4421. Cán bộ ‘đất, đôla’ và hạng nhất tủi hổ
Cán bộ ‘đất, đôla’ và hạng nhất tủi hổ
Kỳ Duyên

PNTB: Bài này của KD hay và sâu sắc. 'Nếu như pháp luật, vẫn phải chịu đựng đủ thứ áp lực, thì công lý sẽ… đứng đâu cho đúng vị thế thượng tôn?' (KD). Bài viết đã chỉ ra được 'thủ phạm' của mọi thói hư tật xấu của người Việt không phải từ dòng máu, cũng không phải nghèo như cái thời "Tăng xin, giảm mua, tích cực cầm nhầm, thi đua ăn cắp vặt". Tại sao thống kê ở Nhật cho thấy chỉ có TQ và VN ("hai quốc gia có tệ nạn tham nhũng đáng nể") là có số người ăn cắp "đáng nể"?...
KD- Bây
giờ, đội ngũ đó, có không ít vị lại là cán bộ 2Đ – đất, đôla, thì nước tuy độc
lập nhưng… vận mệnh của sự phát triển sẽ ra sao?
Những
ngày này, khi trên các báo điện tử, các trang mạng XH còn nóng hổi chuyện tiếp
xúc cử tri, một trong những vấn đề được quan tâm nhất là tệ nạn tham nhũng, thì
có một vấn đề khác cũng nổi bật không kém - đó là hiện tượng người Việt ăn cắp ở
nước ngoài.
Tăng xin, giảm mua, tích cực cầm
nhầm...
Cứ
tưởng cái “khẩu hiệu” vừa hài hước vừa tự chế giễu bản tính xấu của người Việt
chỉ là của những năm tháng đói khổ đã lụi tàn. Không ngờ, những năm tháng này,
khi mà đời sống vật chất của người Việt, ngay ở trong nước nói chung đã nâng
cao đáng kể, thì ở một số quốc gia, nơi những giá trị văn minh hiện diện như
một điều bất biến, có không ít người Việt ngụ cư ở đó học tập, lao động, sinh
sống, cái khẩu hiệu vô duyên và lố bịch này bỗng sống vui, sống khỏe,
sống…có ích cho
những kẻ tham lam, tham vặt hơn lúc nào hết.
Dưới đầu đề “Nỗi đau
đứng thứ nhất về… trộm cắp ở Nhật”, báo Một thế giới, ngày 17/5 đưa thông tin:
Năm 2014, tổng số vụ việc phạm pháp do người nước ngoài gây ra ở Nhật là 15.215
vụ, có đến 2.488 vụ liên quan đến người VN, chiếm 16,3%. Số người nước ngoài bị
cảnh sát Nhật bắt giữ là 10.689, trong đó người Việt là 1.548, chiếm 14,48%(!).
Tính ra, số người Việt bị bắt ở Nhật chỉ đứng sau người Trung Quốc (hai quốc
gia có tệ nạn tham nhũng đáng nể), nhưng nếu tính theo tỷ lệ dân số VN ít hơn
TQ 15 lần, thì số lượng người Việt trộm cắp ở Nhật là nhất thế giới. Trong số
đó, 54,2% trường hợp phạm tội là những người đang du học.
![]() |
Biển cảnh báo bằng tiếng Việt được chụp lại trong một shop thời trang tại Nhật |
Mà
đâu chỉ có Nhật Bản? Singapore, Malaysia, Hàn Quốc, Đài Loan, Thái Lan…, đều là
những quốc gia mà cảnh sát có việc làm bất đắc dĩ với người Việt xung
quanh chuyện tăng xin, giảm mua,
tích cực cầm nhầm (thi đua ăn cắp -PNTB) này.
Thành
phần người Việt ăn cắp vặt cũng đa dạng vô kể. Không chỉ có những người Việt
trẻ du học, mà còn có cả cán bộ thành đoàn đi học. Không chỉ có nam, mà có cả
nữ. Không chỉ có người đi trên mặt đất, mà còn có cả phi công bay bổng trên
trời xanh, cũng làm cánh tay nối dài cho những kẻ ăn cắp
tại xứ người.
Bạn
sẽ nghĩ gì, nếu đi công tác, hay du lịch xứ người, bất chợt bắt gặp những biển
báo bằng chữ Việt cảnh báo người Việt ăn cắp?
Không
chỉ thế, mà còn có cả những biển hiệu ở những nhà hàng ăn tự chọn (buffet),
cảnh báo người Việt lấy đồ ăn quá nhiều, thừa mứa, bằng chữ Việt?
Chả
lẽ, cái miệng tham ăn tham uống của người Việt nó…đói, theo cả nghĩa đen và
nghĩa bóng, tệ đến mức làm nhục cả thanh danh dân tộc Việt đến độ này?
