RFA - "...Tại sao vốn sống trong một đất nước nhiều trung tâm văn hóa, nhà văn hóa, làng văn hóa thuộc vào diện nhất nhì thế giới nhưng con người ra đường lại thấy bất an và lo sợ đủ thứ chuyện, kể cả chuyện bị ai đó vô tình ném rác hoặc ngồi trên xe bus nhổ nước bọt đụng mình! Đó là câu chuyện văn hóa khác tại Việt Nam hiện tại!"
Gần đây,
phong trào xây nhà văn hóa cấp thôn ở
khắp Việt Nam
có thể nói rằng đã phát triển lên tầm mức chiến dịch nhà nước. Đi bất kỳ nơi
đâu cũng có thể bắt gặp những nhà văn hóa thôn với tên gọi mỹ miều là Trung tâm văn hóa thôn. Ngay cả những vùng hẻo lánh ở Tây Nam
Bộ hoặc những huyện vùng ven Sài Gòn, nơi chỉ có muỗi mòng và những gia đình
sống tạm bợ qua ngày đoạn tháng, trung tâm văn hóa thôn hoặc trung tâm văn hóa
phường cũng mọc lên chễm chệ dù chẳng để làm gì. Có thể nói là trung tâm văn
hóa mọc lên như nấm khắp các tỉnh Việt Nam, mọc lên xong lại bỏ hoang.
Tiền thuế của dân bị lạm dụng
Ông Hiệp, một cán bộ văn hóa về
hưu, sống tại quận 2, Sài Gòn, chia sẻ: “Cán bộ huyện muốn xây nhà văn hóa,
thường thì không có một quy định nào rõ ràng về tỉ lệ phần trăm. Thường thì nó
lên dự trù chi phí, các đơn vị thì ăn thêm mấy đồng cắt thôi, còn chủ yếu là
các ông lớn ăn hết.”
Theo ông Hiệp, nếu làm một phép
tính về trung tâm văn hóa cấp thôn, cấp xã và phường ở Việt Nam thì kết quả
của nó nghe ra khủng khiếp không thể tả. Việt Nam có 64 tỉnh thành, trung bình
mỗi tỉnh có 15 huyện, mỗi huyện có 15 xã và mỗi xã có 12 thôn, đó là con số
bình quân. Và mỗi thôn có một nhà văn hóa. Kinh phí xây dựng bình quân mỗi nhà
văn hóa chừng một tỉ đồng, chưa kể đến đất của dân góp vào. Nếu tính tổng thể,
một nhà văn hóa gọi là trung tâm văn hóa thôn nuốt hết 3 tỉ đồng.
Lấy 3 tỉ đồng nhân với 12 thôn,
nhân tiếp với 15 xã, sau đó nhân với 15 huyện và nhân với 64 tỉnh thành, kết
quả của nó sẽ là 518,400 tỉ đồng. Một con số khổng lồ đối với một đất nước đang
trong tình trạng nghèo đói nhan nhản khắp mọi nơi, thất nghiệp và lạm phát vẫn
còn treo lơ lửng trên đầu. Thế nhưng những nhà văn hóa thôn mọc lên để làm gì?
Câu trả lời sẽ là để sinh hoạt văn hóa nhưng trên thực tế, có hơn 80% các trung
tâm văn thôn ở khắp đất nước này chỉ để bỏ hoang, thậm chí có nơi dùng làm
chuồng gà, chuồng vịt của các gia đình cán bộ hoặc dùng làm nơi chứa thùng đựng
rác.
Đáng sợ nhất là nhiều thôn xây
nhà văn hóa lên đến cả chục tỉ đồng chỉ dùng để vài tháng họp an ninh một lần
và chứa nhà đòn tang lễ và thùng chứa rác. Trong khi đó, ở nơi được gọi là
trung tâm văn hóa mà lại đặt những thùng rác dơ bẩn bên cạnh nhà đòn tang lễ
vốn là nhà để che quan tài người đã khuất. Có lẽ chỉ có văn hóa vô thần, không
coi trọng người đã khuất mới có hành xử lạ lùng như vậy.
Nhưng cũng theo ông Hiệp, không
cần bàn luận gì nhiều về cái điều gọi là sinh hoạt văn hóa này. Chỉ cần tìm cho
ra câu trả lời vì sao người ta lại xây dựng nhà văn hóa tràn lan khắp mọi ngõ
ngách, mọi miền đất nước trong khi dân tình nghèo khổ, nợ công ngập đầu, thất
nghiệp khắp nơi, kinh tế đất nước luôn trong tình trạng khủng hoảng? E rằng câu
trả lời sẽ là vô phương cứu chữa, nếu nhà nước biết tính toán và vì đời sống
của nhân dân thì sẽ không có những bài toán khôi hài giống như bài toán về nhà
văn hóa trên đây!
