5214. Có một thứ báo chí như thế này
Có một thứ báo chí
như thế này
Nguyễn Thông: Nói gì thì nói, trong vụ Đồng Tâm, kẻ thất bại ê chề, bị chê cười nhất không phải quan chức mà chính là báo chí. Sau hơn 4 ngày im thin thít chờ lệnh cho phép mở mồm, những bài vuốt đuôi 2 ngày qua cũng không cứu nổi nó khỏi sự khinh khi của người đời. Đó là dấu hiệu cáo chung cho một nền báo chí trong khuôn khổ, đi ngược lại xu hướng tự do.
(Fb Nguyễn Thông 23/4/17)
Bạch Hoàn - Khi người dân Đồng Tâm được thông báo đi đo mốc giới rồi bị bắt vào ngày 15-4, họ im lặng.
(Fb Nguyễn Thông 23/4/17)
Bạch Hoàn - Khi người dân Đồng Tâm được thông báo đi đo mốc giới rồi bị bắt vào ngày 15-4, họ im lặng.
Khi cảnh sát cơ động tiếp tục được tăng cường về Đồng Tâm và bị
người dân buộc phải bắt giữ làm con tin vào ngày 16-4, họ im lặng.
Khi xuất hiện những thông tin (sai sự thật) người dân Đồng Tâm
tẩm xăng vào cán bộ chiến sĩ cảnh sát cơ động, họ im lặng.
Những ngày sau đó là liên tiếp các thông tin người dân vi phạm
pháp luật nghiêm trọng, gây rối trật tự công cộng, lấn chiếm đất quốc phòng,
cản trở người thi hành công vụ…
Những ngày sau đó nữa là một bức tranh xấu xí, đáng sợ về người
dân Đồng Tâm, về chân dung người thôn Hoành hung dữ kinh hoàng. Cảm xúc của
người cầm bút cài lẫn thông tin ngày 15-4, cơ quan cảnh sát điều tra về bắt
người theo quyết định khởi tố trước đó. Nó như một lời khẳng định hành vi bắt
người hôm 15-4 là đúng!?
Báo chí, hầu như đã không cho người dân được lên tiếng cho đến
khi ông Nguyễn Đức Chung, chủ tịch UBND TP Hà Nội về huyện Mỹ Đức và sau đó là
về thôn Hoành.
Họ khẳng định dân bắt người sai nhưng chính quyền bắt người sai
trước thì họ câm lặng. Khi đất đai còn tranh chấp thì họ một mực đưa tin dân
lấn chiếm. Dân bị báo chí lừa quá nhiều rồi. Dân không tin báo chí nữa. Đây là
khẳng định của không ít người dân Đồng Tâm. Báo chí viết cho ai mà để dân nói
ra những lời đắng cay ấy? Họ có biết rằng, nếu những phóng viên truyền hình ở
một số đài (tôi không tiện nêu tên) mà về Đồng Tâm bây giờ thì điều gì sẽ xảy
ra không?
Không hiểu, khi làm ngơ trước nỗi đau của nhân dân, khi đạp lên
công lý, khi quay lưng với sự thật, họ có thấy run sợ hay không? Họ có thấy
ngòi bút của mình tanh tưởi hay không?
Nếu không thể lên tiếng hai chiều tử tế, thì người làm báo có
lương tâm sẽ im lặng, chứ không sẵn sàng đổ mực vào mặt nhân dân như không ít
tờ báo, nhà báo vừa qua. Nếu là người tử tế, khi bị chỉ đạo viết, làm những
phóng sự, đọc những thông tin trái với luân thường đạo lý, thì người ta phải từ
chối. Từ chối là quyền của người cầm bút.
Kinh nghiệm cho thấy, ở thời buổi nhiễu nhương này, những bài
báo, nhà báo nào mà được lũ bồi bút, dư luận viên khen ngợi, dẫn link làm căn
cứ để nguỵ biện nhằm tấn công nhân dân thì phải thấy xấu hổ, nhục nhã; bài báo
nào, nhà báo nào bị lũ mọi rợ ấy chửi bới, vu khống, bôi nhọ thì hãy ngẩng mặt
lên vì đó là điều rất đáng để tự hào. Nhiều người chửi họ là súc vật, tôi cho
là không nên xúc phạm những con vật. Chúng ta hãy chia ra con người; súc vật;
và bút máu, dư luận viên. Chúng là loài thứ ba, quái thai dị tật tâm hồn.
Tôi viết những điều này cũng chẳng vui vẻ gì vì đó là môi trường
tôi đã từng là một thành viên. Tôi viết không nhằm vào tất cả báo giới, bởi
làng báo còn nhiều người làm báo tử tế. Tôi có niềm tin và có thể khẳng định
điều này. Nhưng dẫu gì, tôi hiện đã không viết cho tờ báo nào nữa, tôi cũng đã
gửi trả lại thẻ nhà báo từ lâu rồi, nên mong các anh chị không gọi tôi là nhà
báo Bạch Hoàn nữa. Tôi là Bạch Hoàn, chỉ thế thôi.
Nhận xét