Tham
lam có thể là bản năng bẩm sinh của con người. Nhưng chắc chắn nó sẽ được chế
ngự, thậm chí trở thành ý thức và lòng tự trọng, liêm sỉ một con người nếu được
giáo dục chu đáo từ trong gia đình, đến nhà trường, nếu được sống trong môi
trường XH lành mạnh, được điều chỉnh bởi luật pháp thượng tôn, để trở thành con
người có văn hóa sống. (PNTB nhấn mạnh)
Và
nếu soi rọi vào những điều nói trên, thì dường như tất cả những ‘cái nôi” văn
hóa đó nuôi dưỡng tâm tính, phẩm cách người Việt đều đang có vấn đề?
Trong
kho tàng ca dao, tục ngữ VN từ cổ xưa, có biết bao câu ca dao, lời hay ý đẹp
răn dạy người Việt sống cho đàng hoàng: Giấy rách giữ lấy
lề/ Đói cho sạch rách cho thơm…. Nhưng người viết
bài có thể khẳng định một điều- giáo dục gia đình, nằm trong mắt xích gia đình-
nhà trường- xã hội, luôn là mắt xích lỏng lẻo nhất, yếu ớt nhất, cho dù bậc cha
mẹ nào cũng rất thương yêu con. Có điều, thương yêu và biết giáo dục con lại là
hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Nhà
trường là môi trường được trao sứ mệnh dạy người. Cũng tiếc thay, ngành giáo
dục nước Việt, vắt từ thế kỷ 20 sang thế kỷ 21, đến giờ, vẫn loay hoay trong
vòng cương tỏa: Học để thi,
chưa phải học làm người.
![]() |
Học để thi, chưa phải học làm người |
Sản
phẩm yếu ớt của giáo dục- người Việt trẻ- khi ra đời, lại sống trong một môi
trường XH mà tệ nạn hối lộ, mua quan bán tước, tham nhũng vặt, tham nhũng lớn
hoành hành. Họ sẽ suy nghĩ, nhận thức và soi mình ra sao trước những tấm gương
mờ, xám xịt lòng tham? Hay rồi chính họ cũng tự diễn biến trở thành những kẻ
tôn sùng lối sống chỉ có đồng tiền là trên hết?
Môi
trường XH nào cũng cần có pháp luật thượng tôn, điều chỉnh lối sống của con
người. Thế nhưng nếu hệ thống tư pháp trong XH, do đặc thù tổ chức, còn phải
chịu quá nhiều áp lực chi phối, thì rút cục cán cân công lý nước Việt… nghiêng về đâu?
Người Việt trẻ sẽ đặt niềm tin còn đầy biến động của họ vào đâu để miễn dịch
trước cái xấu?
Đó là những nguyên nhân sâu xa.
Nhưng
có một nguyên nhân trực tiếp, trước mắt và quan trọng không kém trong cái hiện
tượng ăn cắp vặt xấu hổ này. Đó là sự quản lý lỏng lẻo, thả nổi các mặt hàng
gọi là “xách tay” ở trong nước. Loại hình kinh doanh này đang có xu hướng ngày
càng phình to, len lỏi trong đời sống con người thời IT, cũng đã trở thành một cánh tay nối dài cho những kẻ ăn cắp,
buôn gian bán lận người Việt tại xứ người. Không phải vô lý khi có ý kiến cho
rằng, cần ngăn chặn các loại hình kinh doanh trốn thuế và bất hợp pháp kiểu này
trong nước, sẽ chặn được những hiện tượng ăn cắp, trộm cắp của người Việt ở xứ
người.
Có
thể, hiện tượng này chỉ là của một số người Việt tham lam, thiếu tự trọng.
Nhưng nó diễn ra liên tục, ở nhiều quốc gia văn minh, vô tình thành một “tập
hợp hình ảnh” cực xấu và đáng hổ thẹn về người Việt. Đó mới chính là nỗi tủi
nhục và đáng bất bình nhất cho đa số người Việt chính trực trong nước và nước
ngoài.
Xin
đừng cạn nghĩ, đừng tưởng rằng, cái cách ăn cắp vặt, khôn ranh ma mãnh kiểu đó
không làm hại đến thanh danh đất nước nếu không ai biết.
