5644. ĐÁM CƯỚI LÀNG
ĐÁM CƯỚI LÀNG
Tản văn của Trần Kỳ Trung
![]() |
Ảnh minh họa |
PNTB: Đang vào mùa cưới năm nay, đọc bài này rất hợp, như uống rượu ở xứ lạnh, vào lắm.
Người
cháu bên vợ làm đám cưới. Vợ nói: “ Anh có khiếu ăn nói, đi đám cưới cho cháu,
thay mặt bên đằng trai, làm chủ trò nhé.”. Một đám cưới vùng nông
thôn, cách chỗ mình ở hơn hai trăm cây số, tận một làng ở Hoài Nhơn ( Bình
Định) muốn tìm hiểu, mình liền đồng ý với yêu cầu của vợ.
Đám
cưới làng, mình đọc báo nhiều, xem ti vi, rồi youtube… cung cấp, thường đó là
đám cưới ở nông thôn bây giờ “mới”, “ cũ” … lộn tùng phèo, bia rượu
ngả ngớn, say nói lè phè, thậm chí cả đánh nhau, còn MC pha trò với những câu
chuyện tiếu lâm chọc cười rẻ tiền… nghĩa là văn hóa nhiều đám cưới làng đã “về
mo”.
Nhưng,
đám cưới mình dự, một đám cưới làng, không hiểu sao để lại trong mình một sự
cảm thông, thương đến là thế.
Con
đường dẫn vào nhà cô dâu, dễ cả mấy chục năm vẫn vậy. Một còn đường đất lồi lõm
như sống trâu, qua cơn mưa tối trước, loang lổ những hố nước nổi váng vàng chân
lội vào bước lên, thụt xuống phát ra những tiếng lõm bõm. Hàng cây dừa, muôn
đời với những dáng độc, như một thân người gầy, gắng gượng sống, cố vươn lên,
thi gan chống chọi với thời gian. Ven đường là những ngôi nhà mái
tôn màu xỉn loang lổ, chúi thấp mái như một người ăn mày ngồi ngủ gật, không có
ai đỡ. Vẫn những đứa trẻ áo quần không lành lặn, chân đất đứng trước cổng nét
mặt bám bụi sau những trò đùa nghịch ngợm, ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo đoàn
người đón dâu đi qua… Một hình ảnh không thay đổi của nông thôn Việt Nam,
có dễ đến hơn ba mươi năm mình chứng kiến, vẫn y như vậy. Quang cảnh này gợi
lên một hoài niệm tưởng như đã gìm chặt vào dĩ vãng, giờ cứ thế hiện rõ, cụ
thể, không phải tưởng tượng, làm cho mình xúc động.
Một rạp
cưới nhà gái dựng, không thể đơn giản hơn. Mấy miếng vải hồng, che xung quanh.
Dăm ba bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ đơn sơ được sắp đặt thành hàng, thành lối
trên nền sân lầm cát, còn trên bàn là ngay ngắn những chén, ly sàng sứ sạch
sẽ để chủ nhà chuẩn bị đãi khách… Nhìn kiểu sắp đặt như vậy, mình
cũng hiểu, đám cưới chắc cũng không nhiều món sang như những đám cưới thành phố
mình đã dự. Mà cách bố trí này, gợi lại đám cưới hồi thời bao cấp, cũng nghèo,
phông màn đơn sơ, vài bộ bàn ghế cũ kỹ… Cũng có điều hơn đám cưới thời bao cấp
là ban nhạc quê, bao gồm mấy thanh niên biết đánh đàn tụ họp lại, nét mặt chất
phác, áo quần không sang, phục vụ đám cưới tận tâm, ai hát cũng đánh đàn phụ
họa theo, bất kể bài gì…
Họ nhà
trai đến, bên ngoài chiếc cổng kết hoa nhựa, treo tòn ten hai chiếc đền lồng
màu đỏ là họ nhà gái. Mấy người đàn ông, có lẽ lần đầu thắt caravat, mặc comlê…
nên trông họ có phần ngượng nghịu. Lại mấy người phụ nữ, cũng áo dài, tóc búi,
trên nét mặt có thoa chút phấn son… chỉ thế thôi mà họ cũng có vẻ như không
quen, thỉnh thoảng lại ngoảng mặt đi chỗ khác, cười khúc khích. Đứng xung quanh
là mấy người thanh niên cả nam lẫn nữ nhìn mình cùng họ hàng nhà chú rể với ánh
mắt tò mò, ngó nghiên, tay chỉ chỏ.
