3979. Binh pháp quan trường, kế thứ 6 – “Đòn gió bẻ măng”
Binh
pháp quan trường, kế thứ 6 – “Đòn gió bẻ măng”
(GDVN) - Anh đồ
tỉnh, anh đồ say/Sao anh ghẹo nguyệt giữa ban ngày/Này này chị bảo cho mà
biết/Chốn ấy hang hùm chớ mó tay.
Đôi lời cùng bạn đọc đầu xuân Ất Mùi:
Người viết “bị nhắc nhở” nhiều lần là còn nợ
mấy kế của Binh pháp quan trường, dù anh em biên tập ưu ái động viên nhưng vẫn
biết cái nghề “bán chữ” ngày nay nếu mà qua sát hạch như mấy ông đồ ở Văn Miếu
thì chắc là trượt đầu nước, vậy nên do dự mãi mới quyết định viết tiếp.
Binh pháp quan trường gồm 9 kế, kế thứ 9 đăng
cũng đã lâu rồi, trình tự của các kế là tùy theo nấc thang thăng tiến. Xin ghi
ra đây để bạn đọc tiện tham khảo:
Kế thứ nhất: Buôn thần bán thánh
Kế thứ hai: Tân tạo nhân diện
Kế thứ ba: Bắt quàng làm họ
Kế thứ tư: Chọc gậy bánh xe
Kế thứ năm: Đa ngân đắc tước
Kế thứ sáu: Đòn gió bẻ măng
Kế thứ bảy: Liều mình cứu phó
Kế thứ tám: Ngôn pháp Tà Lưa
Kế thứ chín: Lót ổ sân sau
Nhân dịp năm Ất Mùi, xin cảm tạ bạn đọc đã ưu
ái đọc và gửi bình luận các bài của Xuân Dương trên Giáo dục Việt Nam . Xin cảm ơn
Lãnh đạo và anh em tòa soạn đã động viên gợi ý cho các bài viết bên cạnh các …
“phong bì”.
Năm mới, cầu chúc mọi người, mọi gia đình an
bình, vui vẻ
Thân kính: Xuân Dương.
Nữ sĩ
Hồ Xuân Hương để lại cho hậu thế rất nhiều bài thơ có thể nói vừa thâm thúy,
vừa “chanh chua” mà lịch sử văn đàn Việt Nam chưa có người thứ hai viết được
những vần thơ như thế. Một trong số đó là bài “phê bình” Chiêu Hổ:
Anh đồ
tỉnh, anh đồ say
Sao anh
ghẹo nguyệt giữa ban ngày
Này này
chị bảo cho mà biết
Chốn ấy
hang hùm chớ mó tay.
Chiêu
Hổ có thật vừa tỉnh, vừa say không chỉ mình Xuân Hương biết, nhưng có thể
đoán, ấy là Chiêu Hổ đang dụng kế mượn gió bẻ măng, vờ say nhưng mà tỉnh.
Say thì mới có thể “làm liều”, mới dám “ghẹo nguyệt giữa ban ngày”, còn
tỉnh thì mới có cơ hội để tạo nên “hùm con” chứ mà say thì ngủ tít thò lò còn
đâu biết đến “hang hùm” hay hang…cá riếc!
Thân
gửi quý độc giả, đôi lời của tác giả Xuân Dương cũng chính là thành ý mà Tòa
soạn cũng muốn gửi đến quý vị. Nay chỉ xin nói thêm rằng, loạt bài "Binh
pháp quan trường" chứa đựng những ấp ủ đầy nhiệt huyết của tác giả Xuân
Dương. Ông đã phải chắt chiu kiến thức, kinh nghiệm và cả tấm lòng để viết ra
những bài viết ấy.
Loạt
bài gồm 9 kế, đã được bắt đầu gửi đến quý vị từ trong năm.
Nhân
dịp tết đến xuân về, từ hôm nay, Tòa soạn sẽ giới thiệu 3 kế còn lại. Các bài
khác, quý vị có thể xem lại trong phần tin liên quan mỗi bài.
Xuân
mới, kính chúc quý vị sức khỏe, gia đạo vững vàng, hòa thuận, an lành, hạnh
phúc.
