3621. Thâm hụt ‘tính chính danh’ của đảng cầm quyền
Thâm hụt ‘tính chính danh’ của đảng cầm
quyền
* BÙI VĂN BỒNG
PNTB: Trong thời gian gần đây, dư luận (trên báo chí) đang hết sức lo ngại về sự thâm hụt ngân khố quốc gia, khiến đất nước đã và đang lâm vào cảnh khó khăn. Ở một góc độ khác còn đáng lo ngại hơn là sự thâm hụt 'tính chính danh' của Đảng ta, một đảng cầm quyền. Đại tá Bùi Văn Bồng phản ánh trong bài viết dưới đây:
BVB: Tuy số lượng đảng viên đảng CSVN hiện
nay khá đông (khoảng trên 3,6 triệu), nhưng vẫn bị coi là ‘thâm hụt về số
lượng’. Bởi vì cái số lượng (số đông) không phát huy được sức mạnh, mà ‘sức
mạnh lãnh đạo của một chính đảng tùy thuộc vào uy tín (của chính danh đó), và
nhất là khối đoàn kết trong đảng, trong đó nổi bật là sự nỗ lực của mỗi
thành viên trong đảng (đảng viên) ‘mục tiêu chung’.
Nhưng, thực tại của đảng CSVN hiện nay
là: đảng viên già, hưu trí, CCB chiếm ít nhất tới trên 80%, hết tuổi công tác,
đã xong cống hiến, chẳng qua sinh hoạt cho ‘có vì’, giữ lấy cái ‘danh dự vốn đã tự hào một thời’ và hưởng lương hưu. Có đảng bộ khu phố
156 đảng viên, nhưng chỉ có 12 đảng viên trẻ, còn lại là CCB, hưu trí. Có đảng
bộ cấp xã nông thôn với 230 đảng viên, nhưng chỉ có 18 đảng viên trẻ. Có những
thanh niên đã phấn đấu để được kết nạp đảng viên, nhưng chỉ vài ba năm là bỏ
đảng, chỉ lo làm ăn, lo phát triển kinh tế gia đình.
Thanh niên bây giờ ít có chí hướng phấn
đấu vào đảng. Cái mục tiêu lý tưởng xa vời Mác-Lê một thời là ‘định hướng phấn đấu’ nay họ thấy nó siêu thực, chỉ là lý
thuyết, chẳng đâu vào đâu. Trong tuyên truyền cho thanh niên, người ta vẫn gia
tăng các luận giải và kêu gọi ‘phấn đấu vì lý tưởng cộng sản’, nhưng
thanh niên nghe nhiều thấy nhàm và phần lớn họ tự nhận ra đó là sự vô bổ, lạc
hậu thời đại, lạc lõng thời cuộc, không thực tế. Một chủ nghĩa rước ở đâu từ
trời Tây về, áp dụng cho Việt Nam được mỗi cái thành lập ra một nước có
đảng lãnh đạo, nhưng theo thời gian đã chứng minh rằng: Xây dựng CNXH khó thành
công. Xã hội XHCN là gì, mô hình nó ra sao? Hiệu quả thực tế ở đâu? Cả gần một
thế kỷ đã qua chưa thấy CNXH là gì, nay “Dù có hết thế kỷ 21 Việt Nam vẫn chưa chắc đã có CNXH hoàn thiện”
(Nguyễn Phú Trọng). Vậy mà, Dự thảo báo cáo Chính trị Đại hội XII vẫn là phấn
đấu xây dựng CNXH. Nói thế, mà làm lại vẫn vậy, ai còn tin Tổng bí thư?
Đó là thâm hụt lớn, có nhiều ‘mảng nội
dung’ đã mất hẳn: thâm hụt về sức chiến đấu của đảng, tình trạng già hóa đảng
viên, bảo thủ, giáo điều còn tồn tại khá nhiều – khi ẩn náu, kiên trì ‘chờ
thời’, kỳ vọng viễn vông, khi công khai phát biểu, tuyên truyền; thâm hụt về sự
phai nhạt mục tiêu, lý tưởng.
