Mới đây Nhóm Đối thoại giáo dục
gồm các nhà khoa học trẻ và tâm huyết với ngành giáo dục do giáo sư Ngô Bảo
Châu chủ trì vừa đưa ra khuyến nghị đại học Việt Nam tới giới lãnh đạo ngành.
Bản khuyến nghị là kết quả ba năm
nghiên cứu của nhóm về cải cách Đại học cho rằng "Hệ thống giáo dục Đại
học Việt Nam cần được cải cách cơ bản và sâu sắc ngay từ nguyên lý và quy tắc
tổ chức" và là một quá trình lâu dài và liên tục.
Nhân khuyến nghị này, trong cuộc
phỏng vấn với BBC Việt Ngữ, giáo sư Nguyễn Khắc Mai, Giám đốc Trung tâm Minh
Triết Việt Nam ở Hà Nội, cho rằng giáo dục Việt Nam đang ở trong tình trạng
khủng hoảng về đường lối, triết lý giáo dục, kéo theo khủng hoảng về phương
thức và quản lý tổ chức giáo dục.
“Do triết lý giáo dục của Việt Nam hiện nay
không được xác định tốt nên người học, người dạy và cả người quản lý đều lúng
túng. Vì thế không thúc đẩy được sự hình thành những tài năng giáo dục cho thời
kỳ mới, không giúp nảy nở những nhân tố tích cực của dân tộc, kể cả tâm thức
của người học cũng như tâm thế của người dạy.”
Ông nói thêm chính trong tình
hình ấy “sự vươn lên để có tài năng từ người quản lý đến người thầy thật giỏi
đang là cái Việt Nam
còn thiếu”.
Theo giáo sư Nguyễn Khắc Mai,
nguyên Vụ trưởng Vụ Nghiên cứu Ban Dân vận Trung ương Đảng Cộng sản Việt
Nam, “nguyên nhân cơ bản là lý thuyết Mác Lênin không giải đáp nổi vấn đề này
và những người gọi là nắm chủ thuyết này cũng không biết về chủ thuyết đó,
không biết cái gốc cũng như cái ngọn, hay cái hệ thống và vì thế nó như thợ
thuyền đẽo cày ở ngã ba. Cuối cùng đẽo một thanh gỗ thành cái tăm.”
'Cùng nơi Ngôn cú'
Để giải giải quyết tình trạng
hiện nay, giáo sư Mai trích dẫn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã nói năm ngoài là
phải đổi mới thể chế và Đảng cũng đã thấy vấn đề tuy nhiên ông cho rằng giới
lãnh đạo “không dám đi đến tận cùng”.
“Ông tổ về văn hóa, cụ Trần Nhân
Tông, trong một tác phẩm rất lớn là Cư Trần Lạc Đạo, có nói một câu là
"Cùng nơi Ngôn cú", tức là nơi lĩnh vực tư duy, khoa học, lý thuyết,
văn hóa, tinh thần thì phải đi cho tới tận cùng, đến điểm cao nhất, sâu xa
nhất, bao quát nhất, gốc rễ nhất, nhưng mình có chịu đi theo đâu mà chỉ loanh
quanh vào những cái phần hình thức. Đấy là vấn đề.”
Việc các nhà lãnh đạo Việt Nam không làm
được điều đó theo ông là “khó hiểu mà dễ nhìn thấy.”
“Không ai trong
những người lãnh đạo Việt Nam hiện nay có thể trở thành người được gọi là những
nhà khoa học, nhà tư tưởng, tức cái vốn trí thức, tư tưởng và tư duy của họ rất
nông vì thế họ suy nghĩ hời hợt, bề ngoài và đấy là cái khó,” giáo sư Mai nói.
Trước câu hỏi Việt Nam hiện nay
đang có những cải cách giáo dục ráo riết thì liệu những cải cách này đi tới
đâu, có hiệu quả và có đi đúng hướng hay không, giáo sư Mai nói:
"Nếu căn cứ vào những người
quản lý, lãnh đạo thì tôi không hy vọng. Cái lò đào tạo ra người quản lý là trường
Nguyễn Ái Quốc, trường Đảng, thì đó là những nơi xơ cứng nhất, giáo điều nhất,
kiến thức hẹp nhất.
“Họ lại rất thích áp đặt, không
thích cãi lại, không thích hoài nghi khoa học thì làm sao họ có thể là người
chủ xướng cho một sự khai phóng trong giáo dục, để cho mỗi học sinh là một nhân
phẩm tự do, một thuyết khách tự do, để trưởng thành thành một con người - con
người chính nó, của nó và riêng nó và đấy là một vấn đề lớn,” ông nói.
Giáo sư Nguyễn Khắc Mai cũng cho
rằng xã hội đồng thời buộc phải sống và có những nhóm người phải gồng mình lên
để phát triển tài năng, phẩm chất, phẩm hạnh của mình.
“Nhu cầu ấy tồn tại thường xuyên
trong xã hội cho nên chúng ta thấy có những nhân vật kiệt xuất nổi lên, những
người trẻ trong nhà trường khi ra nước ngoài, trong môi trường khoa học xã hội
thuận lợi, họ phát triển được tài năng.
“Như thế tức là xã hội đang cố
gắng bù đắp lại những thiếu sót, những lỗ hổng mà cơ chế và chính sách đang tạo
ra.”
Bước đột phá
Liệu có hy vọng là những khuyến
nghị mới nhất sẽ được giới lãnh đạo giáo dục ở Việt Nam tiếp thu, quyết tâm thực hiện
hay không?
