3888. Ai đi biếu và ai nhận quà Tết?
Ai đi biếu và ai nhận quà Tết?
Phạm Quang Long
(Nguyên GĐ Sở VH Hà Nội)
Ngày còn đi làm, khi nhận được một cái công văn trong đó có câu" nghiêm
cấm Thủ trưởng các cơ quan cử cán bộ đi biếu quà Tết cấp trên" mình đã
cười. Mình bảo ông H. Phó sở, " năm nay mình khỏi phải khổ chuyện này
rồi". Ông ấy cười:" nói thế thôi. Rồi anh xem, vẫn như cũ thôi".
26 Tết, có việc chạy lên Bộ. Trông thấy ông Th. Giám đốc một sở miền duyên hải
đang oang oang giữa sân: " các ông ra cái văn bản dở bỏ mẹ. Tôi thì bận
tối mắt tối mũi. Quân lính thì rỗi nhưng cử đứa nào đi, chúng nó cũng trốn. Có
đứa còn bảo trên có công văn rồi, anh đừng bắt chúng em mắc khuyết điểm. Thế là
tôi phải đích thân đi đây".
Mình nghĩ là lão ấy diễn trò thôi. Đang định gọi thì thấy một ông Thứ trưởng đi
qua. Ông này vui tính, dễ gần. Ông nháy mắt với cả hai rồi vừa cười, vừa đùa:
" Be bé cái mồm thôi. Có được cái cành đào con con không mà to mồm
thế?" " Báo cáo anh có đúng cành đào còm thôi!" Cả ba cười như
hoá ngộ.
Ông ấy đi rồi, mình hỏi nhỏ: " Bao nhiêu để anh em biết mà còn đi".
Lão cười" Có 500 thôi mà". Mình tặc lưỡi:" Chả bõ mưa gió, xa
xôi thế!" Lão lại cười: " Thế nhưng không lên không được. Cả năm,
người ta giúp mình nhiều việc. Tỉnh em bé, có tí gọi là vậy thôi. Thôi, em phải
về không chốc nữa gặp người khác, nó thấy mình mà lại không có gì, cũng
dở".
Năm nay lại thấy có chuyện cấm biếu quà cáp trên. Hay thật! Lại nhớ chuyện xưa.
Chắc người ra công văn ấy cũng biết nó chả có tác dụng gì nhưng không ra lại sợ
dư luận cho là không nghiêm. Cái bọn mua bán, hối lộ nó chả cần văn bản nào, có
hay không nó vẫn cứ " đi" như thế. Còn bình thường, nhân ngày Tết,
bạn bè, người quen, cấp nọ cáp kia, thậm chí bạn làm ăn với nhau, người ta biếu
nhau chút quà mọn, thể hiện cái tình với nhau thì cấm làm sao được? Chả biết
bao giờ mới hết bệnh hình thức và sợ cái không nên sợ, không sợ cái nên sợ như
bây giờ?
Nguồn: FB Pham Quang
Long
________
Thư cụ Rùa gửi hậu thế
28-1-2016
Thưa các quí vị
Trước hết rùa tôi cảm ơn người Hà Nội cũng như đồng bào gần xa đã tỏ
lòng thương tiếc khi rùa mất đi vào chiều tối ngày 19-1-2016 trước thềm đại hội
ĐCS XII như một điềm chẳng lành.
Thực ra rùa chẳng có lỗi gì trong chuyện này mà chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Sự ra đi do tuổi cao bệnh nặng, do hồ Gươm bị ô nhiễm nghiêm trọng, mầu nước
xanh tảo không phải là môi trường dành cho loài rùa như cụ giáo sư rỗi việc
phán như thánh. Sinh lão bệnh tử, âu cũng là qui luật của muôn đời.
Xin nói thêm về huyền thoại mà người đời dựng lên cho rùa. Nó chẳng liên quan
đến chuyện trả kiếm của Lê Lợi hay cái móng giúp An Dương Vương xây thành Cổ
Loa. Chỉ là con rùa bình thường, không có những đức tính cao quí hay thiêng
liêng mà dân mê tính dị đoan, báo chí và các nhà rùa học dành cho những lời có
cánh.
