3907. Đảng ở trong dân chứ không ở trên dân
Đảng ở trong dân chứ
không ở trên dân
XUÂN DƯƠNG/ 03/02/16
14:46
(GDVN) - Kể từ ngày
thành lập Đảng 3/2/1930 đến nay dân đã tin theo Đảng giữ được Đảng,
nhưng muốn giữ được niềm tin của dân thì Đảng phải tin dân.
Năm 1986, ở Tiệp Khắc (Cộng hòa Séc
ngày nay) trong kỳ thi tối thiểu (minimum) trước khi bảo vệ luận án
phó tiến sĩ, nghiên cứu sinh đến từ các nước xã hội chủ nghĩa đều
phải thi môn Chủ nghĩa Mác-Lênin.
Câu hỏi vấn đáp mà vị Phó giáo sư,
Trưởng bộ môn Triết học đưa ra là “phân biệt sự khác nhau giữa Chủ
nghĩa Xã hội và Chủ nghĩa Tư bản”.
Câu trả lời trong 15 phút được vị
Phó giáo sư chăm chú lắng nghe, cuối cùng ông nói: “Câu trả lời
rất hay, nhưng quá dài, vừa mất thời gian người nghe, vừa dễ dẫn tới
sai sót”.
Trước khi khép cửa tiễn học trò, ông
nói: “Khác
nhau cơ bản nằm ở chỗ Chủ nghĩa Tư bản là “người bóc lột người”
còn Chủ nghĩa Xã hội thì ngược lại”.
Báo cáo chính trị tại Đại hội Đảng
12, Trung ương khẳng định: “Tập trung hoàn thiện thể chế kinh tế thị
trường định hướng xã hội chủ nghĩa, vận hành đầy đủ, đồng bộ, hiệu quả theo quy
luật kinh tế thị trường”.
Đất nước đã 30 năm đổi mới, nói
cách khác, sau khi cuộc chiến dai dẳng trên biên giới phía Bắc kết
thúc, chúng ta đã thực sự có 30 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội.
Vậy vì sao cho đến nay, đất nước vẫn nghèo, dân chúng vẫn nghèo ngoại trừ một bộ phận thương nhân và quan chức?
Trong cái rét cuối năm, nhìn bốn vị
đại sứ các nước Liên minh Châu Âu ngồi vỉa hè ăn phở Việt chợt cảm
thấy có cái gì lạ lùng, ngỡ ngàng.
Họ muốn quảng bá cho nền ngoại giao
tư bản chủ nghĩa hay muốn trải nghiệm cuộc sống của người lao động
bình thường nước sở tại? Trông cách cầm đũa, cầm thìa ăn phở như
người Việt, sao họ có thể bình dân mà không hề “kênh kiệu” như vậy?
Hình ảnh các
đại sứ châu Âu ăn phở
trên đường phố Việt Nam. Ảnh chụp màn hình.
Phải chăng “quyền kênh kiệu”
chỉ có thể tìm thấy trong một “bộ phận không nhỏ” quan chức
nước Việt mình?
Những đại diện “đặc sệt tư bản”
ấy không cảm thấy lạc lõng trong một đất nước xã hội chủ nghĩa,
vậy người Việt chúng ta có cảm thấy mình cũng không lạc lõng trong
một nền kinh tế toàn cầu?
Để khỏi lạc lõng có cần quyết liệt
đưa nền kinh tế đất nước như Trung ương khẳng định: “Vận hành đầy đủ,
đồng bộ, hiệu quả theo quy luật kinh tế thị trường”?
Vấn đề ở chỗ “quy luật kinh tế
thị trường” có phải là quy luật mang tính phổ quát cho mọi xã
hội dân sự? Nó được chứng minh là đúng cho các quốc gia theo chủ
nghĩa Tư bản nhưng liệu có đúng với các quốc gia theo thể chế xã
hội chủ nghĩa?
