tag:blogger.com,1999:blog-11781344219612927682024-02-08T05:03:25.136+07:00Phó nhòm tây bắc Tôn trọng sự thật. Ghét giả dốiNguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.comBlogger7755125truetag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-52792585914444677512023-11-13T11:44:00.006+07:002023-11-13T11:51:13.644+07:006302. Cứ có quyền trong tay là muốn “xử lý” những ai trái ý (?!)<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial;"><b><span style="color: #cc0000; font-size: x-large;">Cứ có quyền trong tay là muốn “xử
lý” những ai trái ý (?!)</span></b><span style="font-size: large;"><o:p></o:p></span></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial;"><b><span style="color: #351c75; font-size: large;">PNTB</span></b></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0tr80uOwEPV2qVV8YcfQEHw7bGEjm8ZvdIzDUA9ZJMXnZ2XcQ3B0WWW7ZkrZaGn9c-FJRVAPpntmI5L9AJBFb4wO4OGEcRtOvlYbEu-soUJrSNstEcqLXIeyPRB3G5MubwxoxcB1zjxYJ23H-hL5qkmnqaH4JW3UrOe3d6urnuwF-TGGq9X7rGKyGBuaP/s1223/01.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="770" data-original-width="1223" height="248" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj0tr80uOwEPV2qVV8YcfQEHw7bGEjm8ZvdIzDUA9ZJMXnZ2XcQ3B0WWW7ZkrZaGn9c-FJRVAPpntmI5L9AJBFb4wO4OGEcRtOvlYbEu-soUJrSNstEcqLXIeyPRB3G5MubwxoxcB1zjxYJ23H-hL5qkmnqaH4JW3UrOe3d6urnuwF-TGGq9X7rGKyGBuaP/w395-h248/01.jpg" width="395" /></a></span></div><span style="font-family: arial; text-align: left;"><div style="text-align: center;"><b>ĐBQH Trịnh Xuân An (Đoàn Đồng Nai)</b></div></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ông Nguyễn Văn Hùng, b.tr. VHTT&DL
lâu nay có hơi nhiều chuyện lình sình về cung cách quản lý và ứng xử văn hóa,
khiến dư luận rất bức xúc. Không phải chỉ Nhân dân mà đối với Đại biểu QH, ông
cũng mất nhiều tín nhiệm. Gần đây ông Hùng là một trong số 3 Chính khách nhận
được nhiều “phiếu tín nhiệm thấp” nhất trong số 44 chức danh do QH bầu hoặc phê
chuẩn.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: rgb(252, 250, 246); line-height: normal; margin-bottom: 11.25pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thế nhưng có vẻ ông chưa chịu soi gương để tự nhìn thấy
khuôn mặt của mình. Trước dư luận trái chiều về phim ĐRPN, ông Hùng tỏ ra muốn
“Xem xét xử lý nếu có xúc phạm, bôi xấu phim Đất rừng phương Nam”. <a href="https://vnexpress.net/xem-xet-xu-ly-neu-co-xuc-pham-boi-xau-phim-dat-rung-phuong-nam-4674165.html">https://vnexpress.net/xem-xet-xu-ly-neu-co-xuc-pham-boi-xau-phim-dat-rung-phuong-nam-4674165.html</a></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhRDGGURMYOcljxNg36YzVvQAnteUobrjCY28dSdZHWUZkyJH6N4QuX1gJpdMQk1KPOWPvE_5uTbrwIylZFLCvzVygCDUbzcjpahv9Cz8prAA7QFv97mJsqHmqu8buit7si9NQThbOgon59PR0q0aekJ6G_n0LMM7w7Mq1lsL0B6AlaZwAdZVGpfpSD3kSD/s1134/02.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="778" data-original-width="1134" height="256" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhRDGGURMYOcljxNg36YzVvQAnteUobrjCY28dSdZHWUZkyJH6N4QuX1gJpdMQk1KPOWPvE_5uTbrwIylZFLCvzVygCDUbzcjpahv9Cz8prAA7QFv97mJsqHmqu8buit7si9NQThbOgon59PR0q0aekJ6G_n0LMM7w7Mq1lsL0B6AlaZwAdZVGpfpSD3kSD/w372-h256/02.jpg" width="372" /></a></div><div style="text-align: center;"><b><span style="font-family: arial;">Ông Nguyễn Văn Hùng tại nghị trường QH (phải), </span></b></div><div style="text-align: center;"><b><span style="font-family: arial;">đang nghe đại biểu Trịnh Xuân An góp ý.</span></b></div><p class="MsoNormal" style="background: rgb(252, 250, 246); line-height: normal; margin-bottom: 11.25pt; text-align: center;"><br /></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhiều người phê phán bộ phim đã có nhiều chi tiết sai quan điểm lịch sử
