái này đến cái khác! Bà ấy sợ, nhưng lúc nào cũng giận dữ, cơn
giận của bà cũng thật đáng sợ. Ông Ceausescu bị tiểu đường nên phải đi vệ sinh
nhiều lần, mà nhà vệ sinh cuối hành lang thì lại bốc mùi hôi thối. Bà dứt khoát
không chịu dùng nhà vệ sinh kia! Thế là chúng tôi phải đưa cho bà một cái bô để
đi trong phòng. Lúc nào tôi nói điều gì với ông thì bà đều nạt nộ rằng ‘Anh dám
ăn nói với vị Tổng Tư lệnh như thế à?!’”
Đêm đầu tiên hôm đó, theo lời Secu kể lại, họ ngủ chung một chiếc giường đơn,
họ co cụm lại, hai người già giang tay ôm lấy nhau. Secu cho biết: “Họ nói thì
thầm, nhưng dù đang ôm nhau họ vẫn cứ càm ràm cãi qua cãi lại. Có lúc Ceausescu
nói ‘Nếu bà nói tôi biết sớm mấy chuyện bà biết, thì tôi đã xử thằng Iliescu đó
rồi! Tôi đã cho nó đi đời mùa hè vừa rồi. Nhưng bà đâu có cho tôi biết!’ Bà thì
cũng có lúc cự lại ông rằng: ‘Tất cả là lỗi tại ông. Đáng lẽ mình không nên đến
đây ngay từ đầu. Tại ông hết!’”
Những ngày cuối cùng...
Họ không chịu ăn bất cứ thứ gì, ngoại trừ bánh mì và táo, và chỉ uống nước trà
không đường. Thức ăn được đưa đến cho họ từ nhà ăn của các sĩ quan, nhưng họ
không đụng đến, dường như sợ thức ăn có thuốc độc.
Buổi sáng đầu tiên hôm sau, các sĩ quan cho họ mặc quần áo lính, để nếu trại
lính có bị mật vụ Securitate trung thành với ông bà tấn công thì chúng cũng khó
tìm ra hai ông bà. Họ yêu cầu Ceausescu cởi áo choàng sẫm màu và mũ lông để mặc
quần áo lính. Elena không chịu thay quần áo. Lính gác phải dùng sức mạnh để lột
chiếc áo choàng cổ lông thú trên người bà, rồi choàng cho bà chiếc áo khoác
quân đội mùa đông và chụp lên đầu bà chiếc mũ lính.
Dụ dỗ cuối cùng, súng nổ
đêm Giáng sinh
Đêm đó, Ceausescu một lần nữa tìm cách dụ dỗ người khác để thoát thân.
Theo lời kể của Thiếu tá Secu: “Ông thấy tôi lơ mơ ngủ gật. Bà Elena thì ở trên
giường nhưng mắt dõi theo mọi thứ, bà hoàn toàn tỉnh táo và chăm chú. Ông nói
với tôi ‘Anh mệt phải không? Mệt là đúng rồi!’ Rồi ông hỏi thăm gia đình tôi.
Tôi bảo tôi có vợ và một con, hiện sống trong một căn hộ nhỏ. Ông nói ‘Khó đấy!
Anh xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế. Tôi bảo này! Tôi có thể cho anh một căn
biệt thự ở Kieseleff [một quận nhà giàu, thời thượng ở Bucharest]. Biệt thự có
bảy hoặc tám phòng, nhiều hơn nếu anh muốn. Và một nhà để xe, chiếc xe trong đó
cũng không nhất thiết phải là chiếc Dacia xoàng xĩnh!’ … Tôi không nói gì và
ông lại tiếp tục thuyết phục ‘Anh không nên hy sinh cả đời mà chẳng được cái
gì! Nếu anh đưa tôi ra khỏi đây và đến Đài Truyền hình để tôi nói chuyện với
nhân dân thì tôi thấy là tôi có thể cho anh một triệu, không, hai triệu
đô-la!’”
Vào Đêm Vọng Giáng sinh, 24 tháng 12, lực lượng mật vụ Securitate cuối cùng
cũng tìm ra chỗ giam giữ vợ chồng Ceausescu và dàn quân ngay trước trại lính.
Vừa quá nửa đêm, họ nổ súng, nhưng cuối cùng đã bị lực lượng quân đội đẩy lui.
