5229. Gã thợ săn và con vẹt
Gã thợ săn và con vẹt
Truyện của Hòang Thế Sinh
Minh họa: Trần Nhương |
Gã
thợ săn gỡ khẩu súng săn dựa vào gốc cây, rồi treo cái lồng bẫy chim hoạ mi lên
cành cây, bỗng nghe tiếng quát khe khẽ:"Cút đi! Cút đi!". Lạ thật,
rừng xanh hoang vắng, chỉ có tiếng lá lao xao, chỉ có tiếng suối rì rào, mà
người ở đâu quát mình thế nhỉ? Gã thợ săn ngó nghiêng một lúc, rón rén đi về
phía bụi cây dại, định chui vào nấp thì lại nghe tiếng quát:"Cút đi! Cút
đi! Cút đi!". Gã vừa hãi vừa tức, liền quay ra định nhấc lồng chim mồi bỏ
đi, chợt phát hiện một con Vẹt cánh xanh, mỏ đỏ, loè loẹt như tay hề chèo đang
đậu ngất ngư trên cành cây. Gã lẩm bẩm:"A, thì ra là mày! Đồ nói leo, thật
đáng ghét!". Gã lẩm bẩm với vẻ cay cú, vén tay áo, bẻ một cành cay dứ dứ
về phía con Vẹt, quát tướng:
- Đồ
nói leo!
- Đồ
nói leo!- Con Vẹt vênh cái mỏ quặp lên trời.
-
Mày là đồ nói leo!- Gã thợ săn lại quát.
-
Mày là đồ nói leo!- Con Vẹt cũng quát.
-
Chính mày mới là đồ nói le-e-eo!- Gã thợ săn gầm lên, tay vung cành cây ném về
phía con Vẹt.
-
Chính mày mới là đồ nói le-e-eo! - Con Vẹt gầm lên và bay sang cây khác để
tránh cái ném cành cây của gã thợ săn.
Uất
không chịu nổi, gã ngồi bệt xuống đất, mắt trợn tròn nhìn con Vẹt. Con Vẹt bay
sà xuống cành cây ngay trước mặt gã, mắt tròn chớp chớp. Như vừa chợt nghĩ ra
điều gì, con Vẹt nghênh mỏ lên, tỉ tót: “Chính – mày - mới - là -đồ - nói – le
– e – eo – chính – mày - mới – là - đồ - nói –le – e - eo!...”. Gã thợ săn nghe
như có lưỡi câu móc vào ngực, ức không chịu được, gã dẩu miệng ra: “ều, ều, ều”
bỉ báng con Vẹt, rồi đứng dậy phủi đít, nhấc lồng chim mồi, bỏ đi.
Gã
luồn rừng với cái cổ ứ nghẹn vì ức. Tại sao con Vẹt tỉ tót mình nhỉ? Sao nó
biết được chuyện ở cơ quan mình? Mình làm thông tin viên, tối tối đọc tin trên
loa truyền thanh của cơ quan, thì mình phải đọc những điều do Ban truyền thanh
viết sẵn và đã duyệt chứ. Cả ngày làm việc mệt mỏi, tối đọc tin tức, mình được
ngày nghỉ Chủ nhật, tưởng đi săn thư giãn, nào ngờ lại gặp cái con Vẹt chết
tiệt. Vượt qua mấy khoảnh rừng, nghe sơn ca hót ríu ran, lòng gã dịu xuống. Gã
treo lồng chim mồi lên cành cây, ngồi nghỉ, nghe tiếng rừng xốn xang và tận
hưởng hương rừng thơm thoảng. Gã gỡ khẩu súng săn đặt bên cạnh rồi ngả mình
trên cỏ, mắt lim dim. Trong mơ màng, đầu gã chợt nảy ra một ý nghĩ giống như
một phát minh khoa học...
Thế
là gã vục dậy, khoác súng, xách lồng chim mồi, quay trở lại cánh rừng có con
Vẹt cánh xanh, mỏ đỏ. Như chuẩn bị cho một cuộc đấu một mất một còn, gã cẩn
thận treo lồng chim mồi lên cành cây, dựa khẩu súng vào gốc cây, hai chân đứng
dạng ra vẻ rất vững chãi, một tay chống nạnh như kiểu phụ nữ sắp có chuyện đôi
co với con mẹ hàng xóm nào đó. Gã hắng giọng mấy lần kiểu như đấu vật dạo đường
vờn, mắt nhìn chằm chặp vào con Vẹt, chọc ngón tay trỏ về phía trước, giọng bỉ
báng:
-
Mày là đồ nói leo!
-
Mày là đồ nói leo!- Con Vẹt gật gật cái đầu.
-
Tao là đồ nói leo! - Gã thợ săn cười nửa miệng.
-
Tao là đồ nói leo! - Con Vẹt nói to.
-
Tao là đồ ngu-u-u!- Gã thợ săn cười khầng khậc.
-
Tao là đồ ngu-u-u!- Con Vẹt kêu khẹt khẹt như cười, vẫy vẫy cánh, cái mỏ đỏ lắc
lư.
-
Tao là đồ ngu-u-u-u!- Gã thợ săn cười khầng khậc.
-
Tao là đồ ngu-u-u-u!- Con Vẹt như hét lên, đầu gật gật, cánh vẫy vẫy.
Gã
thợ săn khoái chí nhảy cẫng lên. Gã phẩy phẩy tay, cười nghiêng ngả, cười ngặt
nghẽo vì con Vẹt mắc mưu là một lẽ, còn vì sự giác ngộ giản đơn của gã rằng,
trước cái đồ nói leo ngu như con Vẹt kia thì mình tự bảo mình là thằng ngu, thế
là ổn.
H.T.S
(Theo tranhnhuong.com)
Nhận xét