3583. Nhảm

Nhảm
photphet blog

Đi lễ xin con đề, gặp một gái điệu bộ vô cùng te tái. Tán "nhẽ em có căn tu?". Gái bảo " vâng".

Hỏi tiếp "chùa này hả em?". Gái đáp "không, em chuyên tu ở chùa... MỘT CỘT ". Hố hố hố...

Về Thanh thăm lại trường cũ sau 21 năm biền biệt. Thì cũng nhân cái dịp kỷ niệm 50 năm thành lập và đón nhận huân chương cần lao hạng ba và đạt chuẩn giáo dục quốc gia hạng bét.

Cảm thấy nao nao khi gặp lại bạn cũ và trở về một thủa xa xăm chứ tịnh chả bồi hồi mẹ gì về ngôi trường đã nặn ra tâm tính cái thằng tôi bây giờ. Chỉ rặt láo khoét, suy đồi và ...phản động, hehe.

Tôi học khá lắm nhưng hạnh kiểm tinh ở mức trung bình. Đấy là người ta còn chiếu cố vì cái thành tích chung chứ thẳng băng ra thì là yếu kém. Tại tôi hay nghịch dại và cãi lời thày cô theo kiểu ...trấng khôn hơn vịt.

Có một chuyện làm tôi nhớ mãi, ấy là năm lớp 11, giám hiệu bổ một cô dạy sử nghe đồn là giỏi nức tiếng gần xa đứng lớp tôi. Buổi ra mắt của cô đã bị tôi làm cho hoen ố khi cô đọc cho chép một cụm từ có tên là "thí sinh quân". Tôi cãi là không phải, mà là "thiếu sinh quân". Cô ném phấn mặt tôi rồi xách tai lôi lên giám hiệu vì cái tội ngu còn hay cãi.

Ông thày hiệu trưởng sau một hồi nghe phân trần thì hết đỏ mặt tía tai lại chuyển sang lam chàm tím ngắt. Sau khi đề nghị cô về đứng lớp, ông ghé tai tôi thì thầm "đừng nói với ai chuyện này, cuối năm thày hứa cho mày hạnh kiểm tốt".

Tôi im mãi đến tận bây giờ.

Trịnh Hít học y khoa mạn Thái bình, chuyên khoa sản – nhi. Hết 6 năm chuyển lên Hà thành chuyên tu 2 năm nữa, tổng cộng 8. Xong lại ngược về Thanh, làm đúng chuyên ngành. Trịnh Hít tận tuỵ, mẫn cán, lại là đảng viên nên cũng chóng khẳng định được bản thân dù chuyên môn sâu có hơi non tý. Ba mươi tuổi, không mối tình dắt xịp, yên ắng, phẳng lặng. Đòm phát, Trịnh Hít nhảy vọt phát ra bệnh viện To Vật ở Hà thành, làm vẫn đúng chuyên ngành. Ít tháng đi Hàn quốc học thạc sĩ, thêm 2 năm.

Trở về, Trịnh Hít vẫn tận tuỵ, mẫn cán, thẻ đảng đổi lần 2, mới và đẹp hơn và tất nhiên chuyên môn sâu thêm mấy bậc. Ấy thế mà vẫn chỉ là gã bác sĩ sản – nhi như bao gã khác. Có hỏi chức tước, cơ hội, đề bạt thì hắn bảo ở To Vật giáo sư, tiến sĩ đông như lợn con còn vật vờ vất vả hơn hắn, chả cơ cấu, đề bạt mẹ. Chỉ chực và chờ về hưu.

Từ ngày ra Hà thành công tác, Trịnh Hít thay đổi nhiều, năng giao du hơn, tích cực rượu bia bù khú và đặc biệt là thi thoảng hay chửi bậy, điều hiếm thấy trong quá khứ. Mỗi tội vẫn đơn bóng một mình, cấm thấy ngấp nghé em nào. Bạn bè có giới thiệu là lẩn như trạch, có đàn hạch hay làm sản nhi nhiều nên mất cảm xúc thì lại ngửa cổ cười hềnh hệch. Thật không hiểu cái cơ sự ra làm sao? Bốn mươi xuân, vẫn tơ nõn. Tài chưa?

Bạn thân của Trịnh Hít là Xuân Tơ, một vợ, hai con giai, chuyên kinh doanh hoá chất, ngành nghề khá đặc thù mà những lúc dại mồm Xuân Tơ vẫn hấp háy gọi kinh doanh chất độc. Trịnh Hít có dăm phen hỗ trợ, giới thiệu để Xuân Tơ đổ hoá chất cho To Vật, thành công cả. Thế nên đã thân lại càng thân.

