653. "Sao bác sĩ lại muốn em chết ?"


PNTB: Sáng nay giật mình khi đọc cái tite này trên TPO. Không biết trên thế giới này có nước nào có loại bác sĩ lại muốn bệnh nhân chết không? Chắc chỉ có ở nước ta! Mà báo Tiền phong, cơ quan của Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh thì không thể nói liều được. Chỉ tiếc tờ báo không vạch mặt những tên bác sĩ được dạy "Lương y như từ mẫu" ở cái Bệnh viện Trung ương có tên là B. ấy và đi đến cùng sự việc để chỉ ra nó là thằng nào? Mời bà con đọc bài này của TPO:
"Sao bác sĩ lại muốn em chết ?" 
TP - Anh Nguyễn Văn Thụy (Hưng Yên), bị điện giật, nhiều lần gia đình đưa đi cấp cứu, nhưng bị các bác sỹ từ chối khuyên đưa về nhà chờ chết. Tuy nhiên, đến nay anh Thụy dần khỏe lại và nói “sao bác sỹ lại muốn em chết?”.
Bệnh nhân Thụy được chăm sóc tại 
bệnh viện Y học cổ truyền (Bộ Công an).

Còn nước nhưng bác sỹ ngừng tát
Một lần vào thăm người bệnh tại bệnh viện Y học cổ truyền (Bộ Công an) tại Mễ Trì, Từ Liêm, Hà Nội, chúng tôi vô tình gặp chị Chu Thị Nên (Nhân Hòa, Mỹ Hào, Hưng Yên), vợ bệnh nhân Nguyễn Văn Thụy. Chị Nên khóc nức nở rồi kể về câu chuyện của chồng chị.
Trong khóe mắt đỏ âu ấy, có lẽ một phần chị khóc vì buồn tủi trước cách ứng xử của một số bác sỹ tại Khoa Cấp cứu (Bệnh viện B ở Hà Nội), một phần vui vì chồng chị đã dần hồi phục sức khỏe. Chị Nên nói: Ngày 1/6, anh Nguyễn Văn Thụy (chồng chị) bê tấm tôn lên để che lại bể nước trong khu nhà trọ, vô tình tấm tôn cứa vào dây điện, khiến nguồn điện 220V phóng xuống người anh Thụy. Ngay sau khi phát hiện anh Thụy bị điện giật, người con rể đã lập tức dùng gậy đẩy tấm tôn ra. Lúc đó anh Thụy bị ngã vào trong bể chứa nước.
Sau khi sự việc xảy ra, gia đình chị Nên đưa anh Thụy đến bệnh viện Đa khoa phố Nối cấp cứu. Ban đầu da anh Thụy đen sạm, nhưng sau mấy giờ chăm sóc của bác sỹ, dần trở lại bình thường. Ngày 2/6, gia đình đưa anh Thụy lên bệnh viện B để điều trị tiếp.
Nhưng khi đến đây, một số bác sỹ phán: Có điều trị cũng không sống được. Các bác sỹ khuyên gia đình nên đưa anh Thụy về nhà. Chị Nên đã mất gần 1 giờ đồng hồ năn nỉ mới được các bác sỹ tại bệnh viện B làm thủ tục cho vào buồng bệnh.
Chị Nên kể tiếp, đến 17h cùng ngày, thấy anh Thụy ngáp và thở hắt ra, bác sỹ nói: Không thể cứu được nữa. Các bác sỹ tiếp tục khuyên gia đình đưa anh Thụy về nhà để chết cho đàng hoàng, tránh tình trạng phải chết đường chết chợ.
Một bác sỹ khác cảnh báo, để bệnh nhân chết ở đây phải làm nhiều thủ tục lắm, tốt nhất là đưa về nhà. Không còn cách nào khác, chị Nên đành ngậm ngùi đưa chồng về nhà. Trên đường về chị Nên thuê bình ô xy, quả bóng bóp để hỗ trợ cho anh Thụy thở. Về nhà, chị Nên chạy ngược chạy xuôi để chuẩn bị quan tài chờ anh Thụy nhắm mắt tắt thở rồi khâm liệm.
Khi về tới nhà được 1, 2 tiếng đồng hồ, thấy chân, tay anh Thụy dần ấm lại, gia đình chị Nên lại thuê xe đưa anh Thụy lên bệnh viện B để cứu chữa. Tuy nhiên, theo chị Nên, lần này bác sỹ ở đây không chỉ khuyên mà còn mắng cho người nhà chị Nên một trận. Chiếc xe đưa anh Thụy đang trên đường về Hưng Yên lại phải lộn lại để đón anh Thụy trở về bệnh viện Đa khoa phố Nối.
Trở lại bệnh viện Đa khoa phố Nối, được sự tận tình cứu giúp của các bác sỹ nơi đây, anh Thụy dần dần tỉnh lại.

Một kỳ tích

Chị Chu Thị Nên kể với phóng viên về câu chuyện của chồng trong nước mắt.

