4387. Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa
Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa
(PNTB) - Quê mình gọi Mẹ là Bu. Hai ngày nữa, 2 tháng Tư (âm lịch) là tròn 40 năm ngày Bu đi xa. Năm ấy Bu mới 50 tuổi. Thoáng cái đã bốn mươi năm rồi! Nếu sống đến nay thì Bu vừa tròn 90. So với cụ Nguyễn Thị Trù ở TP Hồ Chí Minh, nay 122 tuổi vẫn còn khỏe thì Bu vẫn thua bà cụ Trù 32 tuổi… Hôm nay là Chủ nhật, mình quyết định tổ chức Giỗ Bu trước hai ngày để anh em, con cháu có điều kiện về đông đủ để tưởng nhớ người Mẹ, người Bà, người Cụ đức độ, cả một đời hầu như chưa có lấy một ngày vui.
Từ một đứa trẻ đến một lão già, ai mà chẳng có một người Mẹ. Trước người Mẹ thì một lão già cũng biến thành đứa trẻ. Có những lúc ngồi buồn lại nhớ đến Mẹ, có những đêm nằm mơ, thấy hình ảnh "xăm xăm bóng Mẹ trần gian thủa nào" thì có cảm giác như mình còn bé lắm, quên xừ nó tuổi tác.
Thế nên nhà thơ Nguyễn Duy, người đồng tuế với mình đã bày tỏ cảm xúc ấy của ông mà ít nhất ở lớp người lứa mình đều cảm thấy như Nhà thơ đã nói hộ tất cả. Chẳng cần phải có học hành gì cũng hiểu và rung cảm trước bài thơ. Có thể nói Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa là một trong những bài thơ hay nhất viết về Mẹ.
Nghệ sĩ Đình Cương, nhà hát chèo Thái Bình đã chuyển thể thành làn điệu Cờn trong Hát văn. Mình hát theo tiếng đàn nguyệt của Đình Cương. Có ông bạn nghe xong bảo: “Ngày giỗ mẹ, ông chỉ cần hát bài này là đủ”.
Nghệ sĩ Đình Cương, nhà hát chèo Thái Bình đã chuyển thể thành làn điệu Cờn trong Hát văn. Mình hát theo tiếng đàn nguyệt của Đình Cương. Có ông bạn nghe xong bảo: “Ngày giỗ mẹ, ông chỉ cần hát bài này là đủ”.
Bài hát văn:
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Người hát: Nguyễn Ngọc Dương
Nhà thơ Nguyễn Duy, người vửa tuyên bố bỏ hết các hội hè thuộc lĩnh vực văn chương |
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
(Thơ Nguyễn Duy)
“Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở
nào
Mẹ
ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn
mùa
Cái
cò... sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao
giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân
hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa
xôi
Mẹ
ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ... Mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ
chăng
Nhìn
về quê mẹ xa xăm
Lòng ta-chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Lòng ta-chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá
xương”.
NGUYỄN
DUY
(Trích
trong tập “Mẹ và em”, NXB Thanh Hóa 1987)
Nhận xét