5621. Tôi đi ăn cướp…
Ruộng dưa chuột nhà tôi năm nay được
mùa, quả nào quả nấy đều dài, to, cong, đầu nhẵn mọng, cấu nhẹ phát là nhựa
trắng chảy ra rin rỉn. Thế nhưng đành vứt ngoài ruộng cho mấy con bò cái nó
ngậm, chả thèm thu hoạch, nguyên nhân vì bọn thương lái mất dạy, bỏ dưa chạy
lấy người; vì các nhóm từ thiện đã khôn ra, không thèm qua giải cứu; và cả vì
mấy cái đồ sextoy của Tàu vừa rẻ, vừa nhiều tính năng được rao bán nhan nhản,
freeship tận giường…
Không bán được dưa, tôi lâm
vào cảnh túng thiếu, ăn dưa trừ bữa. Ăn nhiều quá, tôi đâm ra ỉa chảy. Nhưng
thật may, trong lúc ngồi ỉa, rảnh quá, tôi vô tình đọc được bài viết trên cái
mảnh báo mà tôi đã vò nhàu để chuẩn bị chùi đít. Bài báo nói rằng mỗi người đều
có thế mạnh của riêng mình, và ai tìm được công việc phù hợp nhất với thế mạnh
của mình thì kẻ đó sẽ thành công.
Bài báo còn khuyên rằng: nếu
bạn đã thất bại với một công việc nào đó, thì hãy thử làm một công việc có tính
chất trái ngược lại, khi ấy, cơ hội thành công của bạn sẽ cao hơn. Bài báo lấy
dẫn chứng về trường hợp một anh làm kiểm lâm, thu nhập thấp, cuộc sống khó
khăn, thiếu thốn, sau đó, anh bỏ nghề, chuyển qua làm lâm tặc thì cuộc sống đã
ổn định, giàu lên nhanh chóng. Rồi cả một chị làm bác sĩ thú y, mở một trung
tâm chuyên khám và chữa bệnh cho chó, tuy nhiên vì không có bệnh nhân, à nhầm,
không có bệnh cẩu, nên chỉ vài bữa là trung tâm của chị phải đóng cửa. Chị
quyết định chuyển nghề, sử dụng ngay mặt bằng ấy mở quán thịt chó, chuyên giết
mổ và cung cấp thịt chó cho các đám cưới, đám ma, hội nghị, tiệc sinh nhật. Mới
đây, quán của chị đã được WDO – Tổ chức Chó Thế giới – bầu chọn là một trong
những quán thịt chó ngon và đông khách nhất Châu Á…
Tôi đọc bài báo ấy say mê đến
quên cả ỉa, rồi tự nhìn lại bản thân: phải chăng tôi cũng đang chọn lầm nghề?
Tôi làm ăn lương thiện, chăm chỉ, bán ngực cho đất bán mông cho giời, để rồi
cuối cùng vẫn không thoát được cảnh nghèo đói. Chi bằng tôi chuyển nghề, chọn
nghề nào đó thật khốn nạn, có khi lại thành công. Phải rồi! Ăn cướp! Biết đâu
tôi có tố chất ăn cướp, và sẽ phát triển sự nghiệp được bằng nghề ăn cướp thì
sao?
Nghĩ vậy và tôi bắt tay vào
thử ngay. Sau vài vòng lượn lờ thám thính, tôi quyết định sẽ đột nhập vào cướp
ở một căn nhà nhỏ cuối phố. Căn nhà này ở ngõ khuất, ít người qua lại, không
thấy bóng đàn ông, chỉ có một chị mập ú đang ngồi cho con bú…
Vừa xông vào, tôi đã quăng
cái bao tải xuống đất, chĩa con dao sáng lóa về phía chị mập ú, quát to: “Tao
là cướp đây! Có bao nhiêu tiền vàng mang hết ra đây!”
Tưởng chị mập ú sẽ rú lên rồi
quỳ xuống khóc lóc, van xin, nhưng không, chị ngồi im, chẳng thèm ngước lên,
tay chị ép ép đầu ti cho sữa phun vào mồm thằng con đang háu ăn, giọng bình
thản: “Trông chú có vẻ lương thiện, chắc mới đi cướp lần đầu hả?”. “Dạ vâng!” –
tôi đáp vẻ ngượng nghịu. Chị vẫn ân cần: “Chú cướp kiểu nhỏ lẻ thế này không ổn
đâu! Muốn thành công, phải cướp đúng quy trình, và có tổ chức, có quy mô. Đừng
ngu như chồng chị!”. “Chồng chị làm sao ạ?”. “Chồng chị cũng cướp vặt như chú.
Đi tù rồi!”.
