Nhà văn Nguyên Ngọc : "Phải dừng ngay dự án bauxite Tây Nguyên"
Nhà
văn Nguyên Ngọc:
"Phải dừng ngay dự án bauxite Tây Nguyên"
![]() |
Nhà văn Nguyên Ngọc |
Trong những ngày qua, báo
chí chính thức ở Việt Nam đã liên tục đăng tải những thông tin cho thấy là các
dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên vẫn chưa có lãi và các chuyên gia kinh tế
cho rằng, với giá hiện nay trên thị trường thế giới, xuất khẩu alumin là cầm
chắc thua lỗ.
Những thông tin
nói trên như vậy đã khẳng định một trong những điều mà nhiều nhà trí thức, khoa
học, chuyên gia đã cảnh báo từ nhiều năm qua, đó là các dự án khai thác bauxite
Tây Nguyên hoàn toàn không có hiệu quả về kinh tế, chưa kể đến những tác hại về
môi trường, đời sống, văn hóa và an ninh quốc phòng.
Theo Tập đoàn
Công nghiệp Than- Khoáng sản Việt Nam ( Vicomin ), hiện nay, có hai dự án thử
nghiệm khai thác bauxite đang được thực hiện ở Tây Nguyên, đó là dự án Tân Rai
- Lâm Đồng và dự án Nhân Cơ - Đắk Nông. Nhà máy alumin Tân Rai vào cuối năm ngoái đã chạy thử và ra
sản phẩm alumin. Dự kiến sẽ
đưa nhà máy này vào hoạt động sản xuất vào quý 2 năm nay. Còn nhà máy alumin Nhân Cơ dự kiến giữa
năm 2014 sẽ ra sản phẩm.
Những dự án đã
được thực hiện “thí điểm” bất chấp sự phản đối của nhiều trí thức, chuyên gia,
bởi vì theo lời thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, tuyên bố vào năm 2009, khai thác
bauxite Tây Nguyên chính là “ chủ trương lớn của Đảng và Nhà nước “
Thế nhưng, trên
tờ Người Lao Động ngày 20/02 vừa qua, một chuyên gia kỳ cựu của Vinacomin là
tiến sĩ Nguyễn Thành Sơn cho rằng với giá bán khoảng 340 đôla/tấn alumin như
hiện nay, nếu chỉ mới tính giá thành sản xuất, thì chắc chắn là Vinacomin sẽ lỗ
lớn, còn nếu tính luôn cả chi phí vận chuyển từ nơi sản xuất đến nơi xuất hàng,
thì mức thua lỗ càng cao hơn nhiều.
Ban đầu
Vinacomin dự định xây dựng cảng Kê Gà ở tỉnh Bình Thuận để làm nơi xuất hàng
alumin, nhưng sau gần 5 năm dự kiến và 4 lần tuyên bố khởi công rồi dừng lại,
cuối cùng thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã buộc phải dẹp hẳn dự án này. Như vậy là hiện nay, vấn đề xây dựng đường
vận chuyển bauxite vẫn còn để ngõ.
Mặc dù ai cũng
thấy lỗ trước mắt, nhưng tập đoàn Vinacomin vẫn khẳng định là dự án bauxite Tân
Rai – Lâm Đồng « sẽ có hiệu quả kinh tế ». Theo Vinacomin, dự án này trước mắt không có hiệu quả kinh
tế là do “kinh tế suy thoái, nhu cầu tiêu thụ khoáng sản, và giá các khoáng
sản, trong đó có alumin, cũng giảm theo”.
Cũng theo
Vinacomin, việc dừng đầu tư dự án cảng Kê Gà hoàn toàn không ảnh hưởng đến 2 dự
án bauxite Tây Nguyên, vì trong giai đoạn đầu, khối lượng sản phẩm cần thông
qua cảng của 2 dự án này còn thấp, nên Vinacomin trước mắt thuê các cảng ở khu
vực Thị Vải - Cái Mép, trong khi chờ “nghiên cứu, lựa chọn” địa điểm xây dựng
một cảng mới.
Vinacomin còn
biện bạch rằng phải tính đến “hiệu quả kinh tế - xã hội lan tỏa” của các dự án
bauxite, cũng như ý nghĩa chính trị, an ninh quốc phòng của các dự án này. Họ khẳng định là dự án thu hút 1.500 lao
động địa phương, đóng góp cho ngân sách trung ương và địa phương, tạo điều kiện
phát triển công nghiệp và hạ tầng cơ sở cho địa phương và khu vực.
