5556. Đi thăm bồ!

Đi thăm bồ!
Truyện ngắn của Trần Kỳ Trung

Ngồi yên ổn trên máy bay, ông mãn nguyện. 
… Xung quanh chuyện “bồ” của ông, từ một nhân viên hợp đồng lên trưởng phòng rồi phó giám đốc, có gia tài khủng…trong một thời gian rất ngắn làm “dậy sóng” dư luận, tất cả mọi người trong Tổng công ty đều bất bình. Con vợ già của ông ghen lồng lộn, định “tung tóe” mọi chuyện ra ngoài xã hội. Cực chẳng đã, ông cho thằng “đệ’ là phó Tổng giám đốc, thay ông, đứng ra “chịu trận”. Nó tự nhận kỷ luật do ông ký: “Còn quan liêu trong công tác tổ chức, khoán trắng cho cấp dưới, cả nể, không thực tế kiểm tra…”. Bù lại, đứa con của thằng phó tổng này, vừa ra trường, ông ký cho lên chức Trưởng phòng…Thằng phó tổng giám đốc sau khi nhận án kỷ luật: “cảnh cáo, khiển trách, cần rút kinh nghiệm” cũng vừa đến tuổi về hưu.
Thuận cả hai bên, ông giữ được uy tín, còn Phó tổng có con thay thế chức vụ mình, trong tương lai.
Đấy là mới một nửa niềm vui của ông. Niềm vui trọn vẹn là em, được ông lo, lẳng lặng ra nước ngoài mà đến chính gia đình em cũng không biết, chứ chưa nói người bên ngoài. Đến giờ, mọi người trong Tổng công ty cũng không biết “ Em đi lúc nào?” bàn tán râm ran, không ai chịu nghe ai !!!. Ngoài số tiền bán cái vi la trên Hà Nội, Ông chuẩn bị sẵn cho em một số tiền lớn, để em sống yên ổn ở nước ngoài. Mừng nữa ,em mua nhà, mua xe có việc làm ổn định. Em nói với ông trong điện thoại: “Công ơn anh giúp em, có lẽ cả đời em không trả nổi.Thương anh lắm!”. 
Cứ nghĩ làn da trắng, má hồng ,dáng cao, đôi tay nuột nà, đôi chân thẳng tắp của em là máu trong người ông hình như “tăng độ” chạy rần rật, nhất là lúc ông và em làm tình trong khách sạn…
Hồi em còn ở nhà, không tuần nào ông và em không”bí mật” lên Hà Nội…Sau cuộc vui, bao giờ em cũng cười ríu rít…
Giờ em ở nước ngoài gần hai năm, nhưng cứ nghĩ đến những kỷ niệm đó, ông thẫn thờ, nhớ đến quay quắt, nhất là tiếng cười, tiếng nói ríu rít của em…
Em điện: “Em sắp có thẻ xanh, chuẩn bị định cư, nhập quốc tịch. Nếu thu xếp, anh sang được, sẽ rất vui”. Ông ngạc nhiên, sao lại nhanh thế! Không biết em "chạy" bằng cách nào? Ông vội bí mật thu xếp, nhờ một doanh nghiệp lo vé máy bay, rồi đánh tiếng : “Đi ký hợp đồng kết hợp tìm hiểu cách quản lý của một Tổng công ty lớn “ở nước H…rồi từ nước H… ông bay qua nước N…thăm em.
Đón ông ở sân bay,vẫn nụ cười đẹp rực rỡ, dáng em đẫy đà hơn trong bộ váy bó sát tôn hết những đường cong mà bất cứ thằng đàn ông nào nhìn cũng phải trầm trồ. Làn da em ở nước ngoài hình như trắng hơn, mịn hơn, má phớt hồng, nhìn đã muốn hôn. Em thấy ông nhìn đắm đuối, vội tránh ánh mắt, nói ríu rít:
- Sao anh nhìn em ghê thế! Em khác lắm phải không?
Rồi em tự lái xe đưa ông về nhà. 
Trên đường đi, em kể ríu rít, đủ thứ chuyện. Từ chuyện buổi ban đầu qua đây như thế nào? Rồi cả chuyện học ngoại ngữ, nhiều lúc nói sai cười ra nước mắt. Chuyện đi siêu thị, không biết thanh toán, cứ như người ngớ ngẩn… Em kể như thế nhưng ông không chú ý lắm. Chuyện ông muốn hỏi là làm sao trong thời gian rất ngắn em làm được thẻ xanh. Em nói:
- Chuyện ấy về nhà anh sẽ rõ. Vui lắm – Giọng em vẫn ríu rít, vô tư.
Ô tô dừng trước một ngôi nhà có kiến trúc đẹp, xung quanh nhiều cây xanh. Em và ông bước xuống xe. Em nhìn ngôi nhà, nói tự hào:
- Đẹp phải không anh . Em mua ngôi nhà này chỉ bằng một phần ba số tiền bán cái vila trên Hà Nội mà anh tặng em đó… - Rồi em cười, nụ cười ríu rít.
- Số tiền còn lại em dùng vào việc gì?
Cũng vừa lúc đó một thằng đàn ông Tây, trông trẻ hơn ông rất nhiều, xuất hiện ở cửa ra vào, chào ông. Em nói luôn:
- Số tiền còn lại em thuê anh này làm chồng rồi tổ chức đám cưới giả, chỉ có vậy mới nhanh có thẻ xanh…
Ông lắc đầu, không hiểu, em vội kéo ông vào nhà, giọng không thay đổi vẫn ríu rít như tiếng chim:
- Anh ngạc nhiên phải không? Vào đây em cho anh rõ hơn…
Ông vào nhà, quả thật ngạc nhiên hơn, có một thằng “tây” con đang ngậm vú nhựa nằm trong nôi. Thằng bé thấy ông , khoái chí, chân tay đạp lung tung. Em chỉ thằng bé, giọng lại ríu rít:
- Con em đấy! Anh thấy nó đẹp không?
- Thế bố nó là thằng…Tây kia!
Em ríu rít:
- Anh tinh thế. Đúng rồi!
- Trời ơi! Sao em lại có con với nó mà nói là “đám cưới giả”! – Ông hỏi mà không tin đây là sự thật.
Em ríu rít, giải thích:
- Thì “đám cưới giả” cũng là có chồng, mà có chồng không lẽ không có con!!! Em có con với anh ấy Sở di trú ở đây mới tin, cấp nhanh thẻ xanh cho em. Anh hiểu chưa? 
- Vậy anh?
- Em nói với anh ấy, anh là bác của em, sang chơi. Anh ấy rất vui. Để anh thỏa mái, anh ấy thuê cho anh ở khách sạn… - Giọng em lại ríu rít.
Trần Kỳ Trung
(FB Trần Kỳ Trung)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.