2652. THUỐC QUÝ ĐÃ CÓ SẴN QUANH TA
THUỐC QUÝ ĐÃ CÓ SẴN QUANH TA
Nhà thơ TRẦN ĐĂNG KHOA
PNTB: Ai quan tâm đến sức khỏe thì nên đọc bài này. Nghe như có vẻ không mới mà vẫn hay, vẫn có tác dụng với nhiều người.
Câu nói chắc khừ cứ như đinh đóng cột này, không phải kết luận của
một nhà khoa học, hay một thầy thuốc lừng danh nào đó, mà lại là sự khẳng định
của một bà nhà quê chân lấm tay bùn, đã ở tuổi 90, mà hầu như cả đời chẳng bao
giờ bước chân ra khỏi làng. Bà cũng dị ứng luôn với cả giới khoa học. Cứ như
lời bà thì dân có học chỉ là lũ mách qué, ăn no dửng mỡ rồi nói linh tinh.
Không phải chỉ nói trong những buổi tuyên truyền vệ sinh dịch tễ ở xóm, ở
phường, mà họ còn viết đầy cả lên mặt báo.
Thì đấy! Họ bảo hôn nhau là chuyền
sang nhau hàng triệu triệu con vi trùng. Khiếp! Thế chả nhẽ trước khi hôn nhau,
lũ trẻ ranh phải nhúng miệng vào nước sôi, hay đeo khẩu trang hoặc sát cồn và
bôi I ốt ư? Ngày xưa, nuôi con, bà toàn nhai cơm rồi mớm cho chúng. Miếng cơm đỏ
quạch quết trầu. Thế mà có thấy con vi trùng “vi dút” nào đâu. Sáu đứa lớn lên,
trông thằng nào cũng ùng ục như đô vật cả. Cũng cứ theo lời bà thì giời sinh
voi, giời ắt sẽ sinh cỏ. Rồi đâu cũng vào đấy tất. Bệnh tật nào giời sinh ra,
giời cũng lại cho thuốc chữa trị. Thuốc đầy vườn kia kìa. Thuốc ở trong cây lá
đấy. Thuốc đầy xung quanh ta. Ở đâu cũng có. Chỉ con người mới ngu đần. Không
ngu đần sao lại chết ngay bên đống thuốc?
Tưởng đó chỉ là chuyện tầm phào. Ai ngờ thật, giời ạ.
Cách đây cũng đã lâu,
không biết ai đó đã gửi cho tôi một bài thuốc chữa ung thư. Một căn bệnh hiểm
nghèo, cả thế giới còn đang bó tay mà cách chữa lại quá đơn giản. Chỉ lấy lá đu
đủ nấu uống như uống nước chè. Thế mà lại khỏi bệnh. Người gửi cho tôi bài
thuốc rất quý ấy lại không ghi tên. Bài thuốc như một cái đơn nặc danh. Người
nói không chịu trách nhiệm về những gì mình nói. Thế thì làm sao mà có thể tin
được. Tôi không tin. Nhưng rồi để tham khảo, như người ta nói, “có bệnh thì vái
tứ phương”. Đã vái khắp thiên hạ rồi thì vái thêm một cái nữa vào cõi mịt mù
thì cũng đã sao? Tôi nghĩ thế và chuyển bài thuốc vu vơ ấy cho một số bạn bè,
như một tư liệu tham khảo. Thế mà rồi bất ngờ, tôi nhận được mấy lời cảm ơn,
không phải lời cảm ơn theo kiểu xã giao, mà “Cảm ơn anh. Bài thuốc đúng là thần
dược. Nhà em chuyển bệnh rồi”. Có người lại còn hỏi tôi địa chỉ nhà để đến hậu
tạ. Gần đây nhất là nhà thơ Trương Hữu Lợi. Bạn đọc nghe đài, chắc đã biết anh.
Anh nhiều năm là Trưởng phòng Văn nghệ thiếu nhi, là tác giả của chuyên mục:
“Kể chuyện và hát ru cho bé”. Trương Hữu Lợi bị ung thư phổi. Anh đã xạ trị.
Tóc cũng đã rụng hết. Bệnh ung thư phổi thường đi rất nhanh. Nhiều người không
trụ nổi ba tháng. Vậy mà nhà thơ đã qua 5 năm. Tóc xanh mướt. Da hồng hào.
Thật là một điều kỳ diệu!
Khi viết lại mấy dòng này, tôi đang ở Hà Giang. Liên Chi hội Nhà báo Đài Tiếng
nói Việt Nam
tổ chức một lớp học báo chí cho bà con miền núi phía Bắc. Giờ giải lao, bên
chén trà rừng, mọi người lại bàn về những bài thuốc quý của bà con miền sơn
cước. Còn nhớ thời gian khổ, trong những năm kháng chiến chống Pháp, tại chiến
khu Việt Bắc, Bác Hồ cũng đã từng ốm nặng, tưởng không thể qua khỏi, thế
mà rồi chỉ bằng mấy nắm lá rừng, một bà mế Việt Bắc đã chữa cho Bác khỏi bệnh.