Những lập luận
như trên vẫn không thuyết phục được những người đã từng phản đối các dự án khai
thác bauxite Tây Nguyên.
Trả lời báo Tuổi
Trẻ ngày 23/02, tiến sĩ Hồ Uy Liêm, nguyên quyền chủ tịch Liên hiệp các Hội
Khoa học Kỹ thuật Việt Nam, đã yêu cầu nên đặt lại vấn đề về khai thác bauxite,
bởi vì theo ông “nếu cố làm thì mức lỗ sẽ càng nặng hơn”.
Trả lời RFI Việt
ngữ, nhà văn Nguyên Ngọc, một người vẫn rất gắn bó với vùng Tây Nguyên và là
một trong những người từ nhiều năm qua vẫn chống việc khai thác bauxite ở vùng
này, cũng cho rằng cần phải dừng ngay hai dự án Tân Rai và Nhân Cơ, không chỉ
vì lý do thiếu hiệu quả kinh tế, mà còn vì lý do môi trường và an ninh quốc
phòng.
Nhà văn Nguyên
Ngọc nhân dịp này kêu gọi chính phủ Việt Nam nên từ bỏ chính sách phát triển
chỉ dựa trên khai thác tài nguyên và xuất khẩu nguyên liệu sơ chế, chuyển sang
chính sách phát triển kinh tế dựa trên đầu tư vào khoa học công nghệ.
Cuộc hội thảo đó đã đặt ra những vấn đề hết sức căn bản về
chương trình bauxite. Đến năm 2008, có một cuộc hội thảo tiếp theo
cũng ở Đắk Nông.
Trong các cuộc hội thảo đó, chúng tôi đã phát biểu một số ý
kiến cho rằng dự án bauxite ở Tây Nguyên là không ổn. Mấy
hôm nay, báo chí nói nhiều hiệu quả kinh tế của dự án này. Nhưng
thật ra thì chúng tôi đã nói điều đó ngay từ đầu. Năm 2009,
tôi cùng với anh Nguyễn Thành Sơn có viết một bài nêu lên 10 lý do không nên
làm bauxite ở Tây Nguyên, trong đó có lý do kinh tế.
Đến bây giờ chúng ta biết là làm bauxite ở Tân Rai thì giá
thành sẽ cao hơn là giá bán ngay tại cửa nhà máy, tức là 40 đôla/tấn, chưa kể
khi vận chuyển xuống cảng thì giá còn cao hơn nhiều. Nếu
nhà máy đó chạy hết công sất 600 ngàn tấn, thì mỗi năm sẽ lỗ hơn 200, 300 triệu
đôla.
Như vậy là 10 lý do không nên làm bauxite mà chúng tôi nêu
ra bây giờ bắt đầu bộc lộ ra. Thực ra thì trước vấn đề
hiệu quả kinh tế, đã bộc lộ một vấn đề khác, đó là giao thông. Về
cảng Kê Gà thì chúng tôi đã đến tận nơi để nghiên cứu, rồi sau đó có đi ngược
con đường từ cảng này lên Tân Rai, tức là đường 28, để xem đường đó có thể vận
chuyển bauxite được không.Sau đó, chúng tôi có thăm dò con đường ở phía Nam là
đường 55, rồi theo dõi việc chuyển sang đường 20, tức là đường từ Đà Lạt về. Lúc
đó chúng tôi đã cho dự án cảng Kê Gà là không thể thực hiện được. Không
thể vận chuyển qua đường 28, đường 55 được, còn đường 20 thì không thể chịu
đựng được xe chở bauxite trọng tải 40 tấn.
Còn một loạt những vấn đề khác nữa, có khi còn nghiêm trọng
hơn, ví dụ như môi trường. Trong một cuộc hội thảo gần
đây về Tây Nguyên, tôi cho rằng rừng ở Tây Nguyên “đã vượt ngưỡng rồi”, tức là
đã vượt qua cái ngưỡng không thể khôi phục được. Có nghĩa
môi trường là vấn đề rất quan trọng. Về xã hội thì đời sống
( Tây Nguyên) bị đảo lộn. Còn một vấn đề hết sức quan trọng
đó là an ninh quốc phòng ở Tây Nguyên, phải xem dự án bauxite ảnh hưởng xấu như
thế nào.
