709. Sự nổi tiếng và Tài năng

Hình minh họa - Hình Internet

PNTB: Hôm nay ngẫu nhiên bắt gặp trên facebook của Mạnh Kim một đoạn viết cho Đàm Vĩnh Hưng. Mình rất thích cách đặt vấn đề này. Quả thật trong một xã hội hay một giai đoạn lịch sử mà các chân giá trị được tôn trọng thì Tài năng và Sự nổi tiếng tỉ lệ thuận. Ngược lại, một khi ở đâu đó các ngụy giá trị lên ngôi thì sự nổi tiếng không hề đồng thời là tài năng, thậm chí chúng tỉ lệ nghịch. Hiện không ít kẻ ngộ nhận mình có tài năng và được những kẻ mù quáng hoặc nịnh bợ tâng bốc lại khiến cho anh ta càng hoắng lên hơn. Thực tế cho thấy, có những tác phẩm được giải thưởng này nọ mà rồi chẳng mấy thí không còn ai nhớ đến nữa. Ở cái thời mà đồng tiền có thể mua được mọi thứ...thì chớ vội vàng trong đánh giá các giá trị tinh thần.

Trên lĩnh vực văn học nghệ thuật mà chưa chi đã hoắng lên là có lúc ân hận không kịp. 


Mạnh Kim viết cho Hưng thế này:

 "Chẳng cần là quân tử giả hay quân tử thật thì cũng biết rằng giá trị tài sản và vật chất kiếm được không bao giờ thể hiện của giá trị tài năng mà mình có. Và “danh dự của những “giải thưởng” chất ngất trong căn phòng đang lưu giữ những vẻ vang của nghề nghiệp của Hưng” cũng không thể lấy đó làm bằng chứng cho tài năng thật sự, “Mr. Đàm” à. Đàm cần phải phân biệt sự “nổi tiếng” và “tài năng”. Lịch sử, trong nhiều lĩnh vực, đã cho thấy có vô số trường hợp tài năng nhưng không hề nổi tiếng và ngược lại. Lấy cái thước đo giàu có vật chất và thành tích giải thưởng để vênh váo cho rằng mình có tài thì chỉ càng cho thấy một sự ngộ nhận và xuẩn ngốc một cách ấu trĩ. Nói bố láo như Đàm thì hóa ra ai không có giải thưởng hoặc ít giải thưởng hơn Đàm thì kém tài hơn Đàm à? Cây thước của Đàm chỉ cho thấy Đàm quả thật là có “độ cao” về vật chất nhưng nếu dùng nó để đo tài năng của Đàm thì e rằng không chính xác và hẳn phải dùng một cây thước khác có độ cao khiêm tốn hơn rất nhiều lần. 

Sự giàu có trong “sự nghiệp đi hát” của Đàm có được là do Đàm gặp đúng thời. Nó rơi vào đúng cái thời mà thị hiếu số đông không thể được xem là chuẩn mực để đánh giá chân giá trị; cái thời mà ca sĩ trình độ nhạc chợ và nhạc kẹo kéo có thể sắm kim cương hột xoàn; cái thời mà các bảng xếp hạng và các giải thưởng chỉ là những sô diễn nhố nhăng được tổ chức để lấy tiền tài trợ hơn là để vinh danh những ai cần và đáng vinh danh; cái thời mà cảm thụ âm nhạc không thể được “định nghĩa” mà chỉ có thể “miêu tả” với những từ đại loại “bát nháo”, “rẻ tiền”; cái thời mà chất giọng và tâm hồn nghệ sĩ không được đánh giá cao bằng bộ quần áo mà “ca sĩ” mặc, cái thời mà người ta đếm số thành viên fan base để “tính” mức độ thành công sự nghiệp… Đàm đã nổi tiếng trong cái thời như thế đó. 

“Quăng” Đàm vào một môi trường nghệ thuật đúng nghĩa, loại như Đàm không chỉ không có cửa làm ca sĩ hạng C mà chỉ đáng soát vé thôi, không hơn không kém!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.