Khi an
vị xong, hai họ đứng lên giới thiệu. Bên đằng trai, mình đứng lên giới thiệu,
chưa đến chục người, nên cũng không mất nhiều thời gian, nói ngắn gọn. Riêng
đằng nhà gái, ông bác đứng lên, trông rất tội. Ánh mắt nhìn trước nhìn sau,
đằng hắng một tiếng, nói trịnh trọng:
- Kính
thưa các cấp chính quyền, thưa quan viên hai họ…
Mình
nhìn quanh, hỏi nhỏ một người bên đằng gái:
-
Chính quyền cũng dự à!
Người
đó gật đầu, nói vừa đủ nghe:
- Đám
cưới hay cả … đám ma cũng phải mời họ. Không có là không xong. Sau này có xin
chứng thực giấy tờ hành lên, hành xuống, khổ lắm!
Rồi ông
ta khều nhẹ tay, bí mật chỉ cho mình một người đàn ông dáng béo trục, béo tròn,
da mặt mặt hồng hào, mắt cúi xuống bàn, cười lơi lả với một phụ nữ ngồi cạnh,
nói thì thào:
-
Ông phó bí thư kiêm chủ tịch xã đấy!
Không
hiểu sao cảnh ấy cũng làm cho mình cảnh giác, tý nữa có phát biểu gì cũng nên
cân nhắc.
Ông bác
bên đằng gái sau lời thưa gửi, giới thiệu tiếp đến những họ hàng, bà con. Mình
để ý, bên đằng gái, trừ mấy người ông, người bác tuổi khá cao, còn lại toàn bà
lão, đàn bà, con gái… Đàn ông là trung niên, thanh niên đi đâu hết cả rồi? Đến
cả lúc cao trào là hát mừng, cũng chỉ mấy người con gái đứng lên hát, mà đám
cưới lại hát toàn những bài hát buồn, buồn đến não lòng: “ Đừng xa em
đêm nay, đêm rất dài…” Rồi một chị, có lẽ tuổi cũng đã lớn, hát được
câu đầu, đến câu sau là khóc: “ Ba đi xa, ,thì con với mẹ. Mẹ đi xa thì
con với ba. Cả nhà ta đừng đi đâu xa. Đi là nhớ, gần nhau là cười…” (1).
Đám cưới, ngày vui mà khóc thì quá buồn. Nhưng hình như… nội dung bài hát đã
nói đúng tâm trạng của những người phụ nữ ngồi đây, nên dứt bài hát, họ vỗ tay
rất to đề nghị người phụ nữa kia hát lại và họ hát hòa theo. Mình thắc mắc, tự
tìm hiểu mới phát hiện ra rằng: Làng này, đàn ông đủ sức, đủ tuổi thường đi làm
xa để kiếm tiền nuôi gia đình. Một người bên đằng gái cho biết, không riêng gì
làng này, các làng khác xung quanh đây đều thế cả. Ở nhà đói lắm, kiếm ăn khó
lắm, phải đi xa, có khi đi biền biệt mấy năm mới về. Các làng nghèo đều vắng
hết đàn ông, trong làng toàn đàn bà. Đàn bà vắng chồng, vắng cha, vắng con khắc
khoải chờ đợi ngày đoàn tụ trong năm. Những ngày đợi chồng, đợi cha, đợi con
chỉ mong có một chỗ dồn lại để hát, hát nỗi khao khát đến cháy bỏng: “… Cả
nhà ta đừng đi đâu xa. Đi là nhớ, gần nhau là cười…”.