- văn hóa ví như chen vào phim những yếu tố về một tổ chức của Người Hoa làm
cách mạng ở Nam bộ (không có trong tiểu thuyết của Đoàn Giỏi) <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Dưới đây là trích ý kiến ĐBQH Trịnh
Xuân An (Đoàn Đồng Nai) góp ý với “thượng thư” Nguyễn Văn Hùng.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-size: large;"><span style="font-family: arial;">“Đối với lĩnh vực văn hóa, ngoài
câu chuyện của phim ảnh thì còn rất nhiều vấn đề còn dư luận, ví dụ như còn rất
nhiều cuộc thi sắc đẹp, rất nhiều hoa hậu có cần thiết cho xã hội hay không?
Lâu nay dư luận nói rất nhiều mà chúng ta chưa có định hướng để xử</span><span style="font-family: arial;"> </span><span style="font-family: arial;">lý.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi cho rằng chúng ta cần phải lắng
nghe dư luận để điều chỉnh cho hợp lý. Đây là những vấn đề chính đáng mà dư luận
đặt ra và cơ quan quản lý phải quan tâm để có chính sách phù hợp chứ không phải
CHĂM CHĂM ĐI XỬ LÝ, và muốn xử lý thì cũng phải theo quy định chứ không phải
chúng ta muốn xử lý dư luận thế nào cũng được, mà đặc biệt dư luận trên mxh thì
lại càng khó. Tôi đề nghị là phải rất rõ nội dung này”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nguồn trích: <a href="https://www.youtube.com/watch?v=UtrdaAU39tI">https://www.youtube.com/watch?v=UtrdaAU39tI</a><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Rất băn khoăn, không biết kiểu ứng
xử như ông đương kim bộ trưởng này có phải là một ỨNG XỬ VĂN HÓA không? Lẽ ra
câu hỏi này không cần dùng cho một vị bộ trưởng trên lĩnh vực văn hóa, bởi ai
cũng nghĩ, ở đó là nơi có văn hóa nhất !</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-65549257170138231412023-11-02T18:24:00.002+07:002023-11-02T18:24:53.199+07:006301. Đứng giữa các siêu cường<p><span style="background-color: white; color: #292929; font-family: arial;"><span style="font-size: x-large;"><b>Đứng giữa
các siêu cường</b></span></span></p><p><span style="background-color: white; color: #292929; font-family: arial;"><b><span style="font-size: large;">PNTB</span></b></span></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: center;"><span style="color: #292929;"><o:p><span style="font-family: arial;"><span style="font-size: large;"> </span></span></o:p></span></p><div class="separator" style="clear: both; font-size: x-large; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsNwDFKpyRW6NWQhVEsFOZfMcll3jjh6OqbpktqpSkHjNwIDs5JEsAzGkD6o_766NFHaSPKB3WD3pJLOMCgbZ9h6kaXHeBOWuHJBqpCUwnRu8A5phCTBipnQPPOclTJfMjJALluGZm2oPofr2gSkEgCxnGloRpMh1Slv8y7VKF5bmjvh0hfO4Wt8c6TIXY/s730/phan-van-giang-huong-son-1698670531799147968966%20.jpg.webp" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="484" data-original-width="730" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsNwDFKpyRW6NWQhVEsFOZfMcll3jjh6OqbpktqpSkHjNwIDs5JEsAzGkD6o_766NFHaSPKB3WD3pJLOMCgbZ9h6kaXHeBOWuHJBqpCUwnRu8A5phCTBipnQPPOclTJfMjJALluGZm2oPofr2gSkEgCxnGloRpMh1Slv8y7VKF5bmjvh0hfO4Wt8c6TIXY/w402-h266/phan-van-giang-huong-son-1698670531799147968966%20.jpg.webp" width="402" /></a></span></div><span