Về nghệ thuật – 1
Thái Bá Tân
|
Tranh Duy Nhựt |
PNTB: Nhân ông Thái Bá Tân viết tản
văn Về nghệ thuật 1, mình kể câu chuyện có thật này. Năm 2000 mình được
đi Bắc Kinh tham quan Cuộc Triễn lãm Mỹ thuật toàn quốc của Trung Hoa. Phải nói
trên giời dưới tranh, đủ các thể loại, phong cách. Là một kẻ ngoại đạo, khi xem
đến quầy tranh trừu tượng, mình thấy “ù ù cạc cạc”, chẳng khác gì vịt nghe sấm,
gà xem vũ ba lê. Đứng trước một bức tranh khổ lớn, cao hơn đầu người, mình có
cảm giác như có một bà nhà quê nào đó nghiện trầu thuốc nhổ bừa quyết trầu vào toan ! Mình kéo tay ông bạn đi cùng, là Hiệu phó Trường Mỹ thuật TP Hồ Chí
Minh, hỏi: “Này ông ơi, tôi không hiểu gì bức tranh này. Ông giải thích giúp:
Họ vẽ cái gì thế ?”. Ông giáo sư mỹ thuật ngắm nghía một lát rồi trả lời gọn
lỏn: “Thực tình tôi cũng chả hiểu
gì!...”. Tôi đâm ra hoang mang như khi đọc những vần thơ viết bằng tiếng Việt
của một số nhà thơ trẻ thời @, mà cứ ngỡ mình đánh vần tiếng nước ngoài khi
chưa học ngôn ngữ đó.
Tuy nhiên mình nghĩ, nghệ
thuật trừu tượng là có thật, những tác phẩm giá trị cao ở thể loại này là có
thật. Nhưng vì nó trừu tượng, không phải ai cũng có thể hiểu ngay được, cho nên
lợi dụng đặc tính này mà những họa sĩ rởm hoặc những kẻ háo danh, mượn danh họa
sĩ để bôi màu vào toan, lòe thiên hạ. Kẻ xem mà có máu “sĩ bọ” thì cũng gật gù
khen đẹp, ra vẻ ta đây hiểu được “triết lý uyên thâm” trong tranh. Với bối cảnh
“dối trá lên ngôi” như hiện nay thì loại này đang sinh ra như nấm. Họa sĩ cái
con khỉ gì mà chỉ biết vẽ “bóp méo”, bảo tả thật một cái chân dung con người
thì vẽ người ra… khỉ! Khổ thế đấy.
Thái Bá Tân: Mới
đây có ông bác sĩ người Anh bỏ ra 33 nghìn đô-la để mua một bức tranh sơn dầu
thuộc trường phái hiện đại. Hiện đại đến mức trên bức tranh ấy không có gì khác
ngoài màu trắng của toan vẽ! Người mua tuyên bố đây là một tác phẩm tuyệt đẹp
xứng đáng với chừng ấy tiền ông ta bỏ ra. Còn hai người bạn thân của ông thì
bảo ông điên rồ, dở hơi, vân vân. Cứ thế họ tranh cãi nhau về "giá trị
nghệ thuật". Không ai chịu ai, cuối cùng dẫn đến ẩu đả.
Chuyện tưởng
như đùa nhưng có thật. Dựa theo đó, người ta đã viết một vở kịch có tên là
"Nghệ thuật" đang được trình diễn ở sân khấu Luân Đôn và một số nơi
khác. Cũng có thật cả việc những "bức tranh" trừu tượng do voi vẽ
hoặc súng phun mực trẻ con té bẩn mà thành, có giá nhiều nghìn đô-la.
Thị hiếu mỗi
người một khác, tất nhiên, và giá trị tác phẩm nghệ thuật, cứ cho bức tranh
không vẽ gì kia là một tác phẩm nghệ thuật, phụ thuộc vào thị hiếu của từng
người cụ thể. Tất nhiên ông bác sĩ kia có quyền tiêu tiền theo cách ông ta
muốn.
Tôi là người
bảo thủ, không chỉ trong hội họa mà cả văn chương, âm nhạc và kiến trúc. Có thể
đó là hạn chế và thiệt thòi vì tự tôi tước đi của mình cảm thụ cái đẹp của sự
mới mẻ không khuôn phép. Nhưng như người khác, tôi cũng có quyền giữ cho mình
cách đánh giá riêng về nghệ thuật.
Tôi có dịp đi
nhiều nước, thăm nhiều bảo tàng danh tiếng thế giới. Mỗi lần đứng trước một tác
phẩm trừu tượng, siêu hiện đại kiểu vừa nói, tôi luôn cảm thấy lúng túng không
biết nên nghĩ gì. Tôi không có lý do nào để phủ nhận chúng. Chẳng qua không
thích, đơn giản thế thôi. Và tôi bỏ đi. Tuy nhiên, lần nào trong đầu vẫn quanh
quẩn mãi câu hỏi mà đến bây giờ vẫn không trả lời nổi: Phải chăng đó là những
tác phẩm nghệ thuật đích thực, xứng đáng với lời khen và cái giá của người đời?
Còn tôi do ngu dốt nên không nhận ra giá trị của chúng? Thường những lúc ấy tôi
lại nhớ đến câu chuyện cổ tích nổi tiếng của Andersen về ông vua cởi truồng.
Xin thêm một ý
nhỏ: Nếu để ý, ta sẽ thấy hiện nay số lượng họa sĩ vẽ tranh trừu tượng rất
nhiều, còn người vẽ theo phong cách cổ điển (với nghĩa giống thật) thì ít hơn
hẳn. Chắc phải có lý do của nó. Trong số những người tôi quen biết, không ít
người xưa nay vốn xa lạ với hội họa bỗng dưng đổi nghề thành họa sĩ. Họ cũng mở
triển lãm và đôi khi bán được tranh. Có điều tôi chưa thấy người nào giữa chừng
chuyển sang chơi nhạc cổ điển. Chơi pianô như Đặng Thái Sơn chẳng hạn. Để có
thể bước lên sân khấu, Đặng Thái Sơn phải tập đàn mỗi ngày từ sáu đến mười giờ
liên tục trong hai mươi năm. Ít nhất cũng phải mười lăm năm.
Nhận xét
bán hạt hạnh nhân giá sỉ