Nhưng sao “mượn gió bẻ măng” thì lại phải
nửa tỉnh, nửa say, mà say hay tỉnh thì liên quan gì đến binh pháp quan trường?
Thôi thì bà con thông cảm, đôi lúc cũng phải vòng vo tam quốc một tí cho bài
viết dài thêm chứ mà viết kiểu dùi đục chấm mắm cáy thì … nhuận bút ít lắm.
Người
dân sơn cước, mùa xuân vào rừng vầu, rừng luồng nhìn quanh các khóm cây thấy
chỗ nào đất bị đội lên, dùng xẻng hay mai xắn xuống vài chục phân là thấy củ
măng vừa to vừa non việc gì phải bẻ? Nguyên nhân có lẽ nằm ở chỗ câu thành ngữ
này là của người đồng bằng và măng ở đây là măng tre, cây tre mọc thành bụi có
nhiều tay gai quấn quýt nên muốn đào củ sát gốc là rất khó khăn, có khi cây
măng mọc cao một, hai mét mới nhìn thấy. Muốn ăn măng, hay muốn tre không lan
rộng thì tất phải bẻ, bẻ măng bao giờ cũng dễ hơn chặt tre, bẻ hết măng thì chỉ
một vài năm, lũy tre chỉ còn lại tre già, chẳng mấy chốc là long cả gốc.
Mượn
gió bẻ măng rủi có bị chủ nhà trông thấy thì có thể chối bay chối biến, rằng
măng bị gãy là do gió thổi chứ không có ai động vào. Đấy là chưa nói khi gió
lay ào ào, cành gãy, lá rụng chủ nhà còn bận dọn sân, đóng cửa thời gian đâu mà
trông nom bụi tre ngoài ngõ.
Điều
này những kẻ ôm mộng bá vương hiểu quá rõ, khi bão IS quét ở châu Phi, khi gió
mang khói lửa tràn đến Ukraina ở châu Âu, khi nước chủ tịch luân phiên Asean -
Malaysia rơi liền một lúc hai máy bay chở khách thì chủ nhà lo tối mặt tối mũi,
vậy là thời cơ tốt cho cho việc bẻ dần từng chiếc đũa Asean, cho lấn biển,
chiếm đảo.
Chuyện
đông, chuyện tây nó xa vời quá, nó ở tận đẩu tận đâu thì bận tâm cũng chẳng
giải quyết được điều gì. Còn chuyện ở ngay đầu ngõ, ngay ở bụi tre làng, nếu
măng mọc cao rồi mà trời lại không có gió thì làm sao để bẻ?
Chuyện ấy
nhỏ như con thỏ, không có gió thì tung “đòn gió”, chiêu này các cao thủ “bẻ
măng” chẳng ai là không biết, nhưng ra được chiêu này thì lại phải thuộc hàng
tôn sư môn phái mà trong thế giới “võ lâm @” con số đếm được chưa kín
mười ngón tay.
Chính
vì thế “mượn gió bẻ măng” tuy là võ công thượng thừa nhưng vì phải dựa vào sức
“gió ngoại” nên chưa thể gọi là tuyệt đỉnh công phu, tự mình tạo ra “gió” mới
là tuyệt đỉnh công phu.
Chiêu
tung “đòn gió” người mình sáng tạo từ thời tám hoánh nào rồi thế giới mới học
lỏm, cái đám học lỏm ấy lại cứ huyênh hoang đòi vượt mặt tổ sư, kể cũng lạ. Các
bậc cao nhân về “gió thuật” chỉ quan tâm tới “đòn gió bẻ măng” chứ mấy ai
hạ mình dùng chiêu “mượn gió bẻ măng”.
Còn nhớ
chuyện hàng trăm bài báo nói về hoa quả Trung Quốc nhiễm độc bày bán công khai
tại nước ta khiến nhiều người lo ngại thì lập tức xuất hiện “đòn gió”, rằng táo
Mỹ cũng nhiễm độc khiến cho người tiêu dùng chẳng biết tin vào “Táo” nào, thế
cho nên ngày 22/1/2015 VTC.VN phải có bài mang tựa đề “Táo Mỹ nhiễm độc chưa
nhập khẩu vào Việt Nam”.