Chiều hôm nao, không nhớ là hôm nào. Xuân Tơ hốt hoảng í ới cho Trịnh Hít bảo đến khám cho thằng con giai thứ hai mới đẻ được dăm tháng. Ngoài chỗ bạn thân của nhau về tình cảm, lại có tí tiền nong thì Trịnh Hít còn là bác sĩ gia đình cho Xuân Tơ, chuyên khám cảm xoàng cho con trẻ và tư vấn dinh dưỡng cho người già. Như thường lệ, Trịnh Hít đi con Rim lùn đời đầu, hai gương, một giỏ, nẹp sắt bảo vệ đèn hậu, mặt đóng khẩu trang, chân dận Mô ka mõm nhái, vai đeo túi đồ nghề có chữ thập đỏ choét đến tắp lự. Trịnh Hít rút ống nghe, lắng chăm chú rồi phán bị sốt, bệnh thường của con trẻ. Rồi mở túi móc cho hai viên con nhộng, dặn bóc ra, hoà nước đường, ngày uống hai bận, hai ngày khỏi, xin trăm hai tiền thuốc, khám cho không. Xuân Tơ thở phào, vỗ vai Trịnh Hít, bia thôi.

Xuân Tơ - Trịnh Hít nhậu quán Đồng Trinh, phố Háng Lạ, nổi tiếng xa hoa. Xong lại phi qua mát xa Nứng đá phò trăm đô, cùng phố. Tỉnh cơn say và ân ái, Trịnh Hít đã lượn tự bảy đời. Xuân Tơ cũng tìm đường về nhà, ngó đồng hồ, 2 giờ sáng. Xuân Tơ đập cửa, chả ai ra, lần mò thấy bị khoá ngoài. Bật máy, thấy 108 cú gọi nhỡ, của vợ. Xuân Tơ tỉnh hẳn, hú gọi vợ. Vợ Xuân Tơ nức nở, đang viện, con sắp chết, đồ chó.

Xuân Tơ chạy phăm phăm lên viện, đúng chỗ To Vật Trịnh Hít làm. Vợ Xuân Tơ ngồi phệt hành lang, rủa Xuân Tơ như Xuân Hinh hát chèo cổ. Xuân Tơ tìm bác sĩ trực, mới hay con bị sốt vàng da, chậm năm phút là chết, đã thế lại còn có dấu hiệu truỵ tim, khó thở. Xuân Tơ gọi cho Trịnh Hít, tổng đài dịu dàng, nót ơ vai lờ bồ ất dờ mo nần. Khốn kiếp!

Ngày con Xuân Tơ ra viện, bác sĩ bảo bệnh vàng da coi như đã khỏi, duy có tim mạch là có vấn đề, viết giấy giới thiệu bệnh viện chuyên khoa. Xuân Tơ quằn quại vác con đến viện tim, thiểu não.

Người ta chụp chiếu, khám xét cho con Xuân Tơ bảo không có dấu hiệu bất thường về tim mạch mà khẳng định chỉ bị ảnh hưởng do dùng thuốc. Xuân Tơ ú ớ chả biết khai sao bởi không có sổ bệnh của con trẻ. Cũng phải, Xuân Tơ có bác sĩ gia đình là Trịnh Hít mà, chỉ cho thuốc và dặn dò.

Đang bấn loạn vì con thì Trịnh Hít gọi. Xuân Tơ không nỡ mắng bạn vì sự cẩu thả, tắc trách hay yếu chuyên môn. Dù gì thì cũng là bạn bè, con cũng đã qua cơn nguy kịch, thêm nữa cơn giận cũng đã lắng xuống sau bao ngày quay quắt ngược xuôi. Dù sao thì bạn bè cũng quý, đôi khi như con. Xuân Tơ làm ra vẻ không có chuyện gì. Còn Trịnh Hít có thể vô tâm hoặc không biết hỏi con Xuân Tơ khoẻ chưa. Xuân Tơ cười ré, may không chết. Trịnh Hít khúng khắng bảo Xuân Tơ hôm nọ đến khám cho con có để quên hay làm rơi 2 viên nhộng nhờ tìm hộ. Xuân Tơ bảo thuốc đéo gì quý thế? Trịnh Hít dõng dạc, lạnh tanh: Viagra!

Há há há...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.