style="font-family: arial;"><b><i>Tướng Phan Văn Giang tại </i></b></span><span style="color: #333333; font-family: arial; text-align: left;"><b><i>Diễn đàn Hương Sơn Bắc Kinh 30/10/2023</i></b></span><p></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333;">Vào năm 2022, Tập Cận Bình, Chủ tịch Trung Quốc đã công bố “Sáng
kiến an ninh toàn cầu”.</span></span></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333;">Hôm 29/10, đã khai mạc Diễn đàn Hương Sơn Bắc Kinh lần thứ 10 có chủ đề
“An ninh chung, duy trì hòa bình lâu dài” có sự tham gia của Bộ trưởng quốc
phòng, Quân đội, chuyên gia, học giả đến từ nhiều quốc gia và các tổ chức quốc
tế.</span></span></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333;">Bộ trưởng QP Phan Văn Giang của Việt Nam dự Hội nghị.</span></span></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333;">Đáng chú ý, trong hội nghị này, có 4 nước quan hệ ngoại giao cấp cao
nhất là Việt Nam, Trung Quốc, Nga và Mỹ. Đúng là Việt Nam đứng giữa các siêu
cường.</span></span></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: justify;"><span style="background: white; color: #333333;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Mục tiêu của Hội nghị này là bảo đảm “AN NINH CHUNG, DUY TRÌ HÒA BÌNH”,
nhưng Trung Quốc và Nga lại ra sức chỉ trích Mỹ. Còn Việt Nam đứng giữa, biết
ăn nói thế nào đây?</span></span></p>
<p style="background: white; margin: 6pt 0cm 18pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333;">Trước hết</span><span style="color: #292929;">, “BTQP Nga
Sergei Shoigu cáo buộc Mỹ đang tiếp tay cho các cuộc xung đột địa chính trị để
duy trì vị thế “bá chủ”. Ông Shoigu cảnh báo nguy cơ xảy ra đối đầu giữa các
nước lớn trong tương lai và cho rằng điều này sẽ dẫn đến những hậu quả vô cùng
nghiêm trọng…<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://thanhnien.vn/bo-truong-quoc-phong-nga-len-an-my-de-cap-kha-nang-dam-phan-ve-ukraine-185231031173441839.htm"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">https://thanhnien.vn/bo-truong-quoc-phong-nga-len-an-my-de-cap-kha-nang-dam-phan-ve-ukraine-185231031173441839.htm</span></a></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18.0pt; mso-outline-level: 1;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Còn Trung Quốc thì tố một số
nước cố tình khiến thế giới hỗn loạn<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18.0pt; mso-outline-level: 1;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://tuoitre.vn/trung-quoc-to-mot-so-nuoc-co-tinh-khien-the-gioi-hon-loan-20231030101549089.htm"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;">https://tuoitre.vn/trung-quoc-to-mot-so-nuoc-co-tinh-khien-the-gioi-hon-loan-20231030101549089.htm</span></a></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18.0pt; mso-outline-level: 1;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;">Báo chí của ta “tế nhị”, nên
chỉ nói chung thế thôi, nhưng theo VOA: </span><span style="background: white; color: #222f3a; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">Các
