4625. Cái đêm hôm ấy vận vào ngày nay
Cái đêm hôm ấy vận
vào ngày nay
Canhco's blog
RFA - Câu chuyện
28 năm về trước từng ám ảnh cả nước nay quay trở lại với chính cái nơi mà nó
từng xảy ra. Trở lại với nội dung không sai một mảy may chỉ khác là nhân vật
trẻ hơn, nghèo hơn và nhất là chung quanh nó không ai còn căm phẫn như ngày
xưa, thậm chí người ta xem nó bình thường, không có gì phải ầm ĩ.
Ngày 23 tháng 1 năm 1988 báo Văn Nghệ
lúc ấy do nhà văn Nguyên Ngọc coi sóc, đã đăng một bút ký của nhà văn Phùng Gia
Lộc mang tên “Cái đêm hôm ấy đêm gì?” kể lại câu chuyện của một gia đình mà tác
giả chứng kiến.
Lúc ấy chính quyền địa phương tỉnh Thanh
Hóa có chính sách tận thu thuế của dân, bất kể nghèo cách mấy cũng phải đóng đủ
số thuế mà địa phương đưa ra. Câu chuyện xoay quanh một gia đình nghèo, vì
nghèo quá mà lại có một bà mẹ già gần tới ngày về với tổ tiên nên người nhà đã
đóng cổ quan tài cho cụ. Trong chiếc quan tài ấy người nhà của cụ cất 70 kí
thóc để sau này khi có tang ma thì mang ra sử dụng, vậy mà do không tiền đóng
thuế số thóc ấy đã bị chính quyền thẳng tay lật chiếc quan tài và tịch thu bằng
hết.
Câu chuyện chấn động cả nước nhưng người
viết nó phải trốn chui trốn nhủi do sợ bị công an Thanh Hóa theo tới Hà Nội để
bắt. Phùng Gia Lộc may có Nguyên Ngọc cất giấu mới thoát vòng truy bức của sai
nha. Lạ thay bất kể dư luận kêu gào, không ai bị đem ra truy vấn vì đã làm một
việc phản cách mạng như thế. Phùng Gia Lộc sau khi nổi tiếng vẫn là một nhà văn
nghèo rớt mồng tơi, tiếp tục đạp xe lang thang như chưa bao giờ từng kể lại một
bi kịch nơi anh ở hay đến thế. Mọi cử động được gọi là đổi mới không ra khỏi
chiếc giường ngủ ọp ẹp của thời cách mạng tháng Tám, và người cổ vũ nhiệt liệt
cho cái vở kịch “đổi mới” ấy lại là người đóng sầm cánh cửa hy vọng vào một
cuộc thanh trừng cái ác, cái phản cách mạng đến tận đáy điển hình nhất tại
Thanh Hóa: Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh.
28 năm sau, cũng chính tại cái nơi mà
chiếc quan tài bị lật úp lấy thóc lại xảy ra một việc tương tự.
Lần này chuyện xảy ra ban ngày, thay vì
chiếc quan tài có thóc bên trong thì vật bị “cưỡng chế” là chiếc giường ngủ của
hai vợ chồng một nông dân, chiếc giường là tài sản duy nhất của họ. Nhìn sai
nha ào ào nhào vào tháo ra vác đi họ chỉ còn cay đắng ngồi khóc.
Theo gót Phùng Gia Lộc, hai tác giả Đào
Tuy và Tuấn Nam
đã tường thuật lại câu chuyện của gia đình chị Toàn một người dân ở làng Thành
Liên, xã Trường Sơn, Nông Cống, Thanh Hóa. Theo chị Toàn kể lại do hết hạn đóng
thuế mà hai vợ chồng chị không cách nào kiếm ra tiền, cán bộ xã làng đã kéo
nhau đến tận nhà để “vận động” chị phải tìm cách nào đó hầu có tiền mà đưa cho
họ.
Kể với phóng viên chị cho biết: "Họ
đến đông lắm, cả trưởng làng, phó làng cùng các cán bộ ở làng. Có cả các anh
công an xã nữa", "Hai vợ chồng tôi đã khóc lóc van xin mong họ thư
thư cho ít bữa nhưng không được", chị Toàn cũng cho biết "Không tìm
được cái gì đáng giá, mấy người ấy chực quay ra thì ông trưởng thôn lại lao
vào. Ông ấy tháo chiếc giường mà vợ chồng cùng hai con của tôi đang nằm”
Chiếc giường ấy, theo lời chị Toàn cho
phóng viên biết là tài sản duy nhất mà vợ chồng chị sắm khi nên duyên chồng vợ.
"Thấy trưởng làng vào tháo giường, mấy anh đội mạnh (công an viên- PV)
cũng lao vào. Tất cả xúm vào tháo tung chiếc giường nhà tôi ra rồi bó lại
khiêng ra nhà văn hóa của làng. Khi ấy tôi chỉ biết khóc nhưng van xin thế nào
họ cũng chẳng động lòng"
Nguyễn Du, Ngô Tất Tố, kể cả Phùng Gia
Lộc nếu nghe câu chuyện này ở thế kỷ 21 chắc đành phải bẻ bút....
Nhận xét