Cái thâm hụt thứ 2 là thâm hụt lớn về uy
tín lãnh đạo của đảng cầm quyền. Chữ Cộng Sản ngày nào còn thiêng liêng, còn
‘sáng chói niềm tin’ thì nay được chơi chữ khá chính xác: Cộng Sản, là
"Cộng tài Sản" của dân, của xã hội làm nặng túi riêng. Tình trạng
tham nhũng tràn lan, công khai, nguy hại đến mức như Nghị quyết Hội nghị TW 4
đánh giá: … “Cuộc
đấu tranh phòng, chống tham nhũng, lãng phí còn nhiều hạn chế, khuyết điểm,
hiệu quả thấp. Tham nhũng, lãng phí vẫn diễn ra nghiêm trọng ở nhiều ngành,
nhiều cấp, nhiều lĩnh vực với phạm vi rộng, tính chất phức tạp, gây hậu quả xấu
về nhiều mặt, làm giảm sút lòng tin của nhân dân, là một trong những nguy cơ
lớn đe dọa sự tồn vong của Đảng và chế độ ta… Cơ chế, chính sách, pháp luật
chưa hoàn thiện, thiếu đồng bộ, còn nhiều sơ hở, nhưng chậm được sửa đổi, bổ
sung. Tổ chức và hoạt động của hệ thống chính trị nói chung, của bộ máy nhà
nước nói riêng, còn nhiều khuyết điểm, chất lượng và hiệu quả chưa cao; chức
năng, nhiệm vụ, quyền hạn của một số cơ quan, tổ chức chưa được xác định rõ ràng,
cụ thể, còn trùng lặp hoặc bị phân tán. Nhiều tổ chức đảng, chính quyền, người
đứng đầu cơ quan, tổ chức, đơn vị chưa nhận thức đầy đủ, sâu sắc về tính nghiêm
trọng, sự nguy hại của tệ tham nhũng, lãng phí, nên lãnh đạo không chặt chẽ,
thiếu kiểm tra, đôn đốc, thậm chí còn nể nang, né tránh, dung túng, bao che cho
tham nhũng, lãng phí; chưa thực sự dựa vào dân và chưa phát huy được sức mạnh
tổng hợp của cả hệ thống chính trị. Công tác cán bộ nói chung và việc quản lý,
giáo dục cán bộ, đảng viên, công chức nói riêng còn yếu kém. Một bộ phận không
nhỏ đảng viên, cán bộ, công chức suy thoái về tư tưởng chính trị, phẩm chất đạo
đức, lối sống. Không ít cán bộ lãnh đạo chủ chốt các cấp, các ngành, kể cả cán
bộ lãnh đạo cao cấp, còn thiếu gương mẫu trong việc giữ gìn phẩm chất đạo đức;
chưa đi đầu trong cuộc sống đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí và thực hành
tiết kiệm. Phòng, chống tham nhũng, lãng phí là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng
trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc của Đảng, Nhà nước và nhân dân ta. Trong
những năm tới, phải đẩy mạnh toàn diện và kiên quyết cuộc đấu tranh phòng,
chống tham nhũng, lãng phí”…
Nguy hại, quan trọng, cấp bách vậy,
nhưng suốt 5 năm qua, Nghị quyết TW 4 nghe “kêu’ là vậy, nay đã hết 5 năm nhiệm
kỳ XI nhưng hầu như ‘nghị quyết vẫn chỉ là nghị quyết – trên giấy’. Thâm hụt và
mất hẳn niềm tin, thì còn đâu là vai trò, vị trí, tầm mức, đỉnh cao trí tuệ:
“đảng lãnh đạo trực tiếp, tuyệt đối, toàn diện”? Trung Quốc đã (tự biết thân phận) rút
đảng CS ra khỏi Hiến pháp từ năm 1982, nhưng Việt Nam hiện nay vẫn đặt đảng cầm
quyền lù lù nằm trong Điều 4 Hiến pháp, đứng cao hơn, trùm lên tất cả!
Do thâm hụt, mất khả năng chính trị (vai
trò lãnh đạo, thể chế, hệ thống), nay sinh ra nguy hại cho dân, cho đất nước
rơi vao tình trạng thâm hụt lớn về kinh tế-xã hội, trực tiếp nhất là nguồn tài
chính quốc gia!
Một đảng cầm quyền đã bị thâm hụt lớn,
bị mất đi hàng mảng lớn ‘tính chính danh’ trong vai trò lãnh đạo xã hội, mất uy
tín lớn, dân không còn tin mà trái lại đã ‘rất ghét’ thì đảng đó còn cố bảo
thủ, bấu víu thứ chủ nghĩa siêu thực, giáo điều và quá lạc hậu so với thời đại
– để làm gì?
BVB
Nhận xét