6016. Bao giờ xuất hiện tác phẩm lớn?


Bao giờ xuất hiện tác phẩm lớn? 
Tác phẩm: "Phúc Tân kêu gọi trả thù"
1. BỨC ẢNH CON GÀ MÁI ẤP TRỨNG TRONG CHIẾC MŨ SẮT VỠ.
(Tóm lược bài “Những chiếc mũ” của Köln 17.08.2018)
Bức ảnh “con gà mái ấp trứng trong cái mũ sắt vỡ của lính viễn chinh Pháp” mà ba tôi cho xem hồi bé. Bức ảnh do phóng viên Đức Như, một đồng nghiệp của ba tôi ở Việt Nam Thông tấn xã chụp trong những năm 60 thế kỷ trước trong một chuyến đi công tác ở nông thôn. Tôi rất mê bức ảnh đó, vì nó nói lên SỰ THẤT BẠI CỦA BẠO LỰC & SỨC MẠNH CỦA CUỘC SỐNG. Tôi lùng trên mạng để tìm lại. Tôi tưởng bức ảnh đó đã được giải thưởng nhiếp ảnh, vậy mà nay không còn lại dấu vết của nó… (Bức ảnh hôm nay trong bài này là ai đó chụp lại ý tưởng ấy, không phải tác phẩm gốc).

Bức ảnh "Con gà mái ấp trứng trong chiếc mũ sắt'
(Ảnh chụp lại ý tưởng/Sưu tầm trên mạng)

