1125.Đại biểu Dương Trung Quốc giải thích lý do không “bấm nút”
Đại biểu Dương
Trung Quốc giải thích lý do không “bấm nút”
Trả lời phỏng vấn của phóng viên báo
Một Thế Giới về quyết định ấn nút “không biểu quyết” thông qua Dự thảo sửa đổi
Hiến pháp 1992 ngày 28.11, ĐB Dương Trung Quốc cho biết: “Tôi không có sự lựa
chọn nào khác giữa “tán thành" và “không tán thành”.
ĐB Dương Trung Quốc: “Tôi là một trong 2 người không bấm nút"
Được biết, ông là một trong hai đại
biểu không biểu quyết thông qua Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 sáng 28.11 tại
Quốc hội, ông có thể chia sẻ thêm lý do ông lại không biểu quyết ?
Bỏ phiếu “không biểu quyết” tôi
muốn thể hiện quan điểm của “một bộ phận nhân dân vẫn còn một số ý kiến khác
với một số nội dung của Hiến pháp” mà Chủ tịch Quốc hội đã nêu trong lời mở đầu
phiên họp. Tôi đánh giá cao thái độ tôn trọng đối với những người có ý kiến
khác biệt mà ông Chủ tịch Quốc hội đã thể hiện trong phát biểu của mình.
Nếu chưa thực sự hài lòng về Hiến
pháp, tại sao nút bấm không phải là "Không tán thành" mà lại là
"Không biểu quyết" ? Có phải điều mà ĐB Bùi Thị An phát biểu trước
đó: "Không bấm nút thì không được mà bấm nút thì áy náy” là có thật nên
ông đã chọn không bấm nút ?
“Áy
náy” chỉ là một cách nói. “Không biểu quyết” là cách ứng xử khi không có
sự lựa chọn nào khác giữa “tán thành” và “không tán thành”,
nói cách khác là chưa thoả mãn cho một sự tán thành, nhất là với một vấn đề hệ
trọng như Hiến pháp.
Điều gì mà ông vẫn còn đang
"lăn tăn" về bản Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 lần này?
Hiến pháp là một
văn kiện được coi là Bộ luật Mẹ, luật gốc định hướng cho sự phát triển bền vững
và lâu dài của một quốc gia, dân tộc. Nhiều quốc gia, Hiến pháp có sức sống tồn
tại hàng trăm năm nhờ những định hướng có mục tiêu lâu dài .
Ở nước ta, trừ Hiến
pháp 1946 mang giá trị “lập quốc” với sự lựa chọn thể chế “Dân chủ - Cộng hoà”
đã đặt nền tảng cho một tiến trình phát triển lâu dài. Nhưng dường như do những
biến động quá khắc nghiệt của chiến tranh, lại chịu tác động chính trị quốc tế
khiến Hiến pháp của chúng ta luôn phải thay đổi “ứng biến theo thời cuộc” để
rồi đến nay chỉ còn là ý chí của Đảng cầm quyền (ý Đảng lòng dân), trở thành
văn bản nhằm “thể chế hóa cương lĩnh chính trị” của Đảng trong một thời kỳ lịch
sử. Với bản Hiến pháp sửa đổi lần này là “cương lĩnh thời kỳ quá độ xây dựng
chủ nghĩa xã hội”.
Cái khiến tôi băn khoăn là trong lịch sử
lập hiến của nước ta, đây là lần đầu tiên trong lời nói đầu của Hiến pháp viết
thẳng quan niệm Hiến pháp chỉ là “thể chế hoá cương lĩnh” của Đảng và kế thừa
những Hiến pháp có trước. Và cũng vì thế, nhiều vấn đề mà quá trình thảo luận
trong quá trình sửa đổi Hiến pháp còn chưa ngã ngũ thì cái nguyên tắc “thể chế
hóa" khiến mọi sửa đổi không thể vượt qua những quy định của Cương lĩnh
tựa như “kỵ húy”, ví như các vấn đề sở hữu, vị thế của kinh tế nhà
nước...
Đó là chưa kể tới những vấn đề liên quan
đến hệ thống chính quyền địa phương, chính quyền đô thị, hội đồng nhân dân các
cấp quá trình thảo luận còn chưa rõ ràng thì thời hạn phải thông qua khiến cho
có nhiều nội dung chưa thật rõ ràng trong một văn kiện quan trọng như Hiến
pháp... thì làm sao không “áy náy".
Trong quá trình thảo luận tại Quốc
hội, ĐB Trương Trọng Nghĩa đã phát biểu: "Hậu thế sẽ đánh giá Quốc hội
khóa XIII khi thúc đẩy hay cản trở sự phát triển của lịch sử dân tộc". Bản
Dự thảo Hiến pháp chưa khiến ông hài lòng, vậy theo ý kiến của ông, bản Hiến
pháp 1992 sửa đổi lần này có làm chậm lại sự phát triển của dân tộc như ĐB
Nghĩa đã lo lắng trước đó không ?
Ý kiến của
luật sư Trương Trọng Nghĩa là nói thay cho tôi và chắc cũng của nhiều người
khác.
Trước đó, ông có kiến nghị gì với
Quốc hội về Dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992 lần này không? Ví dụ như nếu chưa
thảo luận thấu đáo thì nên dành thêm cho nó một thời gian nữa để biểu quyết vẫn
chưa muộn chẳng hạn ?