Chiều chiều bơi lội dưới hồ, ngước mắt nhìn lên cầu Thê Húc, trai thanh gái
lịch dập dìu, thỉnh thoảng rùa cũng ghé xem chân dài nào mặc hở hang có đồ xanh
đỏ của Victoria Secret hay Kiss Me. Không chay tịnh như các thần dân cúng bái
ven hồ nghĩ.
Tại sao cứ thấy rùa nổi là mọi người cúng bái hả giời. Rùa nổi do thở bằng
phổi, vài phút phải ngoi lên lấy khí như cái tay nhiếp ảnh Nhất Đình viết trên
hang Cua. Chả liên quan gì đến thần thánh hay điềm giời may mắn. Rùa tôi tin
tay phó nháy này vì hắn rất chịu khó săn ảnh các em váy ngắn ven hồ.
Hay là trên trần gian đã bị khủng hoảng niềm tin nên quí vị cứ thấy gì lạ coi
như thần thánh hiển linh. Lạ, theo Mác Lê mà toàn cúng bái, xin thần thánh phù
hộ ăn nên làm ra, giữ được ghế hay thăng quan tiến chức, đợt tới vào TW. Phật
hay bất kỳ đạo giáo nào đâu có dạy tham sân si như thế.
Người ta tưởng rùa không có vợ hay chồng nên định tìm một bạn đời từ Đồng Mô để
có thể đẻ hay thụ tinh. Cho tới giờ chính rùa tôi vẫn không thể xác định được
mình là bà hay ông vì thấy gái rùa tôi dửng dưng, thấy trai rùa đôi lúc cũng
vậy. Thế mới gay.
Nghe tin một nhà rùa học định lấy tinh trùng đưa vào đông lạnh để đợi lai tạo
cho thế hệ sau mà thấy giới khoa học Việt Nam khó mà đóng góp gì cho đất nước.
Thấu hiểu là cái nước mình tại sao không sản xuất nổi cái đinh ốc cho ra hồn.
Mong các quí vị giữ cái hồ này trong sạch, để cỏ lác mọc tự nhiên, nước điều
hòa với sông Hồng, về lâu dài sẽ có những rùa khác xuất hiện. Không cho xây nhà
cao tầng, không thêm những tượng đài hay hàm cá mập.
Đừng đưa cụ rùa Đồng Mô về hồ Gươm vì cụ sẽ theo rùa tôi trong vài ngày. Hai
môi trường khác nhau sẽ giết chết bất kỳ loài rùa nào. Rùa Hà Nội quen ở bẩn,
chen chúc mới chịu được cạnh tranh khốc liệt, đưa loài nơi khác về là …đi như
cụ Bá.
Rời khỏi thế giới này, rùa tôi không hề cảm thấy quyến luyến cái hồ ô nhiễm
nghiêm trọng đó với những con người dường như không biết tin vào đâu. Tuy thế,
rùa tôi nhớ da diết cảnh thanh bình vào sáng sớm khi các bà ra thể dục nhịp điệu,
ưỡn vú, dạng chân, ưỡn mông ngoáy tít theo nhịp nhạc từ cái loa í éo.
Kết thúc thư này, cảm ơn quí vị dành cho rùa tôi tình cảm tốt đẹp, nhưng cũng
đừng khoác lên cổ rùa những vòng nguyệt quế, sự thần thánh, đạo đức hay tố chất
mà loài cổ ngắn này không hề có.
Nghe tin ĐH XII xong, cụ Tổng Trọng tiếp tục làm TBT, rùa tôi xin có lời chúc
mừng. Đấy nha, cái chết của rùa không ảnh hưởng đến sự kiện quan trọng này,
nhất là ông Trọng nói trên tivi sáng nay “ĐH đã thành công rất tốt đẹp”.
Mà tôi bảo này, con rùa bị chết ở hồ Gươm mà chính là ba ba. Ba ba chết sớm chứ
rùa sống lâu cả trăm năm vẫn đầy trong hồ.
Kính thư.
Ba Ba – hiệu Rùa.
Nhận xét