Nói đến đây, chị nghẹn lại,
vẻ ngậm ngùi, rồi ngừng cho con bú, lấy tay cuộn ti nhét vào trong coóc-sê, uể
oải mở tủ, lấy ra một nắm tiền, đưa cho tôi, bảo: “Chị chỉ còn có ngần này! Chú
cầm lấy, coi như chị giúp chú khởi nghiệp”. Tôi run run đón xấp tiền từ tay
chị, đếm sơ qua thấy được khoảng hơn 3 triệu. Tôi nhét vội mớ tiền vào túi, cúi
chào chị rồi lao vụt đi…
Tôi chạy ra lấy xe ở phía bãi
gửi xe đầu phố. Lúc nãy, tôi định phi xe vào tận cửa nhà chị để cướp, nhưng sợ
nếu để xe ngoài cửa rồi lúc vào cướp xong quay ra lại bị trộm mất xe thì khổ,
nên thôi, cứ gửi xe cho chắc ăn…
“Cho xin năm chục!” – thằng
trông xe vừa cầm cái giẻ lau vết phấn trên yên xe, vừa cất giọng lè nhè. Tôi há
mồm, chỉ vào cái vé xe quát lớn: “Ông trông xe hay là ăn cướp vậy hả? Giá niêm
yết có 5 nghìn đồng/lượt mà ông thu hẳn 5 chục?”. Tay trông xe cười khùng khục:
“Mày đã mua ô tô bao giờ chưa? Giá niêm yết là một chuyện, còn giá lăn bánh lại
là chuyện khác. Bố mày thu đúng quy trình nhé! Thế giờ mày có chịu trả tiền để
lăn bánh không, hay mày thích ngồi xe lăn?” Nghe thằng trông xe to tiếng, mấy
tên xăm trổ đang lởn vởn gần đó đồng loạt gườm ghè tiến lại. Tôi thấy sự chẳng
lành rồi thì đành rút số tiền vừa cướp được trong túi ra, đưa cho thằng trông
xe 5 chục và phóng đi luôn…
Chợt nhìn kim xăng, tôi nghĩ
tới cu hàng xóm nhà tôi, nó hay mượn xe tôi rồi thắc mắc là có phải xe tôi bị
hỏng kim xăng không mà lúc nào cũng thấy cái kim nằm ở vạch đỏ. Chả mấy khi có
tiền, tôi ghé luôn vào cây xăng bên đường, mở nắp bình xăng và hô rất to cái
câu mà rất lâu rồi tôi không được hô: “Cho đầy bình em ơi!”. Xong tôi lại nhớ
đến nhân vật bà lão trong truyện “Một bữa no” của Nam Cao: bà lão chịu đói bao
ngày không sao hết, lúc được ăn một bữa no quá thì lại lăn ra chết. Chả biết
con xe của tôi có giống bà lão không?
Em gái bán xăng cầm cái đầu
bơm xăng cứng ngắc, tròn tròn, dài dài, cong cong chọc thẳng vào cái lỗ đen
ngòm trên bình xăng, tới khi nước trào ra từ hai bên mép lỗ và chiếc đầu bơm
giật giật, em gái mới rút đầu bơm ra: “Tròn 8 chục anh ạ!”. “Sao nhiều thế
nhỉ?” “Dạ, xăng mới tăng nhẹ thêm 1 nghìn đồng/lít mà anh!” “Lại tăng? Sao tăng
lắm thế?” “Đâu mà lắm hả anh? Trước khi tăng nhẹ 1 nghìn đồng/lít thì xăng đã
có tới 3 đợt giảm mạnh, mỗi đợt 2 trăm đồng/lít, thế là đúng quy trình rồi còn
gì!”. Vậy là tôi lại rút số tiền vừa cướp được trong túi ra, ngậm ngùi đưa cho
em bán xăng 8 chục…
“Toét!!!” – Vừa phóng xe qua
chỗ ngã ba thì gặp ngay anh công an từ gốc cây lao ra thổi còi và chặn xe tôi
lại. Tôi xuống xe, hỏi rụt rè: “Dạ, em bị lỗi gì ạ?” “Anh đi vào đường cấm”
“Ngày nào em cũng đi qua đoạn này, có thấy cái biển cấm nào đâu?” “Anh không
thấy là đúng rồi, vì chúng tôi vừa cắm sáng nay, và cắm khuất ngay sau gốc cây!
Lỗi này giữ xe chục ngày, và phạt một triệu đấy!”. Xong, giọng anh công an đột
nhiên trầm xuống, giống hệt giọng MC Lại Văn Sâm trong chương trình “Ai là
triệu phú?”: “Thế giờ anh chọn phương án nào?”.
