4130. Người Pa Dí chăn ngựa

Người Pa Dí chăn ngựa
Đỗ Doãn Hoàng
Nhà thơ Pa Dí Pờ Sảo Mìn.
Ảnh Ngọc Dương
Người chăn, dắt ngựa cho “vua Mèo” Vương Chí Sình rồi vạm vỡ cống hiến cho cách mạng, cho vùng biên ải đầy biến cố tày trời năm xưa. Còn Pờ Sảo Mìn, lại là người con của cộng đồng Pa Dí thượng võ, bao đời lại lừng danh với tài “nài”.

Ông Vù Mý Kẻ, đang sống ở Hà Giang, nguyên “giám mã” của Vua Mèo Vương Chí Sình, nguyên Đại biểu Quốc hội, nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hà Tuyên (nay tách thành Hà Giang và Tuyên Quang).

Rồi thi sỹ Pờ Sảo Mìn, sống ở Lào Cai, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam với nhiều giải thưởng văn học quý hóa, một con người nổi tiếng và vô cùng thú vị của tộc người Pa Dí ít ỏi và hẻo lánh: “Chỉ có hai ngàn người”, chỉ sống trên những đỉnh đá tai mèo sắc nhọn xứ địa đầu Mường Khương. Cả hai người đều ám ảnh trong tôi bởi cái lý lịch đáng tự hào: Đi chăn ngựa (xưa gọi là giám mã).

Người chăn, dắt ngựa cho “vua Mèo” Vương Chí Sình rồi vạm vỡ cống hiến cho cách mạng, cho vùng biên ải đầy biến cố tày trời năm xưa. Còn Pờ Sảo Mìn, lại là người con của cộng đồng Pa Dí thượng võ, bao đời lại lừng danh với tài “nài” (chăm sóc, huấn luyện) ngựa. 12 tuổi, cậu bé Mìn đã được trưng dụng, cho rời bản làng đi cắt cỏ, dắt ngựa cho cán bộ Ủy ban hành chính huyện.

Bấy giờ không có xe máy, ô tô, cũng không có đường sá ngoài các lối mòn chuột chạy. Giữa núi rừng, ngựa là phương tiện duy nhất. Ngựa phải sinh nở, ăn uống, “nài” (huấn luyện) chu đáo, rồi có người dắt đi mỗi lúc “ông cốp” cần vi hành. Tóm lại, hồi đó, Vù Mý Kẻ hoặc Pờ Sảo Mìn (và cả một tầng lớp “giám mã”) đã sống và làm việc như lái xe cơ quan, lái xe riêng của các cán bộ, lãnh đạo bây giờ.

Mường Khương chín suối mười đèo. Trong cái tỉnh Hoàng Liên Sơn mênh mông xưa (nay tách thành Lào Cai, Yên Bái), Mường Khương đệ nhất xa xôi, hiểm trở với nhiều hủ tục đáng sợ. Những cái tên bản, tên xã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cách phát âm tiếng Quan Hỏa: Tung Chung Phố, La Pán Tẩn, Dìn Thàng, Bản Lầu, Sa Pả. Ông Pờ Sảo Mìn sinh năm 1946.
 
Pờ Sảo Mìn và Ngọc Dương.
Ảnh Đức Kỳ
Cũng vào độ thất thập cổ lai hy rồi. Ngoài tên gọi Pờ Sảo Mìn, ông còn có những cái tên rất biên giới: Pờ Seo Cảo, rồi các bút danh “Tàu” lắm: Bạch Minh, Thiếu Minh, Pao Li. Pờ Seo Cảo, tức là Bạch Tiểu Mã, là (tạm dịch vui): con ngựa trắng nhỏ bé.

Người Pa Dí nổi tiếng có tinh thần thượng võ, giỏi nài ngựa, cưỡi ngựa bắn cung, họ gắn bó đặc biệt với những con ngựa dũng mãnh của núi cao. Thế rồi cái tên Bạch Tiểu Mã (con ngựa con) ấy vận vào số phận Mìn, cả tuổi thơ và tuổi trưởng thành cậu đi chăn ngựa, chăn cho nhà giàu, lại chăn cho... nhà nước.

12 tuổi đã rắn rỏi, tinh ranh, lại sinh ra trong vùng đất/ gia đình có tài thuần dưỡng và huấn luyện ngựa, Bạch Tiểu Mã được sung vào đội chăn ngựa (giám mã) của UBND (bấy giờ là Ủy ban hành chính) huyện. Kiêm luôn việc của “chú bé liên lạc” đưa thư từ, công văn từ ủy ban đến các xã, các bản không có đường cho xe cơ giới. Mìn cưỡi ngựa băng băng.

Rồi đôi chân như có móng guốc của sơn dương bám trên các gờ núi tai mèo ấy lại dắt ngựa cho cán bộ quan trọng “võng lọng” về với dân bản. Đúng như thơ ông Mìn viết sau này: “Con trai người Pa Dí/ Mẹ sinh ra trên đỉnh đá tai mèo/ Uống nước nguồn trong veo... Dáng ngang tàng vẻ quẫy đạp trần gian... Con trai người Pa Dí/ Đã lên yên không bao giờ ngã ngựa”.
 