Vừa hát
vừa ăn liên hoan, đám cưới làng, không cao lương mỹ vị. Nghèo, giản dị, chân
tình. Món đầu, mình thấy, bánh cuốn chấm nước mắm ớt tỏi. Món sau mình thưởng
thức, thịt heo cuốn bánh tráng. Món tiếp theo, bánh hỏi ăn với lòng heo
luộc…Những món ăn dân giã, đúng giờ, đúng bữa, nên ăn rất ngon. Ngon
hơn nữa, gần như không có khách sáo, mỗi món bưng ra, lại có người khoe: “ Tôi
làm đấy, anh ăn thử đi, xem có ngon không ?”. Thấy mình như không hiểu, người
đó giải thích: “ Đám cưới của cháu, nhưng là của làng, mọi người cùng góp công
vào cho cháu hạnh phúc. Món này, nhà này nấu, món kia, nhà kia nấu rồi đúng giờ
mang đến. Tiền công xá, thực phẩm chẳng đáng bao nhiêu, chủ yếu làm thế nào để
đám cưới mọi người cùng chung vui, ai cũng được hưởng, mấy khi được thế này…”.
Văn hóa
làng, xã mặt văn minh, mình tưởng giữa cảnh xô bồ này đã biến mất.
Có lúc mình bi quan, như đi dự đám cưới ở thành phố chẳng hạn. Vào đám
cưới bỏ vội chiếc phong bì mừng hạnh phúc vào thùng, ký ngoằng một
cái vào tấm vải để trên bàn rồi dắt vợ vào ngồi bên trong, bên tai những tiếng
đàn, tiếng trống nghe chát chúa, người ngồi bên cạnh nói, cũng không biết họ
nói gì. Khung cảnh xung quanh ồn ào, cả hàng trăm người, có khi lên
cả nghìn, ngồi cùng bàn cũng không biết mình đang ngồi với ai? Ăn
uống, hát hò tất cả như diễn, không hề có cảm xúc. Ăn thì vội, chưa xong món
này, nhà hàng đã dọn, đưa lên món khác… Trên đứng hát, cứ hát, ai muốn nghe thì
nghe, không nghe thì thôi, rõ nhất là tiếng chỗ này “dô”, chỗ kia
“dô”… nhuộm nhạm, lôm nhôm… Chỉ mong đám cưới mau kết thúc để về…
Đám
cưới làng mình đang chứng kiến đây, rõ là nghèo, các món ăn gần như tự nấu,
phía sau khói bếp đốt bằng rơm vẫn bốc lên thành ngọn, có lúc bị cơn gió đưa,
khói theo vào vây lấy thực khách, mùi nồng nồng, ngai ngái. Mình cố hít mùi
làng quê ấy, thấy thơm lạ lùng. Khách dự cũng là người quanh làng cả, nhiều
tiếng chúc hỏi thăm nhau, từ chuyện làm ăn đến chuyện gả chồng, cưới vợ cho con
cái y như trong một gia đình lớn.
Cũng có
chỗ mà mọi người không dám ngồi gần, chỉ qua lại xã giao là chiếc bàn để riêng
cho ông phó bí thư kiêm chủ tịch xã ngồi. Khuôn mặt ông đỏ hồng vỉ rượu, ngả
ngớn vì nói, cười hỉ hả có vẻ như ăn ngon, bên cạnh mấy vị cao niên đang ngồi
lặng lẽ tiếp rượu, đưa mồi cho ông ta.
Cũng là
một hình ảnh “lạ” trong đám cười làng mình chứng kiến.
Lúc họ
nhà gái tiễn họ nhà trai ra về, cô dâu theo chú rể, những ánh mắt buồn nhìn
theo, cánh tay quệt hàng nước mắt, lời giã từ: “ Làm dâu nhà họ phải sống tốt
nghe con, nhà mình nghèo chỉ còn cái đức. Con nên giữ để bên chồng trọng nhà
mình …”
Họ nhà
gái đi theo đoàn rước dâu một đoạn đường dài để tiễn…
Lên xe
mình nhìn lại.
Xe đã
nổ máy.
Vẫn mấy
ánh mắt đó nhìn theo…
---------------------------------
(1) Lời
bài hát "Cả nhà thương nhau" - Nhạc và lời: PHAN VĂN MINH
(Theo Blog Trần Kỳ Trung)
Nhận xét