Mô hình Cheabol của Hàn Quốc là mô
hình các tập đoàn kinh tế gia đình, của các ông chủ tư bản chứ không
phải nhà nước.
Hết năm 2014, tổng số nợ phải trả của các
tập đoàn, tổng công ty nhà nước đã lên tới 1,57 triệu tỷ đồng nghĩa là
khoảng 70 tỷ USD.
Có ý kiến cho rằng: “Khoản nợ của
các doanh nghiệp nhà nước được Chính phủ bảo lãnh có nguy cơ đe dọa an ninh
tài chính quốc gia nếu các doanh nghiệp này hoạt động không hiệu quả, không có
khả năng trả nợ”. [1]
Đảng ở trong dân
chứ không
ở trên dân (Ảnh: tuyengiao.vn)
Liệu chúng ta có rút ra được điều
gì từ chuyện “vận hành đầy đủ, đồng bộ, hiệu quả theo quy luật kinh tế
thị trường” nhưng lại được định hướng theo cung cách của riêng
mình?
Lâu nay, chúng ta phát triển kinh tế
dựa vào hai động lực chính là tài nguyên thiên nhiên và nhân công giá
rẻ mà quên đi nguồn tài nguyên quý giá nhất là trí tuệ con người.
Có thể nói một cách thẳng thắn,
rằng phát triển kinh tế theo kiểu “ăn sổi” ấy đang làm cạn kiệt
nguồn tài nguyên thiên nhiên vốn rất hữu hạn, đang phá hoại môi trường
sống của dân tộc và nguy hiểm hơn, đang kìm hãm sự sáng tạo của
người Việt.
Nói kìm hãm sự sáng tạo của người Việt vì người lao động làm việc trong các cơ sở liên doanh hoặc 100% vốn đầu tư nước ngoài chỉ là người làm thuê cho tư bản, họ làm việc trong dây chuyền như những cỗ máy đến mức cả chuyện đi vệ sinh cũng phải xin phép thì lấy đâu ra sự sáng tạo?
Còn đội ngũ viên chức, công chức, bao
nhiêu phần trăm “công chức cắp ô” là bấy nhiêu phần trăm những cá nhân
bất tài, những người đầu óc như thế thì sáng tạo cái gì?
Công nhân, công chức, viên chức là như
thế, ở cấp cao hơn thì thế nào?
Trước thềm Đại hội Đảng 12, Tổng Thanh tra
Chính phủ Huỳnh Phong Tranh trong Chương trình “Dân hỏi-Bộ trưởng trả lời” tối
13/12/2015 công bố:
“Trong năm qua, ngành thanh tra đã tiến
hành trên 40.000 cuộc thanh tra, trên 830.000 cuộc thanh kiểm tra chuyên ngành
và phát hiện trên 212.000 tỷ đồng sai phạm, chuyển cơ quan điều tra 313 vụ với
356 đối tượng”. [2]
Sau Đại hội Đảng 12, trong Hội nghị
toàn quốc về hoạt động của Hội đồng nhân dân và UBND tại Quốc hội chiều
2/2/2016, Bộ trưởng Bộ Nội vụ Nguyễn Thái Bình công
bố:
“Giai đoạn 2011 – 2015, Thanh tra Chính
phủ đã triển khai 37.390 cuộc thanh tra hành chính và trên 783.000 cuộc thanh
tra, kiểm tra chuyên ngành.
Qua thanh tra, kiểm tra đã chấn chỉnh
những sai phạm trong quản lý, hoàn thiện cơ chế, chính sách pháp luật trên
nhiều lĩnh vực; phát hiện nhiều vi phạm về kinh tế với số tiền là 208.540 tỷ
đồng”. [2]
Theo Thanh tra, sai phạm một năm (2015)
là 212 ngàn tỷ đồng, theo Bộ Nội vụ, sai phạm 5 năm (gồm cả năm 2015)
là 208 ngàn tỷ đồng? Vậy người dân nên tin Thanh tra Chính phủ hay tin
Bộ Nội vụ?