Chuyện này, Đại tướng Võ Nguyên Giáp cũng đã kể khá chi tiết trong một cuốn hồi
ký của ông. Giảng viên Đỗ Quý Doãn, nguyên Thứ trưởng Bộ Văn hóa Thông tin cũng
đã sưu tầm được rất nhiều bài thuốc hay. Anh bảo, có căn bệnh có thể điều trị
rất nhanh, rất hiệu quả mà không cần dùng đến thuốc. Ví như bệnh đau đầu. Đầu
nhức như búa bổ. Chỉ cần day mạnh vào hai vết hõm ở sau tai, thế là khỏi tắp
lự. Anh cũng bày cho mọi người. Thấy ứng nghiệm. Có người cảm ơn anh: “Sao anh
tài thế! Đúng là tuyệt thật!”. “Nhưng mình có tài gì đâu. Bài thuốc của dân gian
đấy chứ! Thuốc mà không phải thuốc”. Cũng theo cựu Thứ trưởng Đỗ Quý Doãn, nếu
bị viêm họng, ho dữ dội, kể cả những người bị bệnh viêm họng mãn tính, cũng có
thể chữa rất đơn giản, chỉ xoa dầu gió vào huyệt Dũng Tuyền ở dưới gan bàn
chân, nếu ai không biết cái huyệt này thì cứ xoa dầu vào phần hõm ở nửa trên
dưới lòng bàn chân, đắp Salonpas lên rồi ngủ một giấc, sáng sau sẽ không còn ho
nữa. Nhưng hay nhất, theo anh Doãn, là bài thuốc chữa ung thư gan và men gan
cao. Đúng như ai đó đã gửi cho tôi, nhưng chưa đầy đủ. Để bài thuốc thật chuẩn
thì phải lấy lá đu đủ, thái ra rồi phơi khô, thêm lá sả nữa. Nếu chia làm mười
phần, thì 9 phần lá đu đủ, 1 phần sả, đun uống, thay cho nước chè, có thể uống
hàng ngày. Nếu sau ba ngày, thấy phân đen và hôi kinh khủng thì hiệu nghiệm.
Nếu ung thư, chắc chắn khỏi, nếu men gan cao thì bệnh cũng sẽ bay biến và không
tái phát trở lại. Đó là một điều rất linh diệu.
Gần đây, thầy Thích Thông Thức, Tiến sĩ Phật học, Đại đức, trụ trì chùa Linh
Am, Bắc Ninh cũng đã bày cho tôi một bài thuốc trị mỡ máu rất hay. Lấy cây chó
đẻ, loại chó đẻ răng cưa, cùng với nửa trái dứa xanh gọt vỏ và một lạng gan
lợn, đun sôi chừng 15 phút rồi uống hai lần trước khi ăn nửa tiếng. Sau hai
tuần, sẽ sạch mỡ máu. Thày Thích Thông Thức còn dặn tôi, trước khi uống cần qua
viện, thử máu để thấy hiệu quả cụ thể. Điều này thì tôi đã thực nghiệm. Tôi qua
phố Lãn Ông, mua cây chó đẻ răng cưa (loại chó đẻ bình thường, không hiệu
nghiệm). Hầu như quầy thuốc nào cũng có cây chó đe răng cưa, mà rẻ vô cùng. 70
ngàn đồng một bó khá to, phải đến mấy kg. Vừa rồi, khám bệnh, kiểm tra lại, tôi
kinh ngạc vì thấy cholesterol và cả triglyceride của mình đều trở lại thưở mười
tám, đôi mươi.
Cả tiểu đường, một căn bệnh nan giải nhưng rất nguy hiểm nếu biến chứng, thành
nỗi ám ảnh của bao nhiêu người, có thể chữa được bằng thuốc đông y, mà rất hiệu
nghiệm. Người bày cho tôi cách chữa này là anh Vũ Hiền, nguyên Ủy viên Trung
ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam . Anh Hiền nhiều năm bị tiểu
đường. Anh phải uống đến cả chục viên thuốc tây. Uống thuốc tây có thể trị được
tiểu đường, nhưng rồi lại bị phản ứng phụ, có thể dẫn đến nảy sinh những căn
bệnh khác. Uống thuốc đông y sẽ tránh được hệ lụy này. Anh Hiền cho tôi bài
thuốc của nhà thuốc Vạn Tế Hưng, ở số nhà 22 phố Thủ Khoa Huân, phường Tân An,
quận Ninh Kiều, thành phố Cần thơ. Dù ở bất cứ đâu cũng mua được thuốc, chỉ cần
điện cho chị Hương. Chừng hai ngày sau, nhân viên bưu điện sẽ mang thuốc đến
rồi thanh toán tại nhà mình. Thuốc không đắt mà hiệu quả cao. Đây là bài thuốc
gia truyền có từ đời nhà Thanh của gia đình, không bị tác dụng phụ, giữ ổn định
đường huyết có chỉ số từ 4,5 đến 5,5. Thật kỳ diệu. Đúng là thuốc quý có ở xung
quanh ta. Chỉ có điều ta có biết không mà thôi.
Bởi thế, trong số báo này, tôi phải gạt mọi chuyện sang một bên, để thông báo
cho các bạn đọc khả kính của tôi, đặc biệt những ai đang có bệnh để biết mà
điều trị. Chúc các vị khỏe mạnh và an lành
Theo: Blog Lão Khoa
Nhận xét