4543. Ngày của mình
NGÀY CỦA MÌNH
Văn Công Hùng
PNTB: Cái lão nhà thơ - Ủy viên BCH Hội Nhà văn này viết đúng như bụng mình nghĩ. Lão ấy bảo: "Nếu nhà báo được bạn đọc thứ thiệt yêu quý tặng hoa thì đấy đúng là hạnh phúc của người làm báo. Còn nếu các cơ quan nhà nước đến thăm tặng hoa tờ báo ấy, tòa soạn ấy, thì nó lại là chuyện khác". Chỉ được cái nói đúng.
Nước ta là một nước có nhiều “ngày”, và
21 tháng 6 là ngày Nhà Báo, tên chính xác là ngày báo chí cách mạng Việt Nam.
Năm nào cũng thế, cứ đến ngày này là
cánh nhà báo lại chộn rộn. Mà không chỉ nhà báo, xã hội cũng chộn rộn.
Phải chăng đấy là một tín hiệu tốt đẹp
khi nhà báo được xã hội đánh giá cao?
Nhìn cho kỹ, nó có hai mặt của nó.
Nếu nhà báo được bạn đọc thứ thiệt yêu
quý tặng hoa thì đấy đúng là hạnh phúc của người làm báo. Còn nếu các cơ quan
nhà nước đến thăm tặng hoa tờ báo ấy, tòa soạn ấy, thì nó lại là chuyện khác.
Thời đại bây giờ, hầu như ai cũng có thể
trở thành nhà báo. Chỉ cần một điện thoại thông minh, một iPad… ra đường một
vòng, là đã có thể có một entry hoặc status trên blog hoặc facebook của mình.
Và phải nói thật là, nhiều bài rất hay, hay hơn của nhiều nhà báo chuyên nghiệp
viết. Nếu người viết mà lại có chuyên môn sâu về điều đang viết thì đọc sướng
thôi rồi. Tôi là người thường xuyên đọc để học những bài như thế.
Vậy thì nhà báo chuyên nghiệp phải làm
sao khác với các “nhà báo công dân”, “nhà báo mạng” kia? Cái này thì phải tùy
thuộc từng người, chả ai chỉ bảo ai được. Một mặt nó phải không được xa rời đời
sống nhưng mặt khác nó phải đúc kết được đời sống. Tình trạng hiện nay là, có
vẻ như, “báo mạng xã hội” ngờm ngợp đời sống, trong khi báo chính thống lại xa
rời đời sống?
Nhưng nói gì thì nói, viết gì thì viết,
điều đầu tiên phải làm là phải viết hay. Anh phải viết hay thì mới có bạn đọc,
và khi có bạn đọc thì anh mới có thể muốn rao giảng giáo dục gì gì đấy thì mới
làm được. Tôi có lần nói đùa với ông bạn thân làm tổng biên tập một tờ báo, là
cái bài xã luận của ông viết mỗi năm một lần ấy, chỉ mỗi ông và ông sửa bản in
đọc, vậy có cần phải vất vả lao tâm khổ tứ đến thế để viết ra không? Tất nhiên
là rất thân, và tất nhiên là nói đùa…
Trở lại câu hỏi ban đầu.
Có vẻ như bây giờ người làm báo rất
nhiều nhưng nhà báo thì không đông lắm. Nhà báo là người mà được cá nhân độc
giả tặng hoa nhân ngày này ấy. Còn người làm báo thì lẫn vào cái cơ quan báo,
thường là được các cơ quan nhà nước, các “đối tác” kìn kìn chở hoa đến tòa
soạn, xếp từ ngoài sân vào đến trong nhà, từ tầng một lên đến tầng ba. Hoa đến
phát ngạt nên cánh phóng viên toàn phải kiếm chỗ ít hoa để ngồi.
Thế tức là có
nhiều loại. Nhà báo chân chính và nhà báo chân… không chính. Đấy là những nhà
báo dọa nạt, nhà báo nâng bi, nhà báo xúm lại oánh cho chết, nhà báo viết bài
kèm… hợp đồng, nhà báo hoa hậu, nhà báo đại gia, nhà báo bắt tay chủ tịch tỉnh
tưởng mình là… chủ tịch tỉnh, đi họp báo mà chỉ đạo như mình là lãnh đạo…
Chả muốn vạch áo cho người xem… bụng,
nhưng quả là, đội ngũ nhà báo nước ta hiện nay không đồng đều. Bên cạnh những
tên tuổi được bạn đọc yêu mến thì vẫn còn những ngòi bút làm bạn đọc… sợ. Bên
cạnh những bài báo được tôn trọng thì vẫn có những bài bị khinh. Bạn đọc giờ
rất tinh, họ ngửi ngay thấy “mùi lạ” của báo.
Nên không phải ngẫu nhiên mà, trên blog
hoặc facebook của nhiều nhà báo, họ kêu lên rằng, rất sợ ngày này. Một số thì
lẳng lặng đi nghỉ ở đâu đấy, một số thì thờ ơ. Tại vì, hình như, cái sự hoa và
quà rất nhiều ở ngày này nó hơi quá ngưỡng, nhiều nơi tặng hoa cho xong nghĩa
vụ, và người nhận thì cũng thế.
Chưa kể còn phải say là đà đến mấy ngày.
Nhưng mà rồi thì ngày 21 tháng 6 vẫn
đến. Các nhà báo chân chính vẫn vui tươi đón ngày của mình như ngày mai sẽ là
ngày… 22…
Văn Công Hùng/
Cóp của Blog Văn Công Hùng
Nhận xét