Liệu những con số ấy có nói lên
điều gì về năng lực của đội ngũ chuyên viên và một bộ phận lãnh
đạo cao cấp hiện nay?
Đến bao giờ mới chấm dứt cảnh bất
kỳ hội nghị nào cũng phải đầy rẫy hoa tươi, bất kỳ cuộc động thổ
nào cũng phải có cái máng đựng cát để quan chức xúc vài xẻng cho
phóng viên quay phim chụp ảnh?
Một trong những người giàu nhất hành
tinh - ông chủ của hàng MicroSoft - Bill Gates từng chia sẻ rằng:
Vào năm 1975, nhân loại nói rất nhiều
về chiến thắng của dân tộc Việt trước kẻ địch hùng mạnh nhất thế
giới.
Những chuyện ấy ngày nay tuy vẫn còn
lưu trong sách báo và ký ức của thế hệ cầm súng chống giặc nhưng
thế giới giờ đây nói đến Việt Nam như một quốc gia xếp hàng đầu
về tham nhũng, xếp gần cuối về năng lực
cạnh tranh toàn cầu, một quốc gia mà “con đường từ dạ dày đến nghĩa
trang chưa bao giờ ngắn như ngày nay”!
Chính chúng ta đang tự đầu độc mình
chứ không phải chỉ là những âm mưu thâm độc của nước ngoài.
Một quốc gia như thế, cái ngày mà
“cả thế giới sẽ lãng quên bạn” không phải là điều viễn tưởng nếu
hôm nay cả quan chức và dân thường không sớm tỉnh ngộ.
Với các nước tư bản, thương trường
là chiến trường, cuộc chiến một mất một còn theo quy luật “cá lớn
nuốt cá bé” không bao giờ ngơi nghỉ.
Có một chuyện thú vị mà phu nhân
nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết chia sẻ, rằng thức ăn bà nấu
cho chồng tại gia đình vẫn phải có người thử trước rồi ông mới được
ăn. [3]
Bên cạnh nguyên tắc bảo vệ còn vấn
đề khác là niềm tin, nếu không có niềm tin vào người thân trong gia
đình, hay rộng hơn không có niềm tin vào dân chúng liệu quan chức Việt
có đủ bản lĩnh ngồi vỉa hè ăn phở như các nhà ngoại giao châu Âu,
để khẳng định vớinhân dân rằng thực phẩm là an toàn
bất kể trong siêu thị hay trên vỉa hè?
Dẫu thế nào, người viết vẫn có
niềm tin vững chắc vào tiền đồ dân tộc, bởi dân tộc này dù trải qua
bao thăng trầm, cay đắng, dù không thiếu kẻ xâm lược nhòm ngó và cũng
có cả kẻ bán nước cầu vinh, song ý chí độc lập, tự cường chưa bao
giờ phai nhạt.
Kể từ ngày thành lập Đảng 3/2/1930,
gần một thế kỷ qua, người dân đã tin theo Đảng, giữ được niềm tin đó
là giữ được Đảng, nhưng muốn giữ được niềm tin của dân thì Đảng
phải tin dân, Đảng phải ở trong dân chứ không phải ở trên dân.
Hy vọng sau Đại hội 12, các chủ trương,
chính sách ban hành sẽ là sự kết tinh trí tuệ của cả dân tộc chứ
không phải chỉ của hơn 4 triệu đảng viên, hy vọng sự đổi mới mà Báo
cáo chính trị nêu tại Đại hội 12, trước hết sẽ là đổi mới trong
Đảng, đổi mới trong tư duy mỗi cán bộ nắm trọng trách để người dân
không còn suy giảm niềm tin với Đảng.
Tài
liệu tham khảo:
Xuân
Dương/
(GDVN)
Nhận xét