2046.Dạ, nhân dân là thánh...
Dạ, nhân dân là thánh...
Thái Sinh
Nghe tin thằng
Út về lão Cò vội vã sang, nó nằm bò ra chiếu với đống giấy tờ vẽ nhằng vẽ nhịt.
Lão hỏi:
- Út này, mày đã
nhìn thấy cái trang trại nuôi vịt giời nên mới về bàn với bố “tái cơ cấu lại sản
xuất” mấy cái ao ba ba chuyển sang nuôi vịt giời chứ gì?
Thằng Út xếp
lại đống giấy tờ nhìn lão Cò một lúc mới ngớ người ra:
- Cháu chưa nhìn
thấy cái trang trại nuôi vịt giời đó đâu. Cũng nghe người ta nói thế thôi.
- Vậy sao mày lại
tin là người ta nuôi được vịt giời?
- Cháu vào quán
nghe người ta giới thiệu là vịt giời, với lại họ cho xem cả một đoạn băng video nữa chứ...
- Thế là mày tin
luôn chứ gì?
- Sao không tin hở
lão Cò? Các sếp là những người tài cao học rộng, ăn cơm mòn đũa thiên hạ còn
tin nữa là cháu?
Lão Cò thở
dài:
- Ngày xưa tao
xây dựng trang trại nuôi cò, nay có người nuôi vịt giời...Toàn những chuyện
trên giời khó tin quá.
Thằng Út phẩy
tay:
- Còn nhiều chuyện
khó tin gấp vạn lần như thế lão Cò ạ. Ví như chuyện người dân đu dây qua suối,
nay lại có chuyện giáo viên và học sinh chui vào túi ni lon để qua suối, chuyện
hãi hùng nhất thế giới chỉ xảy ra ở Việt Nam mình lão ạ.
- Lão đã xem báo,
thật không thể tin nổi. Không biết người dân chịu cảnh này bao nhiêu năm rồi?
- Cháu nghe nói
dân đã kêu khản giọng, cả một rừng giấy tờ nhưng có thấu tới các quan lãnh đạo
đâu?
Lão Cò thở
dài:
- Các cụ xưa có
câu: “Dân cần quan không vội, dân có vội dân lội dân sang”...Trong Kinh phật kể
chuyện nhà sư sang sông bằng một ngọn cỏ khi có niềm tin, nay các cô giáo và
các cháu học sinh sang sông bằng túi ni lon với niềm tin vào học con chữ. Một sự
sáng tạo vĩ đại của người dân...
Thằng Út đặt
tay lên đống giấy tờ, mắt đăm đắm nhìn ra sân:
- Mấy năm nay được
các sếp cho đi giao lưu ten-nít khắp nơi, cháu mới ngộ ra nhiều điều. Dân muôn
đời vẫn là dân lão ạ. Những gì cao quý nhất người ta gắn cho hai chữ “Nhân dân”,
ví như: Nghệ sĩ nhân dân, nhà giáo nhân dân...Còn nhân dân đu dây hay chui vào
túi ni lon để qua suối là chuyện của nhân dân. Bởi các quan không quan tâm những
việc vặt vãnh ấy, dân phải tự lo những chuyện của mình...
- Vậy mày hiểu thế
nào là nhân dân? Lão Cò bực mình hỏi.
- Dạ, nhân dân là
thánh ạ. Nếu dân không là thánh thì làm sao đu dây qua suối được, sống trên những
vùng tái định cư khô khát thiếu thốn đủ thứ?
Lão Cò lẩm bẩm:
- Nhân dân thật
vĩ đại, nay nhân dân lại được tôn vinh là thánh. Kể cũng có lý...
Tác giả gửi PNTB
Nhận xét