5534. MÓN QUÀ
MÓN QUÀ
Nguyễn Ngọc Dương /PNTB
Gần đây,
vào một hôm đẹp trời, bỗng dưng mình nhận cú thoại từ số lạ: “Dạ xin lỗi có
phải anh Nguyễn Ngọc Dương không ạ” – một giọng nữ rất ngọt ngào. “Vâng
đúng rồi. Nhưng xin lỗi, chị là ai đấy ạ?”. “Dạ thưa, em ở Công ty XXX, xin
thông báo để anh được biết: Do anh đã có nhiều lần mua hàng trên mạng theo hệ
thống của Công ty em, nên để tri ân khách hàng, anh được Công ty tặng một món
quà …”
“Vâng cảm ơn, quà gì đấy chị?”. “Có ba thứ: Một đôi giày da trị giá 1
triệu 800 nghìn đồng; một lọ nước hoa ngoại trị giá 2 triệu đồng và một đồng hồ
đeo tay trị giá 1 triệu 500 ngàn đồng. Anh sẽ được chọn một trong ba thứ đó ạ”.
“Thế tốt rồi, tôi đang thiếu cái đồng hồ đeo tay. Cho tôi cái đồng hồ nhé!”.
“Vâng ạ. Trong vòng từ 3 đến 7 ngày, tùy theo địa chỉ xa, gần, Công ty sẽ
chuyển bằng đường bưu điện đến anh ạ. Vâng, nhưng anh cho em xin địa chỉ nhà
riêng để nhân viên bưu điện mang quà tới tận tay ạ”.
Sau khi
mình đọc xong địa chỉ nhà riêng thì người phụ nữ nói thêm “Khi nhân viên Bưu
điện mang quà đến, anh chỉ phải thanh toán khoản tiền cước vận chuyển 285 nghìn
cho họ thôi ạ”. Tôi hỏi: “Thế còn phải thanh toán tiền gì nữa không?”. “Dạ không, anh chỉ
thanh toán 285 nghìn cước phí bưu điện, ngoài ra không phải trả bất kỳ một
khoản tiền nào khác nữa ạ”. Người phụ nữ nhấn mạnh.
Cúp máy,
khoảng 20 phút sau, “Giọng ngọt ngào” lại gọi: “Dạ thưa anh Dương, em đã báo
cáo với hệ thống và món quà chiếc đồng hồ đeo tay trị giá 1 triệu 500 ngàn đồng
của anh đã được đóng gói và chuẩn bị lên đường. Xin anh xác nhận lại một lần
nữa địa chỉ số nhà ABC, đường phố XY, thành phố L…ạ” “Vâng đúng rồi”. “Vậy là
trong khoảng 4 đến 5 ngày tới, món quà sẽ đến tay anh. Một lần nữa xin chúc
mừng anh!”.
Sau cuộc
giao dịch trên mạng, mình bắt đầu “động não”. Thực ra, mình có mua hàng trên
mạng 2 – 3 năm nay, tất nhiên có lần hàng thật, có lần hàng dỏm, nhưng trị giá
của tất cả những món hàng này có khi chưa đến chục triệu. Thế mà “nó” còn “tri
ân” món quà trị giá từ 1,5 đến 2 triệu đồng, nghĩa là chiếm khoảng trên dưới
20% giá trị các mặt hàng. Thế thì Công ty này nó ăn bằng không khí à? Chắc chắn
ở đây có gì mờ ám? Mà cước bưu điện gì những 285 nghìn?! Rất khả nghi. Nếu vậy,
khi nhận hàng sẽ phải có cuộc hội thoại trước khi mở hộp…
5 ngày
sau, từ một số máy khác xưng là nhân viên bưu điện, hỏi rõ địa chỉ nhà riêng và
nói có một bưu phẩm là quà của Công ty XXX gửi đến ông Nguyễn Ngọc Dương, địa
chỉ…. Mình hỏi lại: “Tôi có được mở gói hàng trước mặt nhân viên bưu điện
không?” “Dạ thưa chú, không được đâu ạ! Chỉ sau khi ký nhận và thanh toán cước
phí bưu điện chú mới được khui hôp”…
Thế là rõ
rồi. Đã là quà tặng sao lại phải chơi kiểu “xóc đĩa” như thế? Liệu sau khi
thanh toán cước phí cho nhân viên bưu điện, anh ta đi rồi, lúc ấy mới hồi hộp
mở gói quà, bên trong chỉ là một chiếc đồng hồ trị giá 50 nghìn mà khách nhận
quà đã thanh toán 285 nghìn đồng thì sao?! Quý hóa quá nhỉ ! Thậm chí có thể là
một kịch bản tệ hơn: “gói quà” chỉ là một…cục đá, thì lúc ấy bắc thang lên hỏi
ông giời à?! Khi truy tìm đến Công ty XXX, người ta bảo: “Chắc có thằng nào
chơi đểu nó mượn danh chúng tôi, chứ Công ty tôi xưa nay làm ăn chân chính, không
bao giờ làm điều “thất đức” ấy!... Mình nghĩ, ở đất nước này, đất nước xã hội chủ nghĩa tươi đẹp nên các doanh nghiệp đều tự nhận làm ăn chân chính, chẳng có ma nào nhận "làm ăn chân phụ" cả!
Thế nên
mình trả lời điện thoại người bưu tá thế này: “Vậy tôi nhờ anh nói lại với nơi
gửi là xin cảm tạ “tấm lòng vàng” của Công ty XXX. Nhưng tôi chỉ nhận quà với
điều kiện minh bạch, nghĩa là được mở gói hàng trước mặt nhân viên bưu điện và có biên
bản bàn giao chi tiết. Tôi không có thói quen ăn quả… tù mù, dù đây là món quà
“cho không”, nhé!
Trong
điện thoại, tôi nhận thấy người nhân viên Bưu điện ngập ngừng rồi nói “Dạ, thưa
chú vâng ạ”…
------------------------------
Viết xong
bài này, mình đi tìm một hình ảnh minh họa trên mạng thì giời xui đất khiến thế
nào lại gặp bài ĐỒNG HỒ BỖNG DƯNG THÀNH VIÊN ĐÁ (Báo Thanh niên). Chứng tỏ dự
đoán của mình như…THẦN! (Hình dưới)
Nhận xét