4135. Hiền tài như lá thu, tiểu nhân như cỏ dại
Hiền
tài như lá thu, tiểu nhân như cỏ dại
![]() |
Hiền tài như lá thu, tiểu nhân như cỏ dại (Ảnh chưa rõ tên tác giả) |
(GDVN) -Tiểu nhân có thể đắc chí một thời,
hiền tài mới lưu danh muôn thủa. Chẳng biết nếu được hồi sinh, Hạng
Vũ có nhận thấy sai lầm lớn nhất.
Trên
đường chạy trốn, Lưu Bang từng ra lệnh bỏ hai con đẻ bên đường nhưng
thuộc tướng Hạ Hầu Anh không chịu, sau đó còn ra sức ngụy biện vì
đại cục mà phải nhẫn tâm làm vậy…
Lưu Bang bề ngoài tỏ ra
phản đối, thực ra không khó để thấy chỉ đại cao thủ mới có thể
thực hiện chiêu “tuyệt đỉnh lừa dối” này.
Cái
khó trong việc đổ lỗi cho người khác là tìm được người “giơ đầu
chịu báng”.
Chẳng
những là kẻ “giơ đầu chịu báng” Lã Trĩ còn bị đời sau cho là người
đàn bà độc ác nhất lịch sử Trung Hoa. [2]
Có điều gieo nhân nào,
gặt quả ấy, trở thành thiên hạ độc tôn, trở thành Hán Cao Tổ rồi
cũng đến ngày nhắm mắt lìa đời.
Cả
đời chinh chiến, Hạng Vũ chỉ có người bạn gái duy nhất là Ngu Cơ cho
đến lúc binh tàn, lực kiệt mới tổ chức đám cưới, ngay sau khi cưới
Ngu Cơ tự vẫn để Hạng Vũ rảnh tay cự địch.
Năm
209 TCN ông tự mình mang kiếm xin tham gia nghĩa quân chống lại Nhà Tần.
Hạng Lương và Hạng Vũ xem thường Hàn Tín vì ông thân phận thấp
hèn, nhiều lần ông bày mưu cho Hạng Vũ, nhưng Hạng Vũ không dùng.
Trong cuộc chiến Sở Hán,
đối thủ xứng tầm nhất của Hạng Vũ là Hàn Tín chứ không phải Lưu
Bang.
Giữa
hai đại tướng quân lừng danh kim cổ này, cái chết của Sở vương là
chết trên chiến trường, cái chết của một chiến binh dũng cảm. Cái
chết của Hàn Tín là kết cục bi thảm của kẻ có tài nhưng ngu trung,
không biết bảo vệ bản thân và gia tộc để đến nỗi bị vạ tru di.
Giá
như Hạng Vũ biết nghe lời Phạm Tăng, biết trọng dụng Trần Bình, Hàn
Tín thì những người đó sẽ trở thành “sáu trụ cánh của con chim
hồng hộc”, sự nghiệp của Hạng Vũ đâu chỉ là Tây Sở Bá vương?
Tiếc
thay tài
năng và đức độ của Nguyễn Trãi lại không song hành với
số phận của ông. Có tài, có đức mà gặp buổi nhiễu nhương, chốn quan
trường xảo trá, gian thần xiểm nịnh lộng hành, thật khó để yên thân
chứ đừng nói tham gia chính sự.
Bộ
phim truyền hình dài tập “Hán - Sở tranh hùng” vừa chiếu trên truyền
hình cáp Việt Nam tái hiện cuộc đối đầu giữa hai nhân vật lịch sử
Trung Quốc, đó là Lưu Bang và Hạng Vũ.
Lưu Bang xuất thân là một
đình trưởng, thuộc hàng “quan làng”, Hạng Vũ thuộc dòng dõi danh
tướng, thủa hàn vi họ từng là bạn bè, trở thành kẻ thù không đội
trời chung lúc thành danh.
Hạng
Vũ thua Lưu Bang, một phần vì Hạng Vũ là con người độc đoán, tàn
bạo nhưng chủ yếu là do Hạng Vũ cao ngạo, không biết chiêu hiền đãi
sĩ, không phải là kẻ thâm hiểm, lật lọng như Lưu Bang.
Lưu Bang từng ra lệnh lấy
lương thực của binh sĩ chia cho dân đói, thế nhưng ông ta cũng mang đầy
tật xấu của người thôn dã, mê gái, ham rượu.Các tác giả phim đã xây
dựng hình tượng Lưu Bang bề ngoài là người nhân nghĩa, biết trọng
dụng nhân tài, nghe lời mưu sĩ.