Trên báo Tiền Phong có bài viết về “số phận” của bức ảnh này. “Bức Gà ấp trứng của Đức Như, phóng viên Phân xã Nhiếp ảnh VNTTX cũng bị coi là “có vấn đề”. Ảnh chụp một con gà mái đang ấp trứng, ổ trứng đầy rơm trong cái mũ sắt của quân đội Pháp thua trận để lại. Tác giả thuyết trình rằng: Hình ảnh con gà và ổ trứng tượng trưng cho hòa bình chiến thắng, còn cái mũ sắt tượng trưng sự thất bại của quân xâm lược. Nhưng một số người quản lý văn nghệ… lại cho rằng bức ảnh có ý đồ ru ngủ, thỏa mãn với hòa bình, quên mất nhiệm vụ đấu tranh vũ trang giải phóng miền Nam...”.
Vì thế, bức ảnh con gà ấp trứng trong mũ sắt nổi tiếng, nói lên khát vọng yêu hòa bình của người Việt Nam đã biến mất khỏi mọi kho tư liệu nhiếp ảnh của nước nhà. Nếu được phổ biến ra thế giới, chắc chắn tác giả đã được giải thưởng lớn, chứ không phải ngồi kiểm điểm như ở ta…
2. BỨC ẢNH “PHÚC TÂN KÊU GỌI TRẢ THÙ”
(Lược trích nội dung bài báo trên Tiền Phong - 30/4/2017)
Năm 1966, Hà Nội trở thành mục tiêu đánh phá của không quân Mỹ. Bức ảnh có cái tít mạnh mẽ Phúc Tân kêu gọi trả thù ra đời trong hoàn cảnh ấy. Người chụp ảnh là Vũ Ba, phóng viên báo Quân đội Nhân dân. Ông Ba nói: “…Thời điểm ấy Tổng thống Johnson tuyên bố Mỹ đưa máy bay đánh phá miền Bắc chỉ nhằm mục tiêu quân sự, không phải thường dân… (Ông Johnson) nói không hề ném bom dân thường thì tôi đã chụp được cảnh khu dân cư lao động bị bom, nhà cháy, trẻ con khóc kêu cứu... Cho nên, bức (ảnh) khiến tôi ưng ý…”. Rõ ràng tác giả muốn “phản biện” Tổng thống Mỹ Giôn Xơn bằng hình ảnh rất thuyết phục.
Thế nhưng bức ảnh bị xếp vào diện “xét lại”, khiến tác giả lên bờ xuống ruộng. PV hỏi ông Vũ Ba: “Có đúng ông bị hạ cấp bậc vì bức ảnh này?” Ông đáp: “Sao vạch không hạ nhưng tôi bị phê bình kiểm điểm, mười mấy năm không lên lương…”.
Tại cuộc thi ảnh nhân 50 năm Cách mạng tháng Mười (1967), ông Ba gửi ảnh này sang Liên Xô tham dự. Ông được giải thưởng lớn, nhưng sau đó, ông đại sứ Việt Nam tại Liên Xô phản ánh về nước rằng bức ảnh nội dung đau thương như thế…, có ý chống lại chiến tranh, gây tâm lý sợ hãi chiến tranh, người chụp ảnh đã đi vào con đường “xét lại”.
Nghệ sĩ NA Chu Chí Thành, nguyên Chủ tịch Hội NSNA Việt Nam, thành viên Hội đồng xét tặng Giải thưởng nhà nước năm 2007 chia sẻ: “Năm 1967, Phúc Tân kêu gọi trả thù được báo Sự Thật trao Giải thưởng Lớn và mời tác giả sang Liên Xô nhận giải. Nhưng ông không được đi. Bởi đó là thời kỳ Đảng ta đang chống “chủ nghĩa xét lại” rất mạnh, đặc biệt trong văn hóa văn nghệ, báo chí. Trong nhiếp ảnh, ngoài Phúc Tân kêu gọi trả thù thì bức Gà ấp trứng của Ðức Như, phóng viên ảnh Phân xã Nhiếp ảnh VNTTX cũng bị coi là “có vấn đề”… “Chúng tôi những người cầm máy lúc đó thấy vậy cũng chờn. Cho nên rất ít người hướng ống kính vào cảnh chết chóc, tang thương..”…
Nhưng cuối cùng thì “Phuc Tân kêu gọi trả thù” được tặng Giải thưởng Nhà nước 2007.
Với chế độ kiểm duyệt, có không ít tác phẩm nhiếp ảnh cùng những tác phẩm VHNT khác “hàm oan”. Có thể rút ra mấy vấn đề:
Một là, khi thiếu dân chủ thì chân lý luôn thuộc về những người có quyền. Do đó, “hôm qua đúng, nay sai, sáng mai lại đúng”. Bởi hôm nay người này có quyền phán thế này, ngày mai người khác lên thay lại phán thế khác. Mỗi người đều phán theo ý chủ quan của mình, chả có cơ sở khoa học nào.
Hai là, khi thiếu tính độc lập tự chủ, mà nay dựa vào nước này, mai dựa vào nước kia (Liên Xô, Trung Quốc một thời rất rõ), thì nay cái này được ca ngợi, mai lại bị vùi dập và ngược lại, có cái bị quy cho xét lại, phản động hôm trước, hôm sau lại được tôn vinh… Lẽ ra phải dựa hẳn vào nhân dân mình, dân tộc mình thì đó mới là tiêu chí căn cơ.
Ba là, các nhà tư tưởng lãnh đạo Văn học nghệ thuật từ lâu vẫn kêu ca là giới văn nghệ sĩ thiếu vắng những tác phẩm lớn, có giá trị tư tưởng và nghệ thuật. Đúng vậy. Nhưng rất tiêc, cái gọi là “giá trị tư tưởng và nghệ thuật” nó chung chiêng, không ổn định. Nay thế này, mai thế kia. Người ta đòi hỏi nó phải xuất hiện “phù hợp sắc màu thời đại”, phục vụ nhiệm vụ chính trị từng thời kỳ…Cho nên thực tế cho thấy, có những tác phẩm “nổi danh một thời”, tưởng vĩ đại lắm, nhưng một thời gian sau lại nhạt như nước ốc, khi tình thế đã thay đổi.
Thiết nghĩ, đã gọi là “tác phẩm lớn có giá trị”, thì giá trị đó phải là giá trị nhân văn, mang tính phổ quát của nhân loại, chứ không phải “giá trị nhất thời”. Tuy nhiên, dưới chế độ kiểm duyệt chủ quan, nếu nó xuất hiện không đúng lúc có thể sẽ gây hệ lụy cho tác giả.
Tôi đồ rằng, có thể những tác phẩm lớn vẫn có, nhưng nó đang phải “ẩn nấp” đâu đó, chưa thể ‘ló mặt’ vì “chưa hợp thời’...
TL Nguồn tham khảo:

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.