Được mọi người mách nước, đến ngày 21/6, anh Thụy được đưa đến điều trị tại bệnh viện Y học cổ truyền (Bộ Công an). Từ khi được các bác sỹ của bệnh viện Y học cổ truyền tận tình cứu chữa, đến nay, anh Thụy đã đi lại và nói được.
Chị Nên thất vọng với cách hành xử của một số bác sỹ tại bệnh viện B, “Từ trước tới giờ, tôi đưa người nhà đến bệnh viện đều được các bác sỹ tận tình giúp đỡ với mong muốn “còn nước, còn tát”, chứ đâu phải đùn đẩy ép người sống về nhà chờ chết như ở Bệnh viện B. Cũng may mà được các bác sỹ tại bệnh viện Đa khoa phố Nối và Bệnh viện Y học cổ truyền tận tình cứu chữa, không chồng tôi lại chết oan”, chị Nên nói.
Bên giường bệnh anh Thụy thì thào: Sau khi tôi bị điện giật, đầu óc tôi như người say rượu, tôi không nhớ được nhiều lắm. Nhưng tôi cảm nhận được cách hành xử của mọi người xung quanh. Khi tới bệnh viện, tôi vẫn thoáng nghe được giọng của bác sỹ nói, đưa tôi về nhà chờ chết. Lúc đó tôi buồn lắm “sao bác sỹ lại muốn em chết”. Tôi muốn nhảy xổ dậy, nhưng cơ thể quá yếu không cử động, không nói được.
Trao đổi với phóng viên, bác sĩ Nguyễn Thị Hương (Khoa Điều trị tích cực, Bệnh viện Y học cổ truyền) nói: Bệnh nhân Thụy nhập viện lúc 10 giờ ngày 21/6 sau 3 tuần xảy ra tai nạn. Tôi vẫn còn nhớ, lúc đó, bệnh nhân ở trong tình trạng lơ mơ, tuy mắt vẫn mở nhưng gọi hỏi không đáp ứng, phải thở qua ống mở khí quản ở cổ.
Dù đã qua giai đoạn nguy kịch nhưng tình trạng của bệnh nhân vẫn vô cùng nan giải. Sau quá trình điều trị ban đầu, bệnh nhân đã hết sốt, trí nhớ dần hồi phục. Các bác sĩ đã kết hợp đông tây y, châm cứu xoa bóp bệnh nhân đã có thể đi lại và tự ăn uống. Bệnh nhân bị dòng điện hạ thế 220V giật và bị ngã xuống nước. Các bác sĩ tại bệnh viện B kết luận Bệnh nhân bị “chết não” dù tim vẫn đập, phổi vẫn thở.
“Đây là ca đầu tiên chúng tôi chữa trị cho một bệnh nhân ở trong tình trạng như vậy. Bệnh nhân bị tổn thương nặng do dòng điện cao, lại hôn mê trong thời gian dài như thế sẽ rất khó hồi phục. Tuy nhiên, quá trình hồi phục của bệnh nhân Thụy khá nhanh. Chỉ sau 2 tuần bệnh nhân đã mở mắt, tuần tiếp theo gọi hỏi đã có thể quay đầu lại, các chức năng cũng dần dần phục hồi. Đây thực sự là một kỳ tích bởi những bệnh viện hàng đầu tuyến Trung ương đã kết luận không cứu chữa được”, bác sỹ Hương chia sẻ.

Chị Nên thất vọng với cách hành xử của một số bác sỹ tại bệnh viện B, “Từ trước tới giờ, tôi đưa người nhà đến bệnh viện đều được các bác sỹ tận tình giúp đỡ với mong muốn “còn nước, còn tát”, chứ đâu phải đùn đẩy ép người sống về nhà chờ chết như ở Bệnh viện B. Cũng may mà được các bác sỹ tại bệnh viện Đa khoa phố Nối và Bệnh viện Y học cổ truyền tận tình cứu chữa, không chồng tôi lại chết oan”, chị Nên nói.
Minh Đức
Tiền Phong


Nhận xét

Unknown đã nói…
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Unknown đã nói…
Cho đến bây giờ vẫn ám ảnh tôi một câu chuyện về lương y. Khi con trai tôi 6 tháng tuổi phải nhập viện vì sặc sữa. Cháu được các bác sỹ bệnh viện huyện SaPa tận tình cứu chữa. Đó là khoảng cuối năm 2005. Cũng thời gian đó một bé gái 6 tháng tuổi người Giáy cũng nhập viện được bác sĩ chẩn đoán là bị gan bẩm sinh. Bụng cháu căng như quả bóng, tuy nhiên cháu vẫn bú mẹ, vẫn khóc. Bác sĩ chọc một ống thoát dịch vào ổ bụng cháu và đeo thũng thẵng mỗi lúc mẹ cháu địu cháu đi. Một cô y tá đã vỗ vai mẹ cháu, ân cần hỏi. " Năm nay em bao nhiêu tuổi" . Người mẹ trẻ trả lời " Em hai mươi". Cô này cười khẽ, an ủi " Trẻ quá, thôi về đẻ đứa khác em ạ, không chữa được đâu". Người mẹ trẻ thương con cố tình hỏi thêm " Thế ra lào cai có chữa được không?". Cô y tá bảo " Không biết được, nhưng mà đi lại tốn kém lắm, thôi về đẻ đứa khác". Chị kia cõng con ra về, đúng lúc trời tối sầm một cơn mưa. Lúc ấy tôi, phần vì con mình vừa được cứu sống, phần cũng vì hèn nhát mà lặng im không dám hỏi chị ta một câu, tại sao lại từ chối một mạng sống đơn giản, dễ dàng thế. Tôi chỉ dám nói với theo. "Chị cứ cho cháu đi bv tỉnh xem thế nào". Chị ta ngoái cổ lại " Bác sĩ bảo thế thì đi làm gi nữa".Để rồi, giờ con tôi 9 tuổi, lòng vẫn không hết day dứt.Đọc bài này, gặp lại câu hỏi ấy " sao bác sĩ muốn em chết". Buồn quá thể là buồn.

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.