Hành quân đánh trận, Lưu
Bang vẫn ôm ấp gái đẹp trên xe ngay trước mặt tướng sĩ.
Khi bị quân Sở bao vây
cướp hết lương thực, quân Hán bị đói, tình hình nguy cấp, Lưu Bang xin
hòa giải với Hạng Vũ.
Nghĩ tình bằng hữu thủa hàn vi, một
phần cũng vì “lời thỏ thẻ” của người thiếp yêu Ngu Cơ, Hạng Vũ đồng
ý nghị hòa, cắt đất từ Hồng Câu về phía Tây giao cho Lưu Bang, từ Hồng Câu
về phía Đông là của Hạng Vũ.
Trước
khi rút quân Hạng Vũ còn chia lương thực cứu đói quân Hán.
Lã Trĩ, Trần Bình, Trương
Lương và các tướng lĩnh khác khuyên Lưu Bang phá bỏ giao ước, truy
kích quân Sở khi Hạng Vũ không đề phòng.
Nếu Lưu Bang kiên quyết không lật lọng,
liệu đám bề tôi có dám truy đánh quân Sở?
Về chuyện giết đại công thần Hàn Tín,
người đời sau cũng quy hết tội lỗi cho Lã Trĩ và đám mưu sĩ mà coi
Lưu Bang là vô can?
Hậu thế đánh giá cặp vợ chồng Lưu Bang
– Lã Trĩ như sau:
“Việc
làm của vợ chồng Lưu Bang là tàn nhẫn, vô đạo đức nhưng được xem là chọn lựa
duy nhất trong hoàn cảnh đó, dẫn tới cái chết oan của nhiều phiên vương và gia
quyến họ, là vật hy sinh cho cuộc đấu tranh chính trị đương thời”.
[1]
Xem thế để thấy dù mang
đầy tật xấu bên mình, dù “tàn nhẫn, vô đạo đức” nhưng biết tập hợp lực
lượng, biết dùng mồi lợi mà nhử đám thuộc hạ, kết hợp với thủ
đoạn lừa bịp, biết đổ hết tội lỗi cho người khác là có thể làm nên
sự nghiệp.
Lưu Bang đã lợi dụng sự sắc sảo của vợ mình là Lã
Trĩ trong mưu đồ xưng bá, còn người đàn bà đó cũng không ngại lợi
dụng sự “khờ khạo” của Lưu Bang để mưu lợi cho bản thân, dòng
tộc.
Lưu Bang được thiên hạ còn
Lã Trĩ thì bị mang danh là người đàn bà quỷ quyệt, bội tín, bất
nhân vì ép Lưu Bang phá bỏ hòa ước với Hạng Vũ, chủ mưu giết chết
khai quốc công thần Hàn
Tín…
Một thời làm mưa
làm gió, con cháu họ Lã thâu tóm quyền hành, vơ vét của cải, cuối
cùng thì cũng bị họ Lưu và đám công thần tiêu diệt, phần mộ Lã Trĩ
cũng bị phế khỏi Trường Lăng, nơi an táng Hán Cao Tổ.
Với Lưu Bang, hậu thế dù
có nói gì chăng nữa thì chỉ là chuyện sau này, độc chiếm thiên hạ
thời hiện tại mới là điều quan trọng.
Bốn người con trai của Lưu Bang là Lưu Ý,
Lưu Hữu, Lưu Khôi, Lưu Trường lại bị chính vợ ông ta là Lã Trĩ giết
chết hoặc bị ép phải tự sát.
Không
phải là vô lý khi các tác giả bộ phim cho người xem thấy một Lưu Bang
đa nhân cách, vừa có vẻ nhân nghĩa lại vừa tráo trở, lật lọng, không
biết cầm quân nhưng lại biết khống chế tướng lĩnh, vừa mê gái, ham
rượu nhưng cũng thừa thâm hiểm để lợi dụng sự cao ngạo của đối thủ
mà giáng đòn chí mạng ngay sau khi hòa hoãn, đúng lúc đối phương đắc
chí không đề phòng.
Nước Tần bị diệt, quân
Tần theo Hạng Vũ nhưng rồi chính Hạng Vũ ra lệnh chôn sống 20 vạn quân
Tần ở Hàm Cốc, triết lý của Hạng Vũ là làm cho kẻ khác sợ hãi
uy danh mà quy thuận.