Vợ chồng nhà thơ tiếp  các nhiếp ảnh gia
Vũ Văn Cảnh, Ngọc Dương, Giang Sự, Đức Kỳ.
(Tháng 1/2014). Ảnh Đức Kỳ.
Nhà Pờ Sảo Mìn ở đó, trong một thung lũng mà quanh năm bao giờ cũng mờ mịt sương khói, những cánh đồng hoa cải vàng rực, những đàn ngựa Pa Dí vạm vỡ khoáng đạt. Miền đất ấy có gì đó rất thánh thần. Chiều về, đám thanh niên xách lồng chim họa mi đi như hiệp khách giang hồ, đúng là cuộc sống vạm vỡ, khoáng đạt “đêm đêm hát lượn, ngày ngày bắt chim”. Người Pa Dí đời đời gắn bó với núi cao. Cái mũ truyền thống của phụ nữ Pa Dí vút lên trời như một lưỡi rìu sắc lẻm, như một mái nhà ngọn hoắt. Trên đó dát những vảy bạc hình tròn chi chít sáng choang. Trang phục màu xanh xanh xám xám đó, nó như màu núi lam ở rất xa đang nối tiếp nhau như sóng biển. Màu núi ấy bao giờ cũng ủ một chút sương mờ cuối đông.

Ông Mìn là một trong vài người nổi tiếng nhất của người Pa Dí. Trong một bài thơ được giới văn nghệ và người hâm mộ cả nước biết đến rất nhiều của ông, có câu: “Dân tôi chỉ có hai ngàn người/ như cái cây hai ngàn chiếc lá”. Cách đây ít năm, cả nước Việt Nam, cộng đồng Pa Dí vẫn chỉ có hơn hai nghìn người.

Pờ Sảo Mìn đã làm rạng danh tộc người thiểu số sống ở phía sau núi cao và mây mù ấy (tôi nhớ được tên khoảng 7 tập sách ông đã xuất bản, ít nhất 4 tập được trao giải thưởng), ngay từ hồi ông làm bài “Cây hai ngàn lá”: “Con trai người Pa Dí/ đã lên yên không bao giờ ngã ngựa. Con trai người Pa Dí/ không hận thù ghét bỏ với ai/ Đi chín phương là chín phương bè bạn/ Đến mười phương là mười miền thương nhớ. Con trai cởi trần trong mặt trời nắng cháy/ Ép đá xanh thành rượu uống hàng ngày”. Thơ là người, là vùng đất thật đến 100%, ít ra điều đó rất đúng với Pờ Sảo Mìn. Luôn đúng. Xin hãy vẽ chân dung ông Mìn bằng các câu thơ trên.

Số phận thật hài hước: Anh chàng sinh ra đã có tên là Con ngựa trắng nhỏ (Bạch Tiểu Mã) đã phải đi chăn ngựa kiếm cơm. Rồi rời miền rừng đi Tây học cách chế tạo loại xe cộ rất hiện đại: tàu hỏa, tàu thủy. Rồi chẳng áp dụng kiến thức “chế tạo máy học ở trời Tây” ngày nào.

Anh ta trở về, năm 1973, được mời đi Quảng Bá dưới Hà Nội học lớp Bồi dưỡng Viết văn Trẻ khóa 6. Rồi thênh thang vào Trường Viết văn Nguyễn Du khóa 2, học với các cây đa cây đề trong làng chữ nghĩa như Bảo Ninh của “Nỗi buồn chiến tranh”, như “thần đồng” Trần Đăng Khoa.

Vẫn tài rượu, đàn giỏi hát hay và cái thói “đi mười phương là mười phương thương nhớ”, Pờ Sảo Mìn tiêu tiền không tính đến ngày mai. Và lời đồn, ông Mìn buôn bán thuốc phiện từ điểm nóng ma túy bậc nhất Việt Nam (Mường Khương) xuống, “thì mới giàu thế chứ” lại len lén xuất hiện. Dù nó rất nực cười. Rõ khổ.

Thỉnh thoảng mới gặp, chả tiện hỏi những nổi chìm lận đận tế nhị ấy. Thế rồi thấy năm 2002, Chủ tịch nước Trần Đức Lương ký tặng “Huân chương Kháng chiến Hạng Ba” cho Pờ Sảo Mìn vì thành tích trong công cuộc vệ quốc vĩ đại. Mừng thật là mừng.

Bao nhiêu nỗ lực vươn lên cùng “Cây hai nghìn lá ở Mường Khương”, lại thơ văn nắc nỏm khắp nước, lại cống hiến cho quê hương đến mức 12 tuổi đã được sung vào đội giám mã (chăn ngựa) cho Ủy ban, giờ... đã đến ngày đơm trái. Bao thị phi từ bấy cũng tan dần. Giờ không cưỡi ngựa cũng không dắt ngựa nữa, nhưng lão Mìn vẫn cày sâu cuốc bẫm theo đúng nghĩa đen ở miền rừng Mường Khương.
Vườn hoa cải vàng nhà lão Mìn.
Ảnh Ngọc Dương
 
Có lần đi 500km lên đến cánh đồng rau cải vàng rực nhà lão. Hú gọi, đi tìm lão về, tôi nắm bàn tay gân guốc của lão, tay kia lão vẫn khư khư hai cái cuốc vác bập bênh vai gầy. Hơi xót xa. Nhưng, tôi chợt ấm lòng nghĩ: bới đất lật cỏ, lão tìm thấy thơ. Dù ở góc núi biên cương ấy, nhưng tâm hồn thì suốt đời lão “giám mã” ấy chưa bao giờ thôi sung sướng nhong nhong cưỡi bầy ngựa thiện chiến của người Pa Dí, đi tứ xứ giang hồ. Thì chẳng rõ ràng lão đã sang cả Tiệp Khắc học về tàu thủy với tàu hỏa rồi đấy sao.

ĐỖ DOÃN HOÀNG (KTGĐ số 11)


(Theo: NNVN)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

5044. Màu đỏ Artek

5485. Vì sao nước Đức hùng mạnh? (Kỳ 1)

6272. Kịch tính vụ kit Việt Á ngày càng cao.