5353. Ngứa chân thì phải gãi… đầu
Ngứa chân thì phải gãi… đầu
Bản dự thảo do Bộ Kế hoạch và Đầu tư soạn
thảo và đang trong giai đoạn lấy ý kiến để hoàn thiện.
Đánh giá chất lượng bản dự thảo, Phó Thủ
tướng Vương Đình Huệ cho rằng: “Có những quy định còn bất cập
tạo ra cơ chế xin - cho, cơ chế xét duyệt và cấp phát, thậm chí tạo điều kiện
lợi dụng chính sách.
Tôi cảm giác có những điều cứ như đưa ra cho vui chứ không thực
hiện được”. [2]
Cũng tại Hội thảo, nhận xét về chủ trương
mà Nghị định của Chính phủ hướng tới, ông Vương Đình Huệ cho rằng: “ngứa trên đầu mà lại gãi dưới
chân thì không giải quyết được vấn đề gì”.
Phát biểu của hai vị lãnh đạo Chính phủ
cho thấy trong khi doanh nghiệp, doanh nhân được tạo điều kiện thông thoáng
hơn, được “gãi đúng chỗ” thì
nông nghiệp và nông thôn hình như vẫn là mảnh đất hoang, ngứa đến mấy thì cũng
chưa bao giờ được gãi đúng chỗ, thậm chí “ngứa” trên đầu nhưng lại được “gãi”
tận dưới chân!
Nghịch lý nằm ở chỗ, nếu lấy dân làm gốc,
vấn đề của nông dân và nông thôn phải được xem là gốc tức là “chân”, khi “ngứa”
ở chân, đầu phải biết “gãi” ở chỗ nào.
Còn nếu “đầu” bị “ngứa” thì chẳng lẽ chân
phải biết tự động “gãi” cho đầu?
Tạo điều kiện cho doanh nghiệp và doanh
nhân làm ăn không hề sai bởi bất kỳ thời đại nào “phi thương” thì “bất phú”.
Vấn đề là khi được lắng nghe, khi được ưu
đãi thì giới doanh nhân Việt Nam có thực sự trở thành động lực phát triển kinh
tế đất nước?
Trong số 10 người giàu nhất thế giới có
Bill Gates (Microsoft); Mark Zuckerberg (Facebook), Larry Ellison (Oracle), họ
đều là đại diện cho những ngành công nghệ cao, đòi hỏi trí tuệ chứ không phải
cơ bắp.
Việt Nam chưa có tỷ phú công nghiệp nặng,
nông nghiệp hoặc lĩnh vực công nghệ cao được Forbes điểm danh, đặc biệt là lĩnh
vực liên quan đến 60 triệu dân là nông nghiệp.
Do tâm lý "bóc ngắn cắn dài"
khiến doanh nhân Việt ít hoạt động trong lĩnh vực trí tuệ, khoa học, công nghệ,
nông nghiệp, các lĩnh vực đòi hỏi đầu tư dài hạn và cần chiến lược lâu dài hay
do cơ chế, chính sách không khuyến khích, do đội ngũ cán bộ hoạch định chiến
lược được lựa chọn theo con đường “ngũ ệ” (ngoại lệ, hậu duệ, quan hệ, tiền tệ,
trí tuệ) chưa đưa ra được “món ngon” hấp dẫn nhà đầu tư?
Rõ ràng không thể trách doanh nhân bởi với
họ lợi nhuận là yếu tố quyết định, nói như C. Mác “lợi nhuận lên đến 300% thì treo
cổ người ta vẫn sẵn sàng làm”.
Vậy chỉ còn xem lại chủ trương, chính
sách.
Từ tháng 9 năm 1960, ta đã có định hướng:
•Ưu tiên phát triển công nghiệp
nặng một cách hợp lý.
•Kết hợp chặt chẽ phát triển công nghiệp với phát triển nông
nghiệp.
•Ra sức phát triển công nghiệp nhẹ song song với việc ưu tiên phát
triển công nghiệp nặng…
•Ra sức phát triển công nghiệp trung ương, đồng thời đẩy mạnh phát
triển công nghiệp địa phương. (Hình thành các trung tâm công nghiệp như Hải
Phòng, Quảng Ninh, Việt Trì, Thái Nguyên, Nam Định…)
Hơn nửa thế kỷ sau Đại hội 3 của Đảng, nền
công nghiệp và nông nghiệp chúng ta có gì?
Thành tựu đáng ghi nhận là ngành Điện đã
đáp ứng nhu cầu cung cấp năng lượng cho sản xuất nhưng bao nhiêu phần trăm
thiết bị cho nhà máy nhiệt điện, thủy điện được sản xuất trong nước?
Hệ thống giao thông đường bộ, hàng không
được cải thiện rõ rệt nhưng bao nhiêu dự án BOT không
có bóng dáng các “nhóm lợi ích”?
Công nghiệp ô tô sau bao nhiêu năm nội địa
hóa được mấy phần trăm?...
Trong nông nghiệp, mơ màng trên đỉnh vinh
quang là nước đứng đầu thế giới về xuất khẩu gạo, hồ tiêu, hạt điều,… kèm theo
sự ngộ nhận về cơ chế thị trường sẽ tự điều chỉnh hướng sản xuất của nông dân
khiến đất nước luôn trong tình trạng phải “giải cứu”, hết dưa hấu đến thanh
long, chuối, thịt lợn và nghe nói sắp tới là gà công nghiệp.
Việc nông dân chặt cây nọ trồng cây kia,
việc cá, tôm hùm, thủy sản… chết hàng loạt, phân bón giả khiến lúa không trổ
đòng không hoàn toàn lỗi do nông dân mà có trách nhiệm của Nhà nước.