chỉ huy quân sự Trung Quốc và Nga nhắm mục tiêu chỉ trích Hoa Kỳ . </span><a href="https://www.voatiengviet.com/a/trung-quoc-nga-nham-vao-my-tai-dien-dan-quan-su-huong-son-bac-kinh/7332603.html"><span style="background: white; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">https://www.voatiengviet.com/a/trung-quoc-nga-nham-vao-my-tai-dien-dan-quan-su-huong-son-bac-kinh/7332603.html</span></a></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #222f3a; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">Trước tình hình phe Trung Quốc
– Nga ra sức chỉ trích Mỹ thì tướng Phan Văn Giang của việt Nam không động chạm
đến ông nào, mà tuyên bố xanh rờn là “</span><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">Việt Nam luôn kiên định chính sách quốc phòng hòa bình, tự vệ và
"Bốn không”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18pt; text-align: justify;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đặc
biệt, lần này tướng Phan Văn Giang, lại lôi ông Khổng Tử, một nhà giáo dục và
nhà tư tưởng lớn của Trung Hoa cổ đại ra để làm bài học chung cho Hội nghị này,
nhất là đối với nước chủ nhà?</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18pt; text-align: justify;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đại
tướng Giang nêu luận điểm của Khổng Tử <span style="mso-bidi-font-weight: bold;">“Đại đạo chi hành, thiên hạ vi công”</span>. Có nghĩa là khi đạo lý lớn
được thực thi thì thiên hạ là của chung. Có thể hiểu rộng ra ở tầm quốc tế là
khi đường lối chính trị cao cả, luật pháp, công lý quốc tế được tôn trọng, thực
thi thì thế giới như ngôi nhà chung, các quốc gia đều bình đẳng, chung sống hòa
bình, ổn định và phát triển.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin: 12pt 0cm; text-align: justify;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Xem ra cái ý này của BTQP
Việt Nam quả là tuyệt vời. Nó vừa thể hiện nhất quán quan hệ đối ngoại của Việt
Nam là “làm bạn với tất cả các nước”, miễn là anh không làm hại gì tôi, bình
đẳng và hai bên cùng có lợi. Nó cũng vừa là bài học chung cho tất cả các nước
trong bối cảnh hiện nay với mục tiêu là hướng đến Hòa Bình, thịnh vượng, chớ “lấy
thịt đè người”, không nuôi tham vọng xâm lược. Những bất đồng trong tranh chấp
biển đảo phải giải quyết bằng biện pháp hòa bình, trên cơ sở tôn trọng Luật
pháp quốc tế, không thể một mình một chợ… Nếu nước nào vi phạm những điều đó
thì chả còn gì mà nói ! <o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18pt; text-align: justify;"><span style="background: white; color: #222f3a; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18.0pt; mso-outline-level: 1;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 18.0pt; mso-outline-level: 1;"><span style="color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-bidi-font-weight: bold; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; mso-font-kerning: 18.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-66758739515622360922023-10-24T09:53:00.001+07:002023-10-24T09:53:55.216+07:006300. Chuyện cán bộ “Kê khai tài sản”<p><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Chuyện cán bộ “Kê khai tài sản”</b></span></p><p><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><b>PNTB</b></span></p><p style="text-align: center;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEig1WMjuidpATqIV20l_tmwf8R6Bzm5FQa4tjKsa_vCIHcBE9crbEM0sAk-JHBJLOCwNeZNPALWhvXccSa6nEeI-p-guP5dYuYqa1DsV8agiSnVzmowZyIu9OJ5KfLC1IBufmwSaL5q4hioRf6-tuLxJef8brBJMG-1Y4IHSD0vJ0h4sVQnH07_-T_R2KYQ/s850/anh%20.jpg.