Giáo sư Nguyễn Khắc Mai cho biết
là bao giờ cũng có những hy vọng nhưng có đạt được như mong ước tối đa hay
không thì đó còn là câu hỏi.
"Trong tình hình hình nay
thì còn ở trong trạng thái nhùng nhằng. Hy vọng tới đây sẽ có được một sự bứt
phá khỏi con đường đi hiện nay, tạo ra một chân trời mới."
Và để có được bước đột phá này
theo ông cần có một số yếu tố như những người tử tế, có học, có tâm huyết, có
đạo đức trong số các nhà lãnh đạo phải vươn lên, thực hiện lời dạy của Trần
Nhân Tông, đi tới cùng chứ không thể nửa chừng nửa vời.
Ông hy vọng nếu giới trí thức
hành động, suy nghĩ, dấn thân thì có thể đây sẽ là bước đổi mới.
Cuối cùng ông kết luận rằng để có
một nền giáo dục mới hay cả trong các lĩnh vực khác thì phải xây dựng ba cột
trụ, đó là lớp trí thức hiện tại phát triển với số lượng đông thêm; những doanh
nhân cấp tiếp (không phải những doanh nhân thành đạt do ăn cắp ăn cướp của xã
hội của nhà nước của dân mà thành đạt); và chính sách nhân văn
“Đó là những cột trụ sẽ hy vọng
đỡ cho ngôi nhà của đất nước,” giáo sư Nguyễn Khắc Mai nói.
Màu đỏ Artek Truyện ngắn. Phạm Duy Nghĩa ( VNTN ) - Chẳng gì thú bằng đón bão trên đại ngàn, thằng bé nhận ra điều đó từ ngày đem đàn dê lên núi cao. Trên đó bạt ngàn đá, trập trùng mây, và cây dại thì nhiều loài đến mức những con dê lì lợm treo mình như làm xiếc trên vách đá cả tháng trời tìm ăn cũng không xuể. Nơi ấy gió không còn bị nhốt trong những khoảng đồi hẹp, và có thể thổi bay người như thổi một chiếc lá trên cành. Thế giới hùng vĩ đó chỉ cách nhà nó một ngày đường - ngôi nhà bé như tổ chim khuất sau rặng bồ đề, dưới chân đồi, bên con đường đất đỏ. Biết loài dê vốn là những nhà vô địch về leo trèo nên bố thằng bé đã quyết định làm chuồng cho chúng ở luôn trong núi. Được ăn nhiều thứ lá và tự do chạy nhảy như thú hoang, dê mới chắc thịt. Thêm nữa, thằng bé ở trên ấy có thể đào dúi bẫy chuột và kiếm rau dại thay cơm, đỡ tốn gạo nhà - bà mẹ nói thế. Giữa thời cả nước đều đói, bớt đi được một miệng ăn cũng là điều mừng. Vậy là thằng bé ở một mình...
Vì sao nước Đức hùng mạnh? Lý do đã sớm được quyết định ngay trên bục giảng giáo viên tiểu học (Kỳ 1) PNTB: Trông người lại nghĩ đến ta Cũng là giáo dục sao mà khác nhau? Càng nhìn, càng nghĩ càng đau Tương lai dân tộc biết đâu mà lần! Nước Đức có nền kinh tế hùng mạnh nhất châu Âu, giành nhiều giải Nobel hơn bất cứ nước nào trong thế kỷ 20, là một cường quốc khổng lồ. Bí quyết của họ rất đơn giản: Coi trọng giáo dục trẻ em. Ở Đức, giáo dục là trách nhiệm của toàn xã hội. Vài hôm trước, tôi tham dự tiệc cưới của một người bạn. Trên bàn tiệc có một người mẹ trẻ dẫn theo cậu con của mình cùng đi. Nhưng cậu bé đó rất nghịch ngợm, cứ xoay chiếc bàn ăn quay tít. Mọi người đã ngồi vào bàn nhưng mẹ cậu vẫn điềm nhiên như không, chẳng buồn ngăn con lại.
Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao. PNTB Mấy ngày nay, trên truyền thông có quá nhiều bài viết hé lộ những tình tiết hấp dẫn của vụ kit test Việt Á… Tuy nhiên, tôi cho rằng có hai vấn đề đáng chú ý: Một là, hàng loạt câu hỏi liên quan trách nhiệm của những quan chức trong vụ Việt Á ‘thổi giá’ kit test. Tuy nhiên họ đang có vẻ giả vờ “bình chân như vại”, như kiểu ta đây chẳng liên quan gì! Nhưng nhân dân thì biết. Kín mấy dân cũng biết. Trên MXH ngay từ đầu đã có nhiều câu hỏi đặt ra dẫn đến bản chất sự việc. Nay đã chính thức được Đại biểu Quốc hội, thay mặt cử tri lên tiếng bằng một loạt câu hỏi. Liệu có ai trả lời không? Chẳng lẽ ĐBQH hỏi mà cũng không ai trả lời? Nhưng nếu không có người trả lời thì cũng là những gợi ý để Bộ Công an mở rộng đối tượng điều tra? https://tienphong.vn/vu-viet-a-thoi-gia-kit-test-hang-loat-cau-hoi-lien-quan-trach-nhiem-cac-bo-can-lam-ro-post1406650.tpo?fbclid=IwAR3vhcMv07598LKR-LTrDG5YJsQrUTacLxhhG_6Iib5rpMBPO0LlFvbiJKY ĐBQH...
Nhận xét