Tôi ngẫm ngợi: “Hỏi ý kiến
khán giả trường quay” thì không được rồi, vì nãy giờ tôi quên không lấy điện
thoại ra quay. Hay là dùng trợ giúp “Gọi điện thoại cho người thân”? Nhưng nghĩ
lại, tôi chỉ có mỗi người thân là vợ, mà vợ tôi lại đang đi chăn bò, có lẽ
không mang điện thoại theo, mà kể cả có mang theo thì vợ tôi cũng ngu như bò,
làm sao trợ giúp tôi được. Nên tôi thở dài, nói với anh công an: “Dạ! Có lẽ em
xin dừng cuộc chơi tại đây để bảo toàn số tiền của mình ạ”.
Anh công an nhìn tôi cười:
“Mới câu hỏi đầu tiên, sao mà dừng cuộc chơi được hả em!” Tôi cúi gằm: “Vâng,
thế em xin chọn phương án 50/50”. Nói rồi, tôi lại rút số tiền vừa cướp được
trong túi ra, đưa cho anh công an 5 lít. Anh công an cười tít và dặn dò tôi một
câu rất đúng quy trình: “Lần sau đi đường nhớ quan sát cẩn thận em nhé!”.
Chào tạm biệt anh công an,
tôi thẫn thờ , một tay lái xe, tay kia kiểm lại số tiền còn trong túi mà lòng
tiếc ngẩn tiếc ngơ, đến nỗi tôi suýt tông phải một cái thanh gì đó chắn ngang
đường, may mà tôi phanh lại kịp…
“Cái quái gì thế này?” – tôi
quát um lên, và một thằng cha mặt lạnh như tiền thò đầu ra từ cái chòi vuông
vuông như cái chuồng chim, bảo: “Trạm BOT thu phí đường cao tốc ra nghĩa trang
đấy anh! Mời anh nộp phí!”. “Sao mọc lên nhanh thế? Sáng nãy tôi đi còn chưa
thấy gì?” “Thì mọc lên nhanh, nhưng bù lại, lúc dỡ bỏ sẽ lâu, vậy là công bằng
còn gì”. “Nhưng BOT cao tốc ra nghĩa trang thì phải đặt ở nghĩa trang chứ. Sao
lại đặt ở đây?” “Anh cứ đùa! Đặt ở nghĩa trang thì ma nó nộp phí à?”
Biết đôi co chỉ tổ mất thì
giờ, tôi rút tiền ra trả phí cho xong để còn về. Qua cái trạm BOT này là rẽ
xuống thôn tôi, là về đất của tôi, toàn người quen thân rồi, tôi chả còn lo gì
nữa. Tới cổng nhà mình, tôi thở phù nhẹ nhõm: vậy là thoát! Nhưng vừa kịp mở
cổng, toan bước vào, tôi đã nghe giọng ai đó gọi sau lưng: “Chú về rồi đấy à!
Tôi chờ chú nãy giờ!” Tôi quay lại: ra là bác trưởng thôn…
“Em chào bác! Có chuyện gì
vậy bác?” – tôi hỏi lễ phép. Bác trưởng thôn tay cầm quyển sổ, tay cầm cái bút,
đáp: “Thôn ta chuẩn bị xây cái miếu thờ thành hoàng làng. Thôn quyết định thu
mỗi nhà 5 trăm nghìn, còn thừa thiếu bao nhiêu thôn sẽ bú, à nhầm, thôn sẽ bù”.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Thành hoàng làng mình là thằng nào vậy bác?”. Bác trưởng
thôn ngỡ ngàng: “Chết thật! Chú không biết thành hoàng làng mình là ai à? Để
tôi kể cho chú nghe nhé, chú có biết cái gốc đa cổ thụ chỗ cuối làng mình
không? Đó chính là nơi thành hoàng làng mình đã hi sinh đấy. Tôi đã được chứng
kiến tận mắt cái đêm kinh hoàng nhưng mang đầy ý nghĩa lịch sử ấy!”
Bác trưởng thôn nói đến đó
thì lặng đi, khẽ rùng mình, có vẻ như những ký ức đầy ám ảnh của cái đêm xa xưa
đó lại hiện về. Tôi giục: “Bác kể cho cháu nghe đi!”. Bác trưởng thôn hít một
hơi thật sâu, ánh mắt đau đáu, giọng nghèn nghẹn, và tiếp tục kể: “Đó là một
đêm cuối hè, cả làng đang say giấc nồng thì chợt bừng tỉnh bởi tiếng chân người
chạy rầm rập, tiếng la hét, gào thét huyên náo ngoài đường. Chẳng ai bảo ai, cả
làng đồng loạt túa ra xem, thì thấy một toán người hung hãn, gươm kiếm, gậy gộc
nhoang nhoáng, đang đuổi theo một người đàn ông áo trắng. Người đàn ông áo
trắng ấy chạy rất nhanh, nhưng có lẽ vì đã bị kẻ thù truy đuổi một quãng đường
khá dài, nên ông ta kiệt sức, và đến chỗ gốc đa cổ thụ cuối làng thì đã phải
dừng lại”.