Tôi là người được
Ủy ban Sửa đổi Hiến pháp 1992 mời tham gia một số công việc cụ thể và tham gia
các hoạt động của Ủy ban. Vì thế, với công việc của một đại biểu QH, tham gia
các hoạt động của cơ quan biên soạn và biên tập tôi có thể nói rằng lần Sửa đổi
này không chỉ diễn ra trong một thời gian dài (hơn 2 năm), huy động đông
đảo những nguồn lực trí tuệ xã hội, đương nhiên cũng tốn kém tài lực... tạo ra
mối quan tâm xã hội như một cuộc vận động nhận thức chính trị rộng lớn chưa
từng có.
Trong bối
cảnh ấy, tôi cũng có rất nhiều cơ hội để thể hiện quan điểm, đưa ra những kiến
nghị cụ thể trong những phiên thảo luận ở Quốc hội, các cuộc hội thảo, các cuộc
họp của Ủy ban sửa đổi và các văn bản kiến nghị cá nhân hay chuyển các ý kiến
đóng góp của cử tri v.v...
Tôi ghi nhận là
những ý kiến của mình luôn được xử lý nghiêm túc, có cái được ghi nhận, có cái
không được chấp nhận và đều được trả lời rõ ràng. Tôi cũng nhận thấy tính
nghiêm túc trong quá trình thảo luận, xử lý các ý kiến khác nhau, nỗ lực tiếp
cận những ý kiến khác biệt v.v... của những người có trách nhiệm trong quá
trình sửa đổi, không khí trong thảo luận là dân chủ, không giới hạn...
Đã có lúc Ủy ban đã
đưa ra một Dự thảo mà theo đánh giá của riêng tôi là rất “cấp tiến” hiểu theo
nghĩa là rút ngắn nhất những khoảng cách khác biệt, kể cả những vấn đề mà mọi
người đều quan tâm như sự lựa chọn liên quan đến “quốc hiệu” (Dân chủ Cộng hòa
hay Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa). Nhưng rất tiếc là những thay đổi cuối cùng để
trình ra bản dự thảo để Quốc hội thông qua thì đã có nhiều “điều chỉnh” lại để
tránh những gì bị coi là không phù hợp với Cương lĩnh.
Cũng có ý kiến cho
rằng cần có thêm thời gian làm rõ và hoàn thiện dự thảo. Nhưng mọi người đều
biết rằng công việc sửa đổi Hiến pháp đã khởi động từ tháng 8.2011 đến nay cũng
là một thời gian không ngắn, với cơ chế này thì có kéo dài thảo luận nữa cũng
chẳng làm thay đổi được.
...Có thể trong một bộ phận nhân dân
(trong đó có tôi) cho rằng sau 20 năm phát huy của Hiến pháp 1992 (đã có một
lần sửa) những trải nghiệm của công cuộc Đổi mới, nhất là Hội nhập đã bộc lộ
những bất cập... Một kiến nghị cuối cùng được viết thành văn bản
sau lần thảo luận cuối cùng ở Quốc hội trước ngày “bấm nút” tôi đã nêu rõ quan
điểm của mình về việc lời nói đầu Hiến pháp viết thẳng ra rằng “Thể chế hóa
Cương lĩnh” là nguyên lý đầu tiên (tiếp theo mới là kế thừa các Hiến pháp trước
đó) liệu có phải là một bước tiến trong nhận thức về lập hiến hay không ? Tôi
cũng đề nghị phải đặt việc “ứng phó với biến đổi khí hậu” ở vị thế hệ trọng hơn
tương xứng với tầm quan trọng như một nhân tố tác động lâu dài và khắc nghiệt
đối với tương lai của dân tộc ta. Những đề nghị ấy đều có hồi âm nhưng vẫn đề
nghị “giữ nguyên như dự thảo”.
Tại sao ông lại vẫn biểu quyết
thông qua Nghị quyết về thực hiện HP ngay sau đó chỉ vài chục phút ?
Khi thông qua tôi đã “không biểu quyết”
nhưng với nghị quyết của Quốc hội sau khi đã được tuyệt đại đa số đại biểu Quốc
hội thông qua thì việc tán thành của tôi là lẽ đương nhiên. Không chỉ là “thiểu
số phục tùng đa số” mà là trách nhiệm đối với cử tri. Vả lại cũng cần đánh giá
rằng, tuy có thể “một bộ phận” chưa thoả mãn nhưng Hiến pháp sửa đổi lần này
cũng chứa đựng rất nhiều những sửa đổi rất tích cực trên nhiều lĩnh vực liên
quan đến quyền của dân và sự phát triển của đất nước.
Sau cuộc biểu quyết, đại biểu Trương Trọng
Nghĩa khi trao đổi với tôi rằng chỉ cần thực hiện nghiêm túc những gì đã viết
trong Hiến pháp sửa đổi này thì cũng đã tạo ra rất nhiều thay đổi tích cực cho
dân, cho nước rồi. Bây giờ là lúc Quốc hội phải thực hiện quyền giám sát hành
pháp và nâng cao năng lực lập pháp để bản Hiến pháp sửa đổi này “đi vào cuộc
sống”.
Dẫu sao đây mới là Sửa đổi Hiến pháp
1992, cũng có nghĩa là Hiến pháp 1992 đã vượt kỷ lục “tuổi thọ” so với
các Hiến pháp 1946, 1959, và 1980 nhờ đó luôn được “sửa đổi” và ai cũng biết
rằng thời kỳ quá độ sẽ rất dài lâu như dự báo của các nhà lãnh đạo, cho nên có
lẽ sẽ có nhiều lần sửa đổi tiếp theo khi thực tiễn đòi hỏi. Phải chăng đó cũng
là một nét riêng trong việc Lập Hiến ở nước ta ?!
Tuấn Ngọc (thực hiện)
Theo: Một thế giới
Nhận xét