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="531" data-original-width="850" height="248" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEig1WMjuidpATqIV20l_tmwf8R6Bzm5FQa4tjKsa_vCIHcBE9crbEM0sAk-JHBJLOCwNeZNPALWhvXccSa6nEeI-p-guP5dYuYqa1DsV8agiSnVzmowZyIu9OJ5KfLC1IBufmwSaL5q4hioRf6-tuLxJef8brBJMG-1Y4IHSD0vJ0h4sVQnH07_-T_R2KYQ/w397-h248/anh%20.jpg.jpg" width="397" /></a></div><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Vụ kỷ luật bí thư tỉnh Bến Tre
Lê Đức Thọ, nhiều người thấy hả hê vì cho rằng, đảng rất nghiêm minh.</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng qua câu chuyện này thì nhiều
người cũng cho rằng, “chúng ta để lọt cán bộ không đủ đức, đủ tài vào BCH Trung
ương khóa 13”, mặc dù sau ĐH đã có nhiều ý kiến cho rằng, công tác chuẩn bị
nhân sự khóa 13 chúng ta làm rất “bài bản, chặt chẽ…”</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="line-height: 107%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">Nhưng thực tế, chưa được nửa nhiệm kỳ
đã có đến 7 UVTƯ bị cách chức, thôi chức, khai trừ ra khỏi đảng, khởi tố: </span></span></p><p class="MsoNormal" style="text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsHXHdIZlC5bWXggCCcWYlxJ_nWHPMMN5vGz2Q10vdMdXZxo7ZSeNH9JBGOyujkY6E434H3U5qm8nOzqsGeGfK7f25_Xt45P3vJ2b43eA3BJjcZv4NLcVGHVJNRCz_-1ld-UaICYtUdTCt7i9e9WMJXuy4vObYhi-RxL2PovfwP8ZgFviFoKXdlbo9ZhV1/s1134/01.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="637" data-original-width="1134" height="236" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsHXHdIZlC5bWXggCCcWYlxJ_nWHPMMN5vGz2Q10vdMdXZxo7ZSeNH9JBGOyujkY6E434H3U5qm8nOzqsGeGfK7f25_Xt45P3vJ2b43eA3BJjcZv4NLcVGHVJNRCz_-1ld-UaICYtUdTCt7i9e9WMJXuy4vObYhi-RxL2PovfwP8ZgFviFoKXdlbo9ZhV1/w420-h236/01.jpg" width="420" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="line-height: 107%; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><br /></span></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">PGS-TS Vũ Văn Phúc nhận định:
“Thực tiễn vừa qua đã chứng minh là QUY TRÌNH RẤT ĐÚNG NHƯNG CHỌN CÁN BỘ SAI !...</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">Theo ô</span><span style="color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";">ng Phúc thì “</span><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">ngoài quy trình chặt chẽ, phải huy động được
trí tuệ của toàn dân, của đội ngũ hơn 5,3 triệu đảng viên tham gia vào công tác
cán bộ”. Thực ra việc này nhân dân đã nói lâu rồi...</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trở lại trường hợp Lê Đức Thọ
bị xử lý, nghe đâu anh ta phân bua là mình bị “xử lý oan”. Anh ta bị “đánh hội
đồng”, vì trong đảng còn có rất nhiều người giàu hơn anh ta rất nhiều. Thọ
còn kể lể, Thọ bị bêu xấu nhưng Thọ không giàu hơn người tiền nhiệm là Nguyễn
Văn Thắng, Chủ tịch HĐQT ngân hàng ViettimBank,…Vì Thọ biết, làm ăn ở Ngân
hàng như thế nào. Thọ la lên “cả làng đều kê khai như Thọ cả”… (2)</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thế nhưng việc kê khai tài sản
của cán bộ quả là khó, khó quá nên có một số nơi phải bày ra cái trò “bốc thăm”
để nhờ may rủi, như quay xổ số để tìm ra người kê khai tài sản không trung thực!