Báo Giaoduc.net.vn ngày 17/6/2017 đã có
bài “Không thể để trên 60 triệu nông
dân nghèo thêm chỉ vì dùng phân bón giả” có nên xem là lời kêu cứu
hộ 60 triệu nông dân Việt?
Đội ngũ cán bộ chiến lược, những người
được bồi dưỡng để trở thành chuyên gia hoạch định chính sách có thực là những
người am hiểu lĩnh vực được phân công hay chủ yếu thuộc vào hàng “ngũ ệ”?
Câu chuyện “cấp phép hát quốc ca” hay việc
ông Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao
và Du lịch phải xin lỗi công dân vì “ký nhầm” công văn chỉ là
một trong nhiều ví dụ về năng lực của đội ngũ (mà số lượng không hề nhỏ) mang
danh là “chuyên gia” thuộc tất cả các lĩnh vực.
Chính sách khuyến khích doanh nghiệp đầu
tư vào nông nghiệp, nông thôn sao không do ngành Nông nghiệp đề xuất, phải
chăng Bộ Kế hoạch và Đầu tư am hiểu nông nghiệp hơn Bộ Nông nghiệp?
Nếu am hiểu đến mức có thể soạn thảo chính
sách nông nghiệp thì vì sao Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ lại đánh giá dự thảo: “có những điều cứ như đưa ra cho
vui chứ không thực hiện được”?
Tương tự như vậy, chính sách “Giáo dục là quốc sách hàng đầu”
nhưng đội ngũ giáo viên phổ thông lại không do ngành Giáo dục quản lý có phải
do khối Nội vụ, Tổ chức nắm chắc về giáo dục hơn Bộ Giáo dục?
Câu nói của cổ nhân “sợ đứt tay nên không dùng dao
sắc” chẳng bao giờ sai. Làm người đứng đầu mà tâm và tầm chưa tới
thì chắc chắn cấp dưới không có người giỏi.
Chẳng ai “khôn” lại chọn người hơn mình
làm nhân viên để họ vạch ra cái dốt của mình.
Cũng còn một lẽ khác, người thực sự có
tài, có lòng tự trọng chẳng ai chịu khom lưng cho kẻ khác dẫm lên.
Dư luận từng biết câu châm ngôn hài hước về phòng chống tham nhũng:
“gãi từ vai trở xuống”, ý là khu vực đầu không cần gãi hay không được phép gãi?
Cũng có thể có người cho rằng vai rất gần
đầu nên gãi vai biết đâu trên đầu cũng bớt ngứa!
Và khi nghệ thuật “gãi” đã đạt đến trình độ
thượng thừa thì biết đâu gãi chân lại khiến đầu tỉnh táo giống như nghệ thuật
mát xa chân của mấy ông lang băm bên Tàu?
Ý kiến của Phó Thủ tướng Vương Đình Huệ
phản ánh tuyệt đối chính xác một thực tế đã được báo động từ khá lâu, đó là
năng lực yếu kém của một bộ phận không nhỏ lãnh đạo, chuyên gia chịu trách
nhiệm hoạch định chính sách không riêng tại Bộ Kế hoạch và Đầu tư mà còn ở một
số bộ, ngành khác.
Điều này diễn ra trong một thời gian quá
dài, có lẽ cũng vài chục năm rồi.
Từ hiện tượng trái khoáy “ngứa đầu gãi
chân” mà ông Vương Đình Huệ phê phán, người viết cho rằng theo chiều ngược lại,
“ngứa chân” thì phải … “gãi đầu”.
Khi nông nghiệp và nông thôn xuất hiện
những bất cập thì không thể không “gãi” các bộ, ngành liên quan.
Suy rộng ra, vấn nạn tham nhũng, lãng phí,
kết bè kéo cánh xuất hiện lúc này, lúc khác trong cơ quan công quyền, trong các
tổ chức, đoàn thể thì trách nhiệm thuộc về bộ phận đầu não, nơi ban hành chủ
trương, chính sách.
Tương tự như thế, hiện tượng công dân bị oan sai, bị tù tội
nhiều năm chưa được xét xử trách nhiệm thuộc về các quan tư pháp cấp cao nhất
là Viện Kiểm sát và Tòa án Tối cao.
Trong khi Thủ tướng, các Phó Thủ tướng rất
năng động, nói và làm nhiều việc thì cấp dưới làm gì?
Chỉ cần nghe chất vấn của đại biểu Quốc
hội với các Bộ trưởng, với tổng Thanh tra Chính phủ là có thể hình dung phần
nào hiệu quả công việc mà họ nhận trước nhân dân.
Ngày 7/6/2017, đoàn giám sát Ban Pháp chế
Hội đồng Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh tiến hành giám sát hoạt động 6 tháng
đầu năm 2017 đối với Viện Kiểm sát Nhân dân và Toà án Nhân dân Thành phố Hồ Chí
Minh.
Trong nửa năm cơ quan điều tra thành phố
này không khởi tố một vụ án nào liên quan đến buôn bán hàng giả, hàng cấm.
Cũng tại thành phố này công dân bị tạm
giam ba bốn năm chưa kết án được xem là bình thường, thậm chí có vụ việc cả
nguyên đơn, bị đơn đều đã qua đời, vụ án kéo dài tới 23 năm chưa xử xong? [3]
Suy cho cùng, khi mà đội ngũ công bộc của
dân còn làm việc theo kiểu “ngứa trên đầu gãi dưới chân” thì chuyện người dân
đòi hỏi “ngứa chân phải gãi đầu” không phải là không có lý.
Tài liệu tham khảo:
Xuân Dương
Nhận xét