Lại còn
một cú “đòn gió” liên quan đến “Táo” rằng “Lời thoại trong chương trình Táo
quân 2015 khá dung tục và phản cảm, đi trái ngược lại với thuần phong mỹ tục”.
[1]
Chương
trình chưa lên sóng, chỉ khi nào phát người dân mới biết lời thoại phản cảm hay
không, nhưng để đến lúc đó thì lại quá muộn, chi bằng nhờ truyền thông tung một
“đòn gió”, nhất cử lưỡng tiện. Vừa nhắc khéo nhà đài, vừa chứng tỏ Cục Nghệ
thuật biểu diễn đã làm rất tốt chức trách của mình.
Gần đây
có chuyện “con ruồi” trong chai nước giải khát khiến công an phải vào cuộc, chả
cần bàn chuyện đúng sai, chuyện con ruồi nằm ở trong chai khi xuất xưởng hay
được “đóng” vào chai ở đâu đó, chỉ biết “đòn gió” này đã dấy lên phong
trào tẩy chay nước giải khát của hãng Tân Hiệp Phát trên mạng xã hội.
Chuyện
ăn uống còn thế thì chuyện “đòn gió ghế trường” đương nhiên là khủng khiếp hơn
nhiều, chỉ với đòn “cô hầu phòng” mà cựu Tổng Giám đốc quỹ tiền tệ quốc tế IMF
Dominique Strauss-Kahn thân bại danh liệt.
Dư luận
đều biết Dominique Strauss-Kahn là nhà kinh tế hàng đầu thế giới,
với cương vị Tổng Giám đốc quỹ Tiền tệ quốc tế và cũng là thành viên chủ
chốt trong đảng Xã hội, các cuộc trưng cầu dân ý cho thấy ông là một đối thủ
tiềm năng cho cuộc đua vào ghế tổng thống Cộng hòa Pháp.
Chỉ với
tố cáo của cô hầu phòng và cú điện thoại từ người phụ trách an ninh của tập
đoàn Accor tới người phụ trách tình báo của phủ tổng thống Pháp là sự
nghiệp chính trị của Dominique Strauss-Kahn vĩnh viễn bị chôn vùi.
Ngày
nay, bên cạnh chiêu “cô hầu phòng” và chiêu “điện thoại” còn những chiêu “độc”
khác, chẳng hạn chỉ cần “hà hơi” vào mấy cái blog là lập tức bão nổi cuồn cuộn
với tốc độ ánh sáng, bay còn chả kịp chứ đừng nói vắt chân lên cổ.
Đi đêm
lắm thế nào cũng có ngày gặp ma, gieo gió thì gặt bão, còn nếu mà quá chăm chỉ
đến chuyện “tung đòn gió” thì thì chưa biết lúc nào gặp phải địa chấn nên dù là
cao thủ đai đen về “đòn gió” thì cũng nên học tập ông Boris Nikolaevich
Yeltsin của nước Nga.
Từ điển
Bách khoa mở wikipedia viết: “Tháng 8 năm 1999, Yeltsin chỉ
định Vladimir Putin làm thủ tướng và thông báo ý định muốn
đưa Putin làm người kế vị. Ngày 31/12/1999, Yeltsin từ chức,
theo Hiến pháp Nga, Thủ tướng Vladimir Putin trở thành tổng thống tạm
quyền cho tới khi các cuộc bầu cử mới được tổ chức.
Một
điều kiện được cho là cần thiết để Putin có được sự ủng hộ của Yeltsin là Putin
phải đảm bảo rằng Yeltsin cũng như toàn bộ các thành viên "Gia
đình" sẽ không bị truy tố vì các tội danh sử dụng quân đội trái
hiến pháp, chống lại nghị viện hợp pháp, vi phạm các điều luật, tham
nhũng, ăn hối lộ hay lừa dối…”. [2]
Làm
được như B. Yeltsin thế giới phỏng có mấy người? Chi bằng cứ “noi gương” các
bậc cao nhân “nhiều hàng chục chữ” bên hàng xóm, chuyển tuốt tuồn tuột của nả
sang các xứ cờ sao, cờ sọc, cờ … chuột túi, hễ mà “động” một cái là xin chào
các bác em “đi”.