Hiện nay, sau vụ dự án cảng Kê Gà phải dừng lại, những vấn
đề kinh tế mới bộc lộ ra, cho nên dư luận xã hội xôn xao về chuyện này. Tôi
nghĩ rằng sắp tới đây, những hậu quả đã được cảnh báo sẽ tiếp tục bộc lộ. Như
vậy, đến lúc không thể nào im được nữa rồi. Tôi cho rằng đây
là một bước quan trọng.
Chúng tôi muốn đề nghị dừng luôn dự án Nhân Cơ, hiện đang
làm lở dở. Nếu làm tiếp Nhân Cơ thì cả Nhân Cơ và Tân Rai thì mỗi
năm sẽ lỗ khoảng 600 ,700 triệu đôla. Dự án Tân rồi thì cũng
nên dừng lại và trong dịp này rà lại toàn bộ dự án bauxite Tây Nguyên.
RFI : Tức là càng dừng dự án đó sớm thì càng đỡ thiệt
hại?
Nhà văn Nguyên Ngọc : Thật ra cách đây hai năm chúng tôi đã có ý kiến
dừng Tân Rai lại, tại lúc đó chúng tôi đã thấy bộc lộ những vấn đề, ví dụ như
hiệu quả kinh tế, đặc biệt là giao thông vận tải, thấy rất rõ. Lúc
đó, thậm chí có một số anh em nói một cách hình tượng: “Nếu làm alumina ở Tân
Rai, có khi phải đào đất để chôn lại, chứ không chở đi được!”.
Có cái đặc biệt là trong dự án này, TKV lại không đưa chi
phí vận tải vào giá thành. Nếu mà dũng cảm và sáng suốt
dừng Tân Rại lai thì lúc đó chỉ lỗ khoảng 200 triệu đôla. Từ
đó đến giờ hơn 2 năm rồi, tổn phí của cái trễ hai năm đó đã lên đến gần 400
triệu đôla. Nếu chạy hết công suất 600 tấn/năm thì mỗi năm
sẽ lỗ khoảng 300 triệu đôla.
Sau những phản biện, kiến nghị như vậy, lãnh đạo Bộ Chính
trị và chính phủ đã quyết định làm thí điểm Tân Rai và Nhân Cơ ( Lúc đầu, họ
định làm rất lớn và rất nhanh, triển khai tràn lan khắp cả Đắk Nông, Lâm Đồng
và cả phía Gia Lai nữa ).
Nhưng ngay cả làm thí điểm Tân Rai và Nhân Cơ cũng đã có ý
kiến ( phản đối ) về công nghệ và khoáng sản dùng ở hai nơi đó. Hơn
nữa, điều kiện của Tân Rai và Nhân Cơ giống nhau, nếu làm thí điểm thì làm một
nơi, chứ sao lại làm hai nơi?
Bây giờ những gì được cảnh báo đã bộc lộ ở Tân Rai, thế thì
theo tôi nơi dừng ngay cái thí điểm này, còn Nhân Cơ đang lở dở thì không làm
nữa.
RFI : Nhưng các lãnh đạo ngành khoáng sản và than vẫn
khẳng định là dự án Tân Rai trước mắt bị lỗ, nhưng sau này sẽ có hiệu quả kinh
tế. Theo ông tuyên bố này tai hại như thế nào?
Nhà văn Nguyên Ngọc : Tôi có đọc những tuyên bố đó. Bây
giờ chỉ nói riêng Tân Rai thì chắc chắc về hiệu quả kinh tế là lỗ, mà cái đó là
chưa tính chi phí vận tải vào đầu vào. Nếu làm con đường đi
đến cảng Vĩnh Tân thì hầu như phải làm một con đường mới hoàn toàn, còn nếu
nâng cấp đường 20 ( từ Đà Lạt về ) thì cầu La Ngà trên con đường đó chỉ có thể
chịu đựng một trọng tải tối đa là 25 tấn thôi, trong khi xe chở bauxite trung
bình có trọng tải 40 tấn. Vừa rồi thậm chí có một số xe chở
nguyên vật liệu lên nhà máy và chở bauxite về được kiểm tra có trọng tải lên
tới 45 tấn. Nếu tính vận chuyển vào thì càng lỗ nữa.
