1120.Một nỗi lòng, một cảm thông với ông Vũ Mão

Một nỗi lòng, một cảm thông 

với ông Vũ Mão

Nguyễn Thanh Hà (cựu phóng viên TTXVN)
ông Vũ Mão
Trong cuộc sống, con người ta dù ở cương vị xã hội nào cũng có những kỷ niệm vui buồn và khó quên. Nhân đọc một bài viết trên "Quê Choa" nói về nỗi lòng Ông Vũ Mão khi "phải" làm Trưởng ban Lễ tang Tướng Trần Độ cách đây hơn 11 năm, tôi nhớ đến da diết hình ảnh Ông Vũ Mão. Hồi đó, tôi được phân công theo dõi tuyên truyền ngành thủy lợi và nông nghiệp của TTXVN nên có cơ duyên quen biết nhiều vị "Tư lệnh" trung ương và địa phương về ngành này, trong đó có quen Ông Vũ Mão.

Vũ Mão người quê Nam Định. Hồi đó, cách đây đã gần nửa thế kỷ, ông được cử giữ chức "Trưởng Ty" (như Giám đốc Sở bây giờ) thủy lợi Quảng Ninh. Trong một đợt công tác tôi được làm việc và đi đây đi đó khảo sát thực tế đưa tin viết bài chủ yếu về thành tích làm thủy lợi ở Quảng Ninh. Trong công tác tuyên truyền của ta một thời gian dài "bị bao cấp về tư tưởng chính trị" chỉ được nói một chiều, chủ yếu là tuyên truyền thành tích, thậm chí "dựng lên thành tích mà tuyên truyền", nhiều khi viết khéo léo một chút đều được vị thống lĩnh ngành ở trung ương hoặc địa phương khen ngợi.


Vì vậy, sau một thời gian ngắn công tác với ông Vũ Mão Trưởng ty thủy lợi Quảng Ninh, tôi đã được ông tin cậy đôi phần và trong tôi đã có những kỷ niệm về ông. Sau này ông lên cao và tôi được vào miền Nam công tác nên ít có thì giờ gặp nhau, nhưng tôi vẫn nhớ ông. Nhân có bài về ông đăng trên "Quê Choa" mấy ngày gần đây, tôi tìm trong tư liệu được bài thơ viết tay,  hôm nay, tôi xin gửi đến "Quê choa".
Bài thơ của Vũ Mão: 
TIỄN ANH VÀ NỖI NIỀM CỦA TÔI

"Tiễn Anh về cõi vĩnh hằng
Lòng tôi day dứt biết chăng hỡi Người
Lắng nghe một chút chuyện đời
Chiều mưa sớm nắng, Anh ơi, tôi buồn !

Lẽ ra khơi sáng ngọn nguồn
Dòng sông nhịp sống trào tuôn đâu dừng
Cớ sao lại cứ dửng dưng
Quên lời thề cũ đã từng khắc ghi
Trao chìa bẻ khóa ích chi
Kẻ thù vấy bẩn sử thi hào hùng
Tưởng rằng bản lĩnh công chung
Lỗi lầm mà cứ như không sao đành
Đứt dây già néo thanh danh
Nghĩ mình trong sáng chân thành làm sao
Với Anh, tôi vẫn dạt dào
Trước sau trọn vẹn biết bao nghĩa tình
Một thời dấu ấn hùng binh
Tiễn Anh đau buốt nén tình trong tâm
Thế mà tôi chịu lặng câm
Nhận làm "việc ấy" (1) âm thầm đắng cay
Người đời có biết có hay
Bâng khuâng "Lời điếu" dứt day cõi lòng
Người đời lại có biết không
Chẳng như ai đấy thổi phồng vu oan
Ác tà đen tối tính toan
Dựng lên bao chuyện cực đoan tào phào
Gian ngoan lời tựa lưỡi dao
Ăn không nói có xôn xao hiểu lầm
"Tâm xà khẩu phật" hiểm thâm
Rắc gieo đây đó rì rầm nhỏ to
Đã đành có chuyện...nguyên do
Trách người "bắt xóa" không cho "vô cùng"
"Vô cùng" yên vị trong khung
Tử là nghĩa tận xin đừng lãng quên
Lời Bác dạy sánh phép tiên
Dụng công đãi sĩ chiêu hiền mới hay
Thế mà lại cứ loay hoay
Chém vào không khí chua cay ưu phiền
Đò đầy khoát định liên miên
Vẩn vơ tơ tưởng vãn niên tang bồng

Khắc ghi dòng dõi Lạc Hồng
Khắc ghi tình thắm ấm nồng nghĩa nhân
Cao cường với kẻ vô tâm
Nỗi niềm bức bối phân vân bất đồng
Biết rằng đôi lúc cơi nông
Lòng dân ý đảng chí công sáng ngời

Nước non bát ngát trùng khơi
Muôn người muôn vẻ sống đời "Phúc âm"
Vòng tay rộng mở tương thân
Như khuyên ai đó bất cần tấc riêng
Việt Nam Tổ quốc thiêng liêng
Vĩnh hằng truyền thống cháu Tiên, con Rồng !
                                     Hà Nội, năm 2002
                                           VŨ MÃO
---------------
(1) được phân công đọc Điếu văn trong Lễ tang Tương Trần Độ.

+ Xin có đôi lời với Bác Vũ Mão: Cho đến nay tôi vẫn nhớ ông Vũ Mão. Tôi đã 79 tuổi, nếu kém tuổi ông, tôi gọi Vũ Mão bằng Anh. Mạn phép chép lại nguyên văn bài thơ mà Vũ Mão "dúi cho" cách đây 11 năm để thiên hạ đọc và hiểu hơn tấm lòng Vũ Mão cũng như tâm tư anh em mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.