Có
một dạo, các trang mạng xôn xao về phát biểu của một giám đốc người Nhật ở một
công ty liên doanh tại VN. Xin được trích đăng lại: Các anh (người VN)
chỉ biết nghĩ đến lợi lộc nhỏ của cá nhân mà không quan tâm đến cái lợi lớn của
tập thể. Một cái vít chúng tôi phải mang từ Nhật sang giá 40.000 đ mà rơi
xuống đất thì công nhân VN các anh thản nhiên dẫm lên hoặc đá lăn đi mất chỉ vì
nó không phải của các anh. Nhưng các anh đánh rơi điếu thuốc đang hút dở giá
1000 đ thì các anh sẵn sàng nhặt lên hút tiếp cho dù nó có bị bẩn, chỉ vì nó là
của các anh. Cuộn cáp điện chúng tôi nhập về với giá vài triệu/m,nhưng các anh
cắt trộm bán được có vài trăm nghìn/m.
Tất cả những việc đó
mang lại chút lợi lộc nhỏ cho các anh nhưng gây thiệt hại lớn cho doanh nghiệp,
vì chúng tôi phải nhập bổ sung hoặc nhập thừa so với cần thiết. Các anh nên
biết rằng, lẽ ra chúng tôi có thể trả lương cao hơn hoặc tăng lương nhiều hơn
cho các anh. Nhưng đáng phải tăng lương cho các anh 500.000 đ,thì chúng tôi chỉ
tăng 200.000 đ. Còn 300.000 đ thì chúng tôi phải giữ lại để chi trả bù đắp cho
những trò vụn vặt, gian dối hay phá hoại của các anh. Cuối cùng là tự các anh
hại các anh mà thôi.
Đọc
mà thấy đỏ đến tận chân tóc. Điều người giám đốc Nhật biết quá rõ tâm lý khôn
vặt, chỉ biết mỗi bản thân mình của người Việt- cái tâm thế của kẻ quen làm
thuê và không vì người khác. Cũng tức là chưa bao giờ có thể vì cộng đồng
mình, vì XH mình. Mà như vậy, đất nước mãi mãi phận… đi sau.
Cán bộ 2 Đ và cơ chế công khai
minh bạch?
Có
một vấn đề, thuộc loại biết rồi khổ lắm, nói mãi,
mà những ngày này, lại được xới lên. Đó là tham nhũng và chống tham nhũng.
Nói
cho công bằng, khi nhận ra hậu họa của loại giặc “nội xâm” này, nước Việt đã
bao lần vào cuộc, tìm kiếm bao giải pháp, huy động trí tuệ, sức dân, “sức mạnh
của hệ thống chính trị” để chiến đấu chống lại loại giặc… chết người.
Gọi
là chết người, là bởi loại “giặc” này nghênh ngang mũ áo ngựa xe, mà người dân
không biết ẩn nấp ở đâu. Chỉ khi thành án cụ thể, người ta mới có thể trông mặt bắt hình
dong. Còn bình thường, có khi bắt tay
với “giặc”, “chăm phần chăm” với “giặc”, hỉ hả cười nói với “giặc” mà chả hay.
Đó là đặc điểm sang trọng của “giặc nội xâm”.
Những
thông tin tổng hợp mới đây của cơ quan chống tham nhũng lớn nhất, cho thấy
những kết quả phòng chống tham nhũng bước đầu: Từ năm 2013 đến nay, Ban Chỉ đạo
đã trực tiếp theo dõi, chỉ đạo các cơ quan chức năng xử lý 04 vụ việc, 16 vụ án
tham nhũng nghiêm trọng, phức tạp, đến nay đã xét xử sơ thẩm 09 vụ/90 bị cáo,
với 08 án tử hình (07 đối tượng), 09 án chung thân, một đối tượng 30 năm tù, 06
đối tượng 20 năm tù…(Chinhphu.vn, ngày 15/5).
Chính
vì thế, nỗi nhức nhối không phải của riêng ai.
Báo
VietNamNet, ngày 15/5 đưa tin, tại cuộc tiếp xúc với người đứng đầu nước, cử
tri Q1, t/p HCM “khi nói về cán bộ, thì họ cho rằng bây giờ phần lớn là các cán
bộ 2Đ – cán bộ đất và đô la thôi”, một khái niệm mới về cán bộ tha hóa thời
kinh tế thị trường. Người đứng đầu đất nước cũng phải thẳng thắn thừa nhận: Đây
là một điều hết sức day dứt, ai cũng bức xúc cả. Tôi cũng xin khẳng định lại
những điều mà người dân nói là có thật. Chắc chắn rằng những ông bà 2Đ này phải
đưa ra ngoài!
Cán
bộ là cái gốc của mọi việc. Khái niệm đó không hề mới mẻ gì. Nó đã được minh
chứng từ lúc vận mệnh đất nước như ngàn cân treo trên sợi tóc,
vượt qua muôn ngàn hiểm nguy, giành tự do độc lập, nhờ có nhân dân và đội ngũ
cán bộ “vì nước quên thân”. Vậy nhưng bây giờ đội ngũ đó, có không ít vị lại là
cán bộ 2Đ. Thì nước tuy độc lập nhưng … vận mệnh của sự phát triển sẽ ra sao?