“Người đàn ông áo trắng ấy
chính là ông thành hoàng làng mình đúng không bác?” – nghe tôi hỏi, bác trưởng
thôn gật đầu: “Phải!” “Thế còn kẻ thù truy đuổi ông ấy là bọn giặc phương nào?”
“Giặc gì đâu, chúng là mấy thằng đầu gấu chuyên cho vay nặng lãi” “Ủa, vậy
thành hoàng làng mình là…?” “Là một thằng vô công rồi nghề, đi vay lãi để chơi
lô đề. Đến lúc không có tiền trả thì bỏ trốn rồi bị chủ nợ nó truy đuổi thôi”.
“Thế rồi sao nữa bác?” “À, khi bị bọn chủ nợ với đầy dao kiếm, gậy gộc dồn vào
gốc đa, thì thành hoàng làng ta mới hét lên rằng: “Tuy tao không cao, nhưng
chúng mày sẽ phải ngước nhìn”, nói rồi, thành hoàng làng trèo lên cây đa, lôi
sợi dây thừng trong túi ra, thắt cổ chết luôn. Đúng như lời thành hoàng nói,
bọn chủ nợ đồng loạt ngước nhìn thành hoàng giẫy giụa trên cành đa, đến khi ông
chết hẳn thì bọn chúng mới bỏ đi”.
“Nghe chuyện xong rồi, giờ
nộp tiền đi nhỉ! 5 trăm nghìn!” – Câu nói của bác trưởng thôn làm tôi khẽ giật
mình trở về với thực tại. Tôi ngập ngừng, nhưng cũng chả còn cách nào, đành rút
ra 5 lít nộp cho bác trưởng thôn…
Khi bóng bác trưởng thôn còn
chưa kịp khuất sau bụi chuối, tôi đã đóng cổng cái rầm, cài then, khóa chặt.
Xong, giờ số tiền trong túi này là của ông mày! Ông đố thằng nào con nào cướp
được của ông một xu, một hào…
Tôi vào, ngồi bệt giữa nhà,
lôi nắm tiền ra kiểm lại. Xem nào: mình cướp được của chị mập ú cho con bú ấy 3
triệu, xong bị thằng trông xe cướp mất 5 chục, xăng mất 8 chục, BOT 1 chục,
công an 5 lít, thành hoàng làng 5 lít, vậy là mình còn lại chưa đầy 2 triệu.
Với 2 triệu này, mình…
“Bố ơi!” – nghe tiếng con gái
gọi, tôi mừng rỡ quay ra, dang tay chực ôm con vào lòng, nhưng rồi tôi khựng
lại, vì trên tay con bé hình như đang cầm tờ giấy gì, giọng nó lí nhí: “Cô giáo
con gửi bố! Đây là các khoản thu đầu năm học của con”.
Tôi chụp lấy tờ giấy, và mắt
nhòe đi: Ôi má ơi! Học phí, học thêm, quỹ lớp quỹ trường, quỹ đoàn quỹ hội… Gì
nữa thế này? Tiền bán trú nửa triệu bạc, bằng đúng số tiền hôm vừa rồi tôi bán
chó; Tiền giấy vệ sinh mà gần trăm nghìn: chả hiểu con mình đến trường để học
hay để ỉa nữa đây. Rồi, còn cả tiền xây thêm nhà vệ sinh trường: khoản này phải
thu là đúng rồi: ăn lắm thế mà không xây thêm nhà vệ sinh thì lấy đâu chỗ ỉa?
Phía bên dưới cùng, theo đúng
quy trình, là chữ ký và dấu đỏ của trường kèm theo dòng ghi chú: các khoản thu
đều dựa trên tinh thần tự nguyện, phụ huynh nào không nộp thì đừng trách nhà
trường nhiều chuyện…
Thế là xong, tôi như sắp
khóc, tôi lại trắng tay rồi, lại trở về là tôi lúc xưa, như chưa hề có cuộc
cướp bóc. Tôi nằm vật ra nhà, rồi ngẫm lại lời dặn của cái chị mập ú cho con bú
ấy mà thấy đúng quá: “Chú cướp kiểu nhỏ lẻ thế này không ổn đâu! Muốn thành
công, phải cướp đúng quy trình, và có tổ chức, có quy mô…”
Nhận xét