Hạng Vũ chỉ tin mấy
người trong gia tộc như Hạng Lương, Hạng Trang, Hạng Bá và vài thuộc
hạ thân tín như Anh Thư, Chung Ly Muội, chính vì thế mưu sĩ tài giỏi
Trần Bình, đại tướng lừng danh sau này là Hàn Tín đã phản Hạng Vũ
mà theo Lưu Bang.
Theo kế của Trần
Bình, Lưu
Bang sai người mang của cải mua chuộc binh lính Sở, quân
Sở cáo ốm không chịu chiến đấu.
Hàn Tín là một
tướng tài nhưng xuất thân tầng lớp bình dân.
Hạng Bá là chú Hạng Vũ
nhưng lại tiết lộ bí mật cho Trương Lương khiến kế hoạch tấn công Lưu
Bang không thành. Phạm Tăng tuy không phải họ Hạng nhưng hết lòng phò
trợ Hạng Vũ để rồi bị Hạng Vũ nghi ngờ, chết vẫn còn tức
tưởi.
Không biết trọng
dụng nhân tài, chỉ dựa vào người trong dòng họ và vài viên tướng
thân cận, Hạng Vũ cứ tưởng thế là đủ để vô địch thiên hạ, ảo vọng
ấy đã khiến Hạng Vũ không còn mặt mũi nào nhìn nam phụ lão ấu đất
Giang Đông, phải tự vẫn bên bờ Ô Giang.
Hàn Tín từng đánh giá: “Hạng Vũ quát một tiếng cả ngàn
người đều sợ mà ngã xuống nhưng người này lại không biết dùng hiền tài, chỉ
có cái dũng của kẻ thất phu”.
Kẻ
cao ngạo như Hạng Vũ, vốn là chiến binh vào sinh ra tử nhưng dùng “cái
dũng của kẻ thất phu” mà hy vọng bình thiên hạ thì thật quá mơ mộng.
Phàm
đã là kẻ “thất phu” thật khó để thu nạp dưới trướng toàn những tài
năng xuất chúng mà lại tuyệt đối trung thành, đúng như cổ nhân đã
dạy “thầy nào tớ nấy”.
Một khi nhân tài rũ áo ra
đi, còn lại đa phần đều là bọn cơ hội, vậy nên không có gì khó hiểu
khi thuận buồm xuôi gió thì chúng ùa nhau lên thuyền, khi nước sắp
tràn vào khoang thì như lũ chuột tranh nhau chạy trốn.
Bi kịch và cũng là
sai lầm lớn nhất trong đời Hạng Vũ là biến những người tài giỏi, một
lòng muốn đóng góp công sức, trí tuệ cho sự nghiệp của mình thành
những người bất đồng, đẩy họ sang bên kia chiến tuyến.
Bỏ Hạng Vũ theo Lưu
Bang làm đại tướng quân, góp công đầu trong việc tiêu diệt nước Sở là
Hàn Tín.
Đời sau dù coi Hạng Vũ
là anh hùng song vẫn cho rằng kẻ “gieo mầm sợ hãi” sớm muộn cũng “nhận
quả tai họa”.
Về chuyện trọng dụng nhân
tài, gần hai nghìn năm sau thời Hán Sở tranh hùng, năm 1427 trong Bình
Ngô đại cáo, Nguyễn Trãi viết (Ngô Tất Tố dịch):
Tấm lòng cứu nước, vẫn
đăm đăm muốn tiến về Đông,
Cỗ xe cầu hiền, thường chăm
chắm còn dành phía tả…
Muốn cứu nước,
muốn tiến về phía Đông cần phải “chăm chắm cầu hiền”, cần dành cho
hiền tài vị trí trang trọng ở “phía tả”.
Có điều lịch sử luôn công
bằng, sau thời Tam quốc, người Hán lập miếu thờ Gia Cát Lượng, Quan
Vân Trường, không thấy nói miếu thờ Lưu Bị. Trong số rất nhiều danh
tướng thời Trần, người duy nhất được dân gian phong thánh làHưng
Đạo Vương Trần Quốc Tuấn.
Hiền tài như lá
thu, rạng rỡ lúc chiều tà.
Tiểu nhân như cỏ dại,
run rẩy trong gió đông.
Tiểu nhân có thể đắc chí một thời,
hiền tài mới lưu danh muôn thủa.
Chẳng biết nếu được hồi sinh, Hạng Vũ
có nhận thấy sai lầm lớn nhất đời mình?
Tài
liệu tham khảo:
Xuân Dương (GDVN)
Nhận xét