Để
chống lại loại giặc “nội xâm” quý tộc này, nước Việt đã có quá nhiều giải pháp.
Cơ
quan chống tham nhũng lớn nhất vừa đề xuất 10 nhiệm vụ lớn. Đó là tiếp tục hoàn thiện
thể chế về quản lý kinh tế – xã hội để phòng ngừa tham nhũng và các quy định
của pháp luật về phòng, chống tham nhũng. Đẩy mạnh công tác tuyên truyền, giáo
dục về phòng, chống tham nhũng, tạo sức mạnh, áp lực xã hội trong đấu tranh
chống tham nhũng. Kiểm tra, giám sát, đôn đốc công tác phòng, chống tham nhũng
tại 04 bộ và 10 tỉnh, thành, v.v…
và v.v…
Người
dân cũng được huy động vào cuộc chống tham nhũng với mức tiền thưởng trên trời-
3,4 tỷ đồng. Đủ biết cuộc chiến này khó khăn và… đắt giá đến độ nào.
Thậm
chí, phía ngành tư pháp, mới đây Dự thảo mới nhất của Bộ luật Hình sự sửa đổi
(dự thảo lần thứ 5) còn đưa ra quan điểm, các đối tượng tham nhũng chỉ cần nộp
lại một nửa số tiền tham nhũng là có thể thoát khỏi án tử hình. Cũng là một
cách khuyến khích tham nhũng… “hoàn lương” (tuy nhiên dự thảo này đã gây ra
những tranh luận, bất đồng quan điểm gay gắt).
Và
quan trọng nhất, là chủ trương kê khai tài sản các quan chức trong diện đối
tượng.
Trả
lời phỏng vấn của VOV.VN, ngày 18/5, ông Lê Quang Thưởng – nguyên Phó Trưởng
ban Thường trực Ban Tổ chức TƯ cho rằng, “có người kê khai đúng, có người đưa
những tài sản cho vợ, con, cháu, rể đứng tên, vậy thì chúng ta phải làm rõ khối
tài sản ấy nằm ở đâu. Vì vợ, con, cháu của các cán bộ lãnh đạo không thể bỗng
dưng giàu có được. Giàu chính là tiền của người cán bộ đó đưa cho vợ, con,
cháu; hoặc người cán bộ đó tạo điều kiện cho con, cháu làm ăn phi pháp, buôn
lậu, núp dưới những bóng “minh quân” nào đó để được mua cổ phiếu, tham gia cổ
phần các doanh nghiệp, làm chủ hoặc tham gia lãnh đạo ngân hàng…
Phải
phát động dân chủ hóa, công khai vấn đề chi tiêu, lương bổng, phụ cấp và những
quyền lợi của người cán bộ. Có cán bộ có cổ phần ở ngân hàng nhiều tỷ đồng
không rõ nguồn gốc phát sinh hợp pháp, hoặc lĩnh lương trên dưới cả trăm triệu
đồng không xứng đáng với đóng góp cá nhân, thì điều đó là vô lý”.
Quan
điểm như vậy là khá rõ ràng. Tuy nhiên xét cho cùng, tư duy của các giải pháp
vẫn có phần nặng về duy ý chí.
Phải
nói thẳng, đã qua rồi cái thời phát động phong trào, tuyên truyền, vận động con
người tự giác làm theo… Đã là thời sống và làm việc theo hiến pháp, pháp luật,
thì một công cuộc lớn như chống tham nhũng chắc chắn phải có những giải pháp
định lượng, không thể mãi theo cách định tính.
Tình
cảm người dân chống tham nhũng là đáng quý, đáng trọng, nhưng cả một bộ máy
chính quyền, cơ quan chức năng, thanh tra, kiểm tra đồ sộ, mà chống không xuể,
nói chi đến người dân chỉ có hai tay không, làm sao “bắt giặc”?
Việc
kê khai tài sản các vị thuộc diện đối tượng sẽ trở nên vô nghĩa, nếu như về bản
chất, nhà nước, cơ quan chức năng không nắm được rõ ràng minh bạch nguồn gốc
tài sản đó từ đâu ra? Thì việc kê khai đó, xét cho cùng vẫn không phải là công
khai minh bạch.
Nếu
như pháp luật, vẫn phải chịu đựng đủ thứ áp lực, thì công lý sẽ… đứng đâu cho
đúng vị thế thượng tôn?
Và
nước Việt đang đứng ở đâu trong con mắt nhân loại thời hiện đại và văn minh?
Nguồn: VNN/ KDKD
Nhận xét