Thật là hài hước.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thực ra, việc kê khai tài sản
có vẻ chỉ làm cho có. “Tuổi trẻ cười” đã có cái tranh biếm họa: Trước khi uống
thuốc “kê khai trung thực” và sau khi uống thuốc “kê khai trung thực” nó cách
nhau một trời một vực (xem tranh).</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">Và báo chí cũng đưa tin, hơn
430.000 người kê khai tài sản, chỉ có 2 người kê khai không trung thực (3) </span></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">24/10/2023</span></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><br /></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><u>Chú thích:</u></span></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #333333; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;">(1): </span></o:p></span><a href="https://vov.vn/chinh-tri/7-uy-vien-trung-uong-dang-khoa-xiii-bi-cach-chuc-thoi-chuc-khai-tru-dang-post974954.vov" style="background-color: transparent; font-family: arial; font-size: x-large;"><span style="line-height: 25.68px;">https://vov.vn/chinh-tri/7-uy-vien-trung-uong-dang-khoa-xiii-bi-cach-chuc-thoi-chuc-khai-tru-dang-post974954.vov</span></a></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white; color: #333333; line-height: 107%;"><span style="mso-spacerun: yes;">(2): </span></span></span><span style="background: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: x-large;">Nguồn tham khảo: </span><a href="https://www.youtube.com/watch?v=vZ5jb5N6Tnc" style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">https://www.youtube.com/watch?v=vZ5jb5N6Tnc</span></a><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></p><p class="MsoNormal"><span style="background-color: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: x-large;">(3): </span><a href="https://vtc.vn/hon-430-000-nguoi-ke-khai-tai-san-chi-co-2-nguoi-ke-khai-khong-trung-thuc-ar725163.html" style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">https://vtc.vn/hon-430-000-nguoi-ke-khai-tai-san-chi-co-2-nguoi-ke-khai-khong-trung-thuc-ar725163.html</span></a><span style="background: white; color: #333333; font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></p>
<p class="MsoNormal"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>
<p class="MsoNormal"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-46974196012613102162023-10-24T09:30:00.002+07:002023-10-24T09:30:55.730+07:006299. Chấp nhận sự khác biệt !<p><span style="font-family: arial;"><span style="font-size: x-large;"><b>Chấp <span style="color: #800180;">nhận</span> <span style="color: #2b00fe;">sự</span> <span style="color: #660000;">khác</span> <span style="color: #990000;">biệt </span>!</b></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><b>PNTB</b></span></o:p></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2DnoGfvDnCakd0qYnwS4cXwjLG_7qe9FpCdtiOneiLsuca75dNI0mLm_GpCU7FBmn3ZVEj-j9bXMTf6FAdx01FvqBYI2hlcej-s4k0r00eNRt0_GNLcEMFVcP2V7D4849jgjTyCo8mdToel5nVpOonnYlZIPg_JnzLbzb6DRoHNIvt-2YzA455OjXoTso/s1134/thanh-cong-1.jpg" imageanchor="1" style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large; margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="696" data-original-width="1134" height="236" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2DnoGfvDnCakd0qYnwS4cXwjLG_7qe9FpCdtiOneiLsuca75dNI0mLm_GpCU7FBmn3ZVEj-j9bXMTf6FAdx01FvqBYI2hlcej-s4k0r00eNRt0_GNLcEMFVcP2V7D4849jgjTyCo8mdToel5nVpOonnYlZIPg_JnzLbzb6DRoHNIvt-2YzA455OjXoTso/w385-h236/thanh-cong-1.jpg" width="385" /></a></o:p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trên đời có nhiều cái khó, một