Báo Đất
Việt hôm 3/2/2015 đăng ý kiến của chuyên gia kinh tế Vũ Quang Việt, nguyên
chuyên viên cao cấp của Liên hợp quốc, rằng trong 6 năm qua 33 tỷ USD của Việt
Nam đã bị chảy ra nước ngoài không hợp pháp, rằng phía sau con số ấy là
nhập lậu và có dấu hiệu tham nhũng…”.
Trong
khi ông Việt rất thận trọng nên chỉ nói là “có dấu hiệu tham nhũng” thì
Vietnamnet.vn dẫn lời ông Nguyễn Trí Hiếu – một chuyên gia kinh tế, rằng: “Số
lượng tiền lớn như vậy đã được chuyển ra nước ngoài chỉ có thể bằng con đường
bất hợp pháp. Hay nói cách khác là thông qua việc rửa tiền và tham nhũng”. [3]
Tham
nhũng kinh tế kiểu như Dương Chí Dũng cũng mới chỉ vài triệu đô la, còn lên đến
hàng nghìn triệu đô la như ông Vũ Quang Việt phỏng đoán thì chắc phải là nhiều
người, lại không phải là bọn tham nhũng vặt mấy con dê, mấy gói mì tôm, đây là
một loại “New tham nhũng”, dẫu đã tồn tại lâu năm nhưng dường như vẫn chưa nhận
diện được, loại tham nhũng này có thể đặt tên là “Tham nhũng gió”.
“Tham
nhũng gió” là “mượn” hết “gió” của thiên hạ về làm của riêng, làm được như thế
thì chả còn kẻ nào có thể “mượn gió bẻ măng” được nữa. Tất nhiên trên đời này
chẳng có cái gì là tuyệt đối, con khỉ đá Tôn Ngộ Không bị ném vào lò bát quái
của Thái thượng Lão Quân vẫn còn tìm được cửa Tốn (cửa hút gió vào lò) để tránh
bị lửa thiêu, cho nên phòng bị gậy không bao giờ thừa.
Hễ có
kẻ nào nho nhe, sẵn “gió” trong túi tung cho nó một “đòn gió”, đòn gió mà kèm
theo cà chua, trứng thối thì thôi rồi, đối thủ chỉ còn nước lạy bác, em chừa.
Đến lúc đó nếu mà được “nghỉ hưu sớm” thì chắc phải cảm ơn ông bà ông vải đã
phù hộ độ trì tai qua nạn khỏi.
Nhân
dịp sắp đón năm mới, trả lời phỏng vấn Thông tấn xã Việt Nam, Chủ tịch nước
Trương Tấn Sang có lời cảnh tỉnh: “Đã có không ít cán bộ khi “đương quan” thì
kẻ đón người đưa, kẻ hầu người hạ nhưng khi vừa rời ghế từ quan thì sống lầm
lũi trong cô đơn. Họ hàng xa lánh, láng giềng tránh mặt, bè bạn ruồng bỏ, đồng
đội quay lưng, đến cuối đời chỉ “cúi đầu lầm lũi mà đi” trong sự hổ thẹn của
cháu con, họ mạc”.
Thế mới
biết, đã nhăm nhe vào chốn quan trường, biết “mượn gió” chưa đủ, còn phải
biết cách tạo ra “gió”, đấy là đặc trưng tự cổ chí kim, từ đông sang tây, bậc
trí giả xem chuyện đó là điều thường nhật ở chốn quan trường.
Có điều
nên nhớ, dù có nhiều “gió” thế nào chăng nữa thì cũng đừng quên “quan trí”
không bao giờ cao hơn “dân trí”. Cuối đời chọn cách “tha hương cầu tĩnh” hay
“cúi đầu lầm lũi mà đi” đều không phải là để phúc cho con cháu, dòng họ.
Vậy nên
ngày đông giá rét, răng rụng móm mém mà có mấy ông bạn già bên ly “cuốc lủi”
nút lá chuối khô, rung đùi làm mấy cái quẩy nóng, chấm với nước phở, vừa rẻ
tiền dễ nuốt, mà lại chẳng bao giờ bị nghẹn!
Tài liệu tham khảo:
Nhận xét