Đó là chưa muốn nhắc đến những
trung tâm văn hóa cấp tỉnh tốn hàng ngàn tỉ đồng xây xong rồi lại bỏ hoang ở
khắp ba miền đất nước. Nếu làm một phép tính về các khu trung tâm văn hóa cộng
đồng cấp tỉnh xây xong lại bỏ hoang này, có số vài trăm ngàn tỉ đồng tiền thuế
của nhân dân bị tùng xẻo lại một lần nữa làm nhức nhối lương tri xã hội. Vì tất
cả các công trình nhà văn hóa đều do nhà nước xây dựng và kinh phí xây dựng
được trích 100% từ ngân sách nhà nước.
Tiền của nhân dân sẽ về đâu?
Ông Hồi, chủ nhiệm hợp tác xã
dệt may đã giải thể ở Tân Bình, Sài Gòn, chia sẻ: “Thực ra xây dựng nhà văn hóa
là họ đang thực hiện chính sách ngu dân, cốt lõi của nó là chính sách ngu dân.
Chẳng qua là nền giáo dục của thời xã hội chủ nghĩa đến cái thời rối loạn, đi
vào chỗ không điều khiển theo ý họ được, nên họ mới lập ra mấy cái nhà văn hóa,
mấy cái cổng để tuyên truyền. Nó thực hiện lui thực hiện tới chiến dịch đó, có
nghĩa là chiến dịch chó nhai giẻ rách, có nghĩa là cái gì không đúng mà cứ nói
đi, nói lại, nói hoài thì rồi nó sẽ đúng, không còn cái gì đúng hơn nữa. Cho
nên nó làm càng nhiều càng tốt, từ bộ văn hóa, nhà văn hóa, khu phố văn hóa thì
đương nhiên là tụi nó bỏ kinh phí ra thôi, nhưng thực ra nhà nước đâu có tiền,
là tiền của nhân dân.”

Theo ông Hồi, đất nước mà ông
đang sống và từng phục vụ như một công dân mẫu mực có những đặc điểm rất buồn
cười, đó là một đất nước đi từ đại nạn này sang đại nạn khác, từ cải cách ruộng
đất, đấu tố ở miền Bắc những năm 1947 – 1954 sang tịch thu tài sản nhân dân
sung vào công quĩ ở miền Nam những năm 1975 – 1980, và gần đây nhất là tịch thu
đất của nhân dân với danh nghĩa qui hoạch khu đô thị, trong đó có cả việc xây
dựng trung tâm văn hóa cấp thôn, xã, phường, huyện, tỉnh. Và mỗi công trình gọi
là trung tâm văn hóa này nuốt không biết bao nhiêu tiền thuế, mồ hôi, nước mắt
của nhân dân!
Cái mà nhân dân nhận được ở các
điểm gọi là nhà văn hóa này thường là nỗi bất an nhiều hơn sự bình yên. Bởi vì
đa phần các nhà văn hóa bỏ hoang này là điểm hẹn họ, tụ tập của dân xì ke ma
túy để chích choác và bàn kế hoạch trộm cắp, cướp giật. Ông Hồi khẳng định nếu
không tin lời ông thì thử một đêm đến ngồi ở một nhà văn hóa bỏ hoang nào đó sẽ
thấy ngay vấn đề.
Về phía nhân dân là chuyện
hoang phí và tạo ra môi trường để các nhóm bất hảo hoạt động, về phía cán bộ
nhà nước, mỗi công trình, dự án trung tâm văn hóa, khu văn hóa, làng văn hóa…
là một cơ hội tham nhũng, móc ngoặc và hối lộ. Từng nhận thầu công trình nhà
văn hóa nên ông Hồi thừa biết mức độ chung chi mỗi khi xây dựng. Theo ông Hồi,
số tiền ba tỉ đồng cho một nhà văn hóa thôn, thực tế xây dựng không tới 700
triệu đồng, hơn ba phần tư số tiền vào túi các quan và nhà thầu. Chính vì thế
các cơ quan địa phương chỉ cần nghe nhà nước phát động phong trào xây nhà văn hóa
là thi nhau xây dựng theo kiểu “trăm hoa đua nở”.
Giữa một mảnh đất kinh tế khô
cằn, sỏi đá như nền kinh tế Việt Nam, lại có chuyện trăm hoa đua nở, đương
nhiên đây là loài hoa không bình thường và điều đó chứng minh tại sao vốn sống
trong một đất nước nhiều trung tâm văn hóa, nhà văn hóa, làng văn hóa thuộc vào
diện nhất nhì thế giới nhưng con người ra đường lại thấy bất an và lo sợ đủ thứ
chuyện, kể cả chuyện bị ai đó vô tình ném rác hoặc ngồi trên xe bus nhổ nước
bọt đụng mình! Đó là câu chuyện văn hóa khác tại Việt Nam hiện tại!
Nhận xét