4216. Thiên đường và địa ngục
Thiên đường và
địa ngục
VƯƠNG TRỌNG (nhà thơ)
Ngày xửa ngày xưa, một gia đình nọ sinh
được hai người con trai. Người anh ngoan ngoãn, siêng năng, kính yêu bố mẹ và
rất mực thương em; còn người em lười biếng, hỗn xược, khi rựợu vào thì không
chỉ đánh anh mà choảng cả bố mẹ. Tất nhiên khi chết thì anh lên thiên đường còn
em xuống địa ngục.
Ở thiên đường ít lâu, thương nhớ em nên người anh xin phép ban quản lý để xuống
địa ngục thăm em. Cánh cửa địa ngục mở, người anh hết sức nhạc nhiên vì quang cảnh tuyệt đẹp, chim kêu hoa nở, người đi lại vui tươi, ai
cũng béo tốt, Căn phòng gần cổng ra vào có mấy chàng trai vừa đánh bài vừa uống
bia, nói cười rôm rả. Người anh từ tốn hỏi:
- Đây là địa ngục phải không ạ?
- Chính thế! Một chàng trai trả lời.
Người anh suy nghĩ: địa ngục thế này thì chẳng thua
kém gì thiên đường, vậy ta nên xin phép xuống hẳn đây để được gần em. Anh trở
về thiên đường xin phép ban quản lý và được đồng ý sau khi khuyên suy nghĩ cẩn
thận.
Cánh cửa địa ngục vừa mở ra thì khói đen mù mịt bốc
lên mùi khét lẹt và trước mắt anh một cảnh tượng hãi hùng: quỷ Sa tăng cao lớn,
mặt mày dữ tợn đang dùng đinh ba đẩy từng người một xuống vạc dầu đang sôi. Anh
nhẹ nhàng hỏi:
- Đây là địa ngục phải không ạ?
- Thấy rồi sao còn hỏi? Sắp đến lượt mày đấy!
Sa tăng nói như quát và hất hàm cho một tên quỷ
khác trói anh lại và đẩy vào hàng sắp bị hành quyết. Biết kêu khóc cũng vô ích,
anh chỉ xin hỏi một câu:
- Sao hôm trước tôi xuống thăm thấy địa ngục khác
hẳn thế này?
- Đó là phòng TUYÊN TRUYỀN của địa ngục đấy con ơi!
Sa tăng trả lời và đẩy anh xuống vạc dầu.
Thì ra nếu tuyên truyền tốt, địa ngục có thể lừa
được người thiên đường và khi biết được sự thật thì đã quá muộn.!
TB: Chuyện này không phải do tôi sáng tác, mà viết lại câu
chuyện cách đây trên 35 năm mà nhà thơ Thanh Tịnh đã kể trên xe ô tô khi đi dự
đám tang vợ một người trong cơ quan từ Văn Điển trở về.
Vương Trọng
(theo Facebook của nhà thơ
Vương Trọng)
Nhận xét