3697. LẶNG IM… MẮT BÃO - Thơ Hồ Bá Thâm

* Hồ Bá Thâm
LẶNG IM… MẮT BÃO
 “Nói một phần sự thật còn tệ hơn nói dối”

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Nuốt uất hận vào trong đớn đau
Cũng máu đổ đầu rơi, cũng hành quân ra trận
Cũng kẻ xâm lăng xâm phạm chủ quyền!

“Hát mãi khúc quân hành”
Máu chứ phải đâu là nước lã
Lòng yêu nước không thể là đục bỏ
Gương anh hùng dân tộc mãi soi chung!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Anh cứ trách, cứ mắng em thêm nữa
Là “hèn nhát” hay “gạt lừa lịch sử”
Nhưng sợ thì chắc chắn là không!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Có thể anh ơi, ai tỏ đoạn trường
Có thể “ma đưa lối quỉ dẫn đường”!
Nhưng đầu em luôn tỉnh táo!

Em quên ư khi ta từng là người lính
Và cha mẹ ta, bạn bè ta và tất cả anh ơi
Nhưng phải lặng im làm như không rõ
Làm như quên, làm như kẻ tâm thần!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Anh trách em “vô tâm vô đạo vô lương”
Mà cũng phải, thì anh cứ trách
Để mà thấy nhẹ lòng, nuốt nước mắt vào trong!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Là lặng im của mắt bão không lời
Anh cứ trách cho nhẹ lòng, cho bớt phần “xấu hổ”
Có lẽ lúc này không khơi chuyện hờn căm!

Ôi quân đội ta, quân đội Cụ Hồ
Quân đội của nhân dân, dân tộc
Con nòi cháu giống của cha ông
Lời Bác nhắc ta “phải giữ nước” có sao quên!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Ta yêu hòa bình, không muốn chiến tranh
Biết im lặng, biết hờn căm, biết đâu lợi hại việc ta làm
Cao thượng hay “thấp hèn”, biết bao dung, hòa hiếu!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Phải không anh là một cách bây giờ
Trong trái tim em không có ngăn cho ngụy biện
Có lúc không lời lại mạnh nhất đó anh à!

Có trái tim Việt nào lạnh giá
Có đôi mắt nào Việt Nam lại mù
Không, vạn lần không, những lương tâm rất Việt!
Mà cũng phải thì anh cứ trách nữa đi mà…

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Anh cứ trách, cứ mắng em thêm nữa
Để em thấy nhẹ lòng, nuốt nước mắt vào trong!
Mà nghe ngực rung lên, muốn vỡ…

Thế mà óc  em lại bảo cứ lặng yên
Lại phải cố quên trong miền nỗi nhớ
Răng cắn lại, mỉm cười, thế đó
Anh cứ trách, cứ mắng em thêm nữa, anh ơi!

Có lẽ nào ta phải lặng im, có thể
Mà trái tim muốn vỡ… làm đôi
Ôi lặng im của mắt bão không lời
Ừ thì em “quên” thật đấy!

Lời anh mắng như sóng trào nước chảy
Làm trong hồn dòng suối cội nguồn chăng
Thì Nàng Thơ cứ im lặng mà rằng:
- Chỉ muốn ôm anh, người chiến sĩ!

Người Việt mình nhớ/ quên là thế
Cất súng rồi lại cứ hiền khô
Khi giặc đến hóa thành dũng mãnh
Khắc sâu trong tim lời dạy Bác Hồ!

                                                    22-12-2014


Đọc thêm:


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.