trong những cái khó nhất là <b><i>chấp nhận sự khác biệt ! </i></b><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Sự khác biệt </span><span style="background: white; font-family: arial; font-size: x-large;">là
những nét riêng được khẳng định, được đề cao gắn với đời sống của một cá nhân, một
nhóm người hay cộng đồng xã hội (tạm gọi là ‘chủ thể’). Sự khác biệt có thể được
thể hiện ở suy nghĩ, quan điểm, lối sống, hành động, cách ứng xử của chủ thể
này đối với chủ thể khác. </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Nếu muốn ai cũng như ai, muốn
cái gì cũng phải giống nhau… Như vậy thì sự vật không thể phát triển, xã hội
không thể tiến bộ.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Một trong những Quy luật cơ bản
của triết học Mác là vạn vật đều phát triển trong sự <i>“thống nhất và đấu tranh của
các mặt đối lập”</i>… Nhiều người biết, nhưng không phải ai cũng vận dụng được.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Kể từ khi thế giới không còn
hai phe, khi trụ cột xhcn sụp đổ bởi những sai lầm từ bên trong, thì khẩu hiệu
“Giai cấp vô sản toàn thế giới đoàn kết lại” để lật đổ chế độ tư bản, thấy ít
người nhắc đến, vì biết là không thể. Cái ta định “lật đổ” nó không còn như khi
Mác sinh thời, nó đã khác rất nhiều, cứ sừng sững, ngày càng lớn mạnh và tiến bộ…
Đó là một thực tế khách quan.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Ở TQ, từ những năm 80, dưới sự
cầm quyền của Đặng Tiểu Bình, ông đã đưa ra “thuyết con mèo”… Từ đó, những người
biết đến chủ nghĩa Mác đều hiểu rằng, TQ đã bắt đầu từ bỏ CN Mác – Lê nin. Bởi
họ đã thẳng thừng phủ nhận cuộc “đấu tranh giai cấp”, nguyên lý cốt lõi của CN
Mác – Lenin, <i>không còn phân biệt “mèo trắng, mèo đen”</i>. TQ đã bắt tay với Mỹ từ
1972… rồi “cải cách và mở cửa” từ cuối năm 1978. Nhờ đó mà từ một nước rất
nghèo nàn lạc hậu, TQ đã vươn lên có nền kinh tế phát triển đứng thứ nhì thế giới!
Nếu Đặng không phải là người đứng đầu TQ khi đó, mà dám có ý tưởng động trời ấy
thì biết đâu ông có thể đã bị bắt ?!</span><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"> </span><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Chúng ta vẫn nói là theo Chủ
nghĩa Mác Lê nin, nhưng cũng ít nhiều đã <i>chắt lọc những tư tưởng đúng đắn của các
ông được thực tiễn kiểm nghiệm.</i> Cái gì không phù hợp thì cũng bỏ đi, dù có người
nhận thức máy móc vẫn tiếc hùi hụi. Nếu cứ hiểu cnxh là những tư tưởng chung
chung, là đối lập với tư bản… thì chắc chắn sẽ thất bại.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"><i>“Cơ chế kinh tế thị trường”</i> là
kết quả sáng tạo của nhân loại đã được cntb đi trước áp dụng và có hiệu quả, nhất
là thời hiện đại, đã đưa cả hệ thống tư bản thế giới vượt trội trên địa cầu. Thế
mà một thời ta căm ghét, muốn lật đổ, tiêu diệt, nhưng rốt cuộc, nếu năm 1986 Đảng CSVN không quyết tâm áp dụng cơ chế đó thì đất nước chắc gì đã đứng được cho đến
nay? Còn nhớ, Tổng bí thư Trường Chinh chẳng đã nói: <i>“Đổi mới hay là chết!”.</i> Đổi mới
lúc đó thực chất là chấp nhận cơ chế thị trường như cntb đã áp dụng mấy trăm
năm!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Ai đã học Chủ nghĩa Mác đều có
thể biết, Mác từng tuyên bố: Học thuyết của chúng tôi <i>không phải là những “công
thức” (mô hình) bất biến, mà chỉ là phương pháp luận</i>. Liệu nay cứ rập khuôn những
“mô hình cụ thể” khi Mác dự báo ở giữa thế kỷ 19, thì có còn là khoa học và có
phải là “trung thành” với Mác hay chỉ là tư biện?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Ở Việt Nam, kể từ sau “đổi mới”,
Đảng CSVN có quan điểm ngoại giao “bắt tay với tất cả các nước trên thế giới,
không phân biệt chế độ chính trị”, <i>chấp nhận sự khác biệt </i>để hiểu biết và tôn
trọng lẫn nhau, tranh thủ sự giúp đỡ của cộng đồng quốc tế giúp đất nước phát
triển. Đó là quan điểm đúng đắn.</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCnnIf1OsizzrFhJ8elAoNIY4txTHhjvTnZAAM9abusJfypFBBkMjMFFXqSWpfmj9yWHWcTyHMyWAf1R6sa03j8FsyBQ5vbb7UDh-q1x0gHqMhbVeCckyzXfrwoX-Wka9z3du119fNTeSZX27cWXX5rJoqHCHhEpD7AT0I1xO_SYb-Hxdc062MpHSJD2Lt/s284/images.jfif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="178" data-original-width="284" height="227" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCnnIf1OsizzrFhJ8elAoNIY4txTHhjvTnZAAM9abusJfypFBBkMjMFFXqSWpfmj9yWHWcTyHMyWAf1R6sa03j8FsyBQ5vbb7UDh-q1x0gHqMhbVeCckyzXfrwoX-Wka9z3du119fNTeSZX27cWXX5rJoqHCHhEpD7AT0I1xO_SYb-Hxdc062MpHSJD2Lt/w362-h227/images.jfif" width="362" /></a></div><br /><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Trong những năm gần đây, Việt Nam tăng cường quan hệ hợp tác với hệ thống các nước tư bản như Nhật, Hàn, Anh,
Pháp, Mỹ… Chính họ đã giúp ta tháo gỡ quá nhiều khó khăn. Và họ cũng rất nhân
văn, các Tổng thống Mỹ từ khi bình thường hóa quan hệ với VN đã tuyên bố rõ
ràng: <i>chúng tôi tôn trọng chế độ chính trị của các ngài!</i> Tất nhiên, trong quan
hệ với nhau, chả có ai chỉ vì người khác. Họ cũng như chúng ta, đều mang tư tưởng
“hai bên cùng có lợi”.</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhpIFxKRgXAKeZpjpZAwC4pzL79e62EZMRL26IxyTfGCg-ehRB5Lla15ssCzj1IfeVbZVLz-iW1OrS1eR7hwqSkwIup-ZnaS1HHQ8Tn3ahemxDEJGiq5Bgvtx5e07UfPCMuCU-FqLAsfhvMar3rQW8jHeEdO20yyypQUIiRwzwHkUPCYhMRvcJRGDrxn85Q/s1134/ngolongnd_ton-trong-su-khach-biet-cua-nguoi-khac.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="756" data-original-width="1134" height="258" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhpIFxKRgXAKeZpjpZAwC4pzL79e62EZMRL26IxyTfGCg-ehRB5Lla15ssCzj1IfeVbZVLz-iW1OrS1eR7hwqSkwIup-ZnaS1HHQ8Tn3ahemxDEJGiq5Bgvtx5e07UfPCMuCU-FqLAsfhvMar3rQW8jHeEdO20yyypQUIiRwzwHkUPCYhMRvcJRGDrxn85Q/w387-h258/ngolongnd_ton-trong-su-khach-biet-cua-nguoi-khac.jpg" width="387" /></a></div><br /><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Thế giới này, quốc gia nào, con
người nào trong quan hệ chỉ biết ta, không biết người, thì muôn thuở không thể mở
mắt được.</span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2DnoGfvDnCakd0qYnwS4cXwjLG_7qe9FpCdtiOneiLsuca75dNI0mLm_GpCU7FBmn3ZVEj-j9bXMTf6FAdx01FvqBYI2hlcej-s4k0r00eNRt0_GNLcEMFVcP2V7D4849jgjTyCo8mdToel5nVpOonnYlZIPg_JnzLbzb6DRoHNIvt-2YzA455OjXoTso/s1134/thanh-cong-1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="696" data-original-width="1134" height="217" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj2DnoGfvDnCakd0qYnwS4cXwjLG_7qe9FpCdtiOneiLsuca75dNI0mLm_GpCU7FBmn3ZVEj-j9bXMTf6FAdx01FvqBYI2hlcej-s4k0r00eNRt0_GNLcEMFVcP2V7D4849jgjTyCo8mdToel5nVpOonnYlZIPg_JnzLbzb6DRoHNIvt-2YzA455OjXoTso/w354-h217/thanh-cong-1.jpg" width="354" /></a></div><br /><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background: white; color: black; mso-bidi-font-family: "Times New Roman";"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Hễ cứ <i