Về mặt kinh tế, còn một vấn đề nữa đó là chỉ có một nơi
mua, tức là chỉ có Trung Quốc mua chứ không có ai khác. Chúng
ta biết rằng trong buôn bán nếu chỉ có một người mua thì rất nguy hiểm, vì họ
có thể dìm giá, cho dù giá thế giới có lên xuống thế nào. Hoặc
nếu họ dừng lại, không mua nữa thỉ gay go vô cùng. Như vậy,
chắc chắn là không có chuyện cứ làm tới đi rồi sẽ có hiệu quả kinh tế. Theo
tôi nói như thế là nói bừa.
RFI : Ông có tin rằng với những thông tin trên báo chí
trong những ngày qua, với những ý kiến mới của các chuyên gia, các nhà trí
thức, liệu chính phủ có sẽ chấp nhận nghe theo những lời cảnh báo đó để dừng
các dự án bauxite hay không?
Nhà văn Nguyên Ngọc : Theo tôi, ngay cả việc dừng hai dự
án ở Tân Rai và Nhân Cơ cũng đã khó khăn cho những người đã chủ trương làm . Tôi
nghĩ là ngay cả TKV cũng không tha thiết với chuyện ấy đâu, vì làm như vậy rất
khó khăn và lỗ. Bây giờ, phải mạnh dạn, dũng cảm dừng lại (
hai dự án Tân Rai và Nhân Cơ ) và qua đây, rà lại toàn bộ dự án bauxite Tây
Nguyên.
Ý kiến của riêng tôi ngay từ đầu vẫn là không thể làm
bauxite ở Tây Nguyên, ít ra là trong thời điểm hiện nay, trong vòng 30, 50 năm
tới. Còn sau này nếu có những công nghệ mới, khai thác mà
không gây ra những ảnh hưởng lớn, thì lúc đó tính sau.
Thật ra, vấn đề bauxite có liên quan đến vấn đề quan trọng
hơn, đó là chiến lược phát triển. Vấn đề bauxite Tây Nguyên
thể hiện rất rõ môt chính sách phát triển chủ yếu là dựa trên khai thác tài
nguyên, thậm chí là tài nguyên thô. Ở Việt Nam, bauxite chỉ
mới làm được đến giai đoạn alumina, vì từ alumina đến nhôm tốn kém rất nhiều
điện năng.
Theo các chuyên gia, kinh nghiệm trên thế giới cho thấy là
những nước có giá điện dưới 3,5 cent thì mới có thể làm nhôm được, nếu trên 3,5
cent thì lỗ nặng. Ở Việt Nam, bán alumina chỉ là bán nguyên liệu
sơ chế. Một chiến lược phát triển chỉ dựa trên khai thác tài
nguyên thì rất nguy hiểm, không bao giờ đi đến được công nghiệp hóa.
Theo tôi, dư luận về vấn đề bauxite cần phải mạnh mẽ hơn
nữa để, vì quyền lợi của đất nước, vì phát triển kinh tế của đất nước, đi đến
dứt khoát dừng dự án này lại.
RFI : Xin cám ơn nhà văn Nguyên Ngọc.
Nguồn: BS
Nhận xét
Cầm bằng làm mướn, mướn không công"!!!
Vừa mới làm mà đã thua lỗ nhãn tiền rồi nên không khác gì cưỡi trên lưng hổ, tiến thoái lưỡng nan.
Tuy nhiên, bây giờ dừng ngay vẫn còn hơn. Nếu dừng thì được gì, mất gì? Phải cân nhắc và đưa ngay ra QH lấy ý kiến. Tôi nghĩ dừng bây giờ thì mất một khoản tiền lớn đổ vào đấy rồi, "nhóm lợi ích" cũng khó mà tiếp tục xà xẻo được nữa và nhất là lãnh đạo khó ăn khó nói với dân. Nhưng cái được lớn hơn nhiều. Đó là tránh được sự thua lỗ về kinh tế mà nhiều đời sau nhân dân ta phải nai lưng trả nợ; tránh được hậu họa về môi trường - nạn bùn đỏ; tránh được hậu họa về an ninh quốc gia, bảo vệ toàn vện lãnh thổ, độc lập dân tộc; tránh được sự tàn phá nền văn hóa Tây Nguyên, một nền văn hóa độc đáo trên thế giới...
Tôi đề nghị Đảng, Nhà nước nên có chủ trương dừng dự án này lại đi thôi.