Trước đó một giờ, vợ chồng Ceausescu đã phải mặc áo choàng kín, đưa vội vã vào
xe bọc sắt đặt trong một khu vực có che chắn, và được yêu cầu nằm úp mặt xuống
sàn xe. Họ đã ở đó suốt năm giờ, đến khi giao tranh kết thúc. Một lần nữa họ
được đưa trở lại căn phòng của mình trong trại. Và đó là nơi ở cuối cùng, trong
đêm cuối cùng đời họ.
Làm thế nào để giết
Ceausescu?
Chính quyền mới cần phải khẳng định quyền hành của mình. Vào chiều 24 tháng 12,
các cuộc giao tranh tại Bucharest và các thành phố lớn như Siiu và Brasov đã
bớt nghiêm trọng, nhưng các vụ nổ súng lẻ tẻ vẫn diễn ra và số thương vong vẫn
tăng. Những người chủ trương ôn hòa trong hàng ngũ cách mạng rất không thích
cái tên Mặt trận Cứu nguy Tổ quốc, vì nghe rất ‘Stalin-nít’. Nhưng Iliescu và
những người Cộng sản thâm niên có mặt trong chính quyền mới thì lại nghĩ nó gợi
lên tinh thần ái quốc.
Khoảng 5 giờ chiều, họ họp nhau lại để quyết định số phận của Ceausescu.
Đó là một cuộc họp nặng nề, nóng nảy và cay cú. Họ chần chừ đã hai ngày qua.
Giờ đây, phe quân đội muốn xử tử Ceausescu ngay lập tức, vì như thế sẽ lập tức
chấm dứt mọi giao tranh, Ceausescu chết thì sẽ không còn điểm chung nào nữa,
không ai còn lý do nào để chiến đấu nữa.
Iliescu lúc đầu lưỡng lự, ông không muốn tay mình vấy máu. Nhưng khi Bộ trưởng
Quốc phòng mới Militaru mỉa mai nặng lời rằng: “Vâng! Đúng rồi! Đó sẽ là một
khởi đầu tệ hại cho triều đại của ông chứ gì?!”, thì Iliescu giận dữ đáp lại:
“Ý anh là gì, triều đại của tôi à? Làm gì có triều đại nào ở đây!”
Một vài người cho rằng việc vội vã dựng lên phiên tòa dã chiến, không có chứng
cớ hẳn hoi, sẽ khiến quốc tế chỉ trích. Nhưng các tướng lĩnh quân đội đã quyết
tâm, không nhân nhượng. Brucan ủng hộ họ, nói rằng đất nước Rumani cần được bảo
đảm rằng chế độ độc tài Ceausescu đã chết, đã chấm dứt, và không có cách nào
hay hơn là ‘cho quần chúng thấy xác chết của Chủ tịch’.
Iliescu cuối cùng bị thuyết phục. Ông nói: “Đúng ra là nên có một phiên xét xử
đúng quy trình và trưng ra được mọi chứng cớ cần thiết. Nhưng tình hình không
cho phép. Vậy hãy tiến hành xét xử vào ngày mai!”
Bản án được quyết định bởi một số ít người sau cuộc họp vừa kể và cũng chẳng có
gì được lưu lại trên văn bản. Chỉ biết rằng Iliescu, Brucan, Militaru,
Voican-Voiculescu và Stanculescu tất cả đều quyết định : Tử Hình cả hai vợ
chồng nhà độc tài, và xử bắn ngay sau phiên xét xử.
Phản ứng
Dường như không có bất cứ lời phản đối nào, ngoại trừ nhà thơ Anna Blandiana
bày tỏ thái độ bất đồng. Trong những giờ đầu tiên đầy phấn khích của cách mạng,
bà được bổ nhiệm vào một vị trí trong Mặt trận để chứng tỏ đó là ‘chính quyền
của hiền tài’. Nhưng bà không hề được thông báo về quyết định tử hình
Ceausescu, và bà kinh hãi trước quyết định này. Bà từ chức ngay sau vụ xử bắn.
Đó là vết rạn nứt đầu tiên trong một chuỗi những rạn nứt công khai diễn ra sau
đó trong hàng ngũ chính quyền mới.
Một trong những tiếng nói ít ỏi từ nước ngoài phản đối cuộc hành hình là của
Eduard Shevardnadze, ngoại trưởng Liên Xô. Ông nói ông hiểu tình hình khó khăn
như thế nào, ‘nhưng việc kia làm cho người ta thấy đắng cả miệng!’
Nhiều người Rumani tin rằng chính Liên Xô đã kích động và tham gia vào cuộc đảo
chính lật đổ nhà độc tài. Chứng cớ, với họ, là sự có mặt của chính khách hậu trườngSilviu Brucan ở Moscow. Nhưng đó không thể xem
là chứng cớ. Brucan thường xuyên đến Moscow để gặp gỡ các mối quan hệ và nhờ
người Nga can thiệp, nhưng họ đều từ chối. Chính ông cũng phủ nhận một âm mưu
như vậy. Ông nói: “Tình hình ở Rumani đơn giản là không thể làm được gì. Chúng
tôi chỉ biết than phiền với nhau và mong ông ấy chết cho xong. Cả nước cũng
mong ông ấy chết cho xong. Nhưng chúng tôi đã không thể làm gì hết.”
Gorbachev đã ra lệnh rằng Liên Xô sẽ không can thiệp trực tiếp vào Rumani, và
thực tế cho thấy lệnh của ông đã được tuân thủ. Một trong những cố vấn đối
ngoại chủ chốt của Gorbachev, ông Valentin Falin, cho biết: “Chúng tôi biết sẽ
có chuyện xảy ra ở đó. Chúng tôi biết sẽ có nạn nhân… đó là điều gần như tất
yếu sẽ xảy ra vì chế độ tại đây không chỉ thối nát mà còn không khoan nhượng!
Nhưng ngay cả như thế chúng tôi cũng không thể dự đoán được vụ đổ máu như đã
diễn ra. Rumani không còn đường thoát nào khác. Vì vậy chúng tôi chỉ biết… quan
sát mà thôi.”
Nghịch lý siêu cường
Đoạn kết ở Bucharest đã diễn ra với nhiều nghịch lý. Vào lúc các cuộc đụng độ
lên cao điểm, người Mỹ lo ngại rằng bạo động có thể lan rộng trên bán đảo
Balkans.
Lawrence Eagleburger, Phụ tá Ngoại trưởng Mỹ, nói với Ngoại trưởng James Baker
rằng ông lo ngại người Rumani sẽ chĩa súng bắn vào sắc dân Hungary sinh sống
tại đây, và không biết liệu Liên Xô có can thiệp để ngăn ngừa việc này không.
Mỹ chủ trương chống Học thuyết Brezhnev [cho phép Liên Xô can thiệp quân sự để
bảo vệ CNXH tại Đông Âu] nhưng trong trường hợp này thì không nên chống!.
Ngày 24 tháng 12, Ngoại trưởng Mỹ Baker chính thức đề nghị rằng: “Liên Xô có
lợi ích và khả năng để can thiệp, ngăn chặn đổ máu.” Ông nói Mỹ sẽ không can
thiệp “nếu Khối Warsaw cảm thấy cần thiết phải can thiệp” vào Rumani. Thời điểm
này là gần 10 năm kể từ ngày Liên Xô xua quân xâm lăng Afghanistan, và lời đề
nghị vừa kể của một Ngoại trưởng Mỹ quả thực là một đề nghị rất bất thường.
Ngoại trưởng Mỹ yêu cầu Đại sứ Mỹ tại Moscow, Jack Matlock, đánh tiếng với lãnh
đạo Xô Viết, nhưng các vị này chỉ cười đáp lại. Ngoại trưởng Liên Xô
Shevardnadze nói ý tưởng này không phải là nham hiểm, “mà là cực kỳ ngu xuẩn”.
Ông “dứt khoát chống lại” bất cứ sự can thiệp nào từ bên ngoài. Cách mạng
Rumani là “việc riêng của họ”. Bất cứ can thiệp nào của Liên Xô cũng sẽ “biến
Ceausescu thành ông thánh tử đạo”. Đó là chưa kể mọi giao tranh đều chấm dứt
sau khi ông bị hành quyết.
Cuối ngày 24 tháng 12, Đại sứ Matlock đã có một cuộc họp không vui với một quan
chức của Shevardnadze, Ivan Aboimov, khi ông này lập đi lập lại rằng Liên Xô sẽ
không can thiệp. Ông cũng chỉ ra rằng người Mỹ, mới vài tuần trước đó, đã đưa
quân vào Panama để lật đổ nhà độc tài thất sủng Manuel Noriega, người đã đối xử
hung bạo với dân chúng và tham gia đường dây buôn ma túy, nhập lậu heroin vào
Mỹ. Aboinov nói: “Chúng tôi muốn để dành kiểu can thiệp đó cho các vị! Các vị
nhắc đến Học thuyết Brezhnev phải không? Thế thì chúng tôi xin tặng các vị Học
thuyết Brezhnev làm quà!”
(Còn nữa)...
(Kỳ sau: Đền Tội)
(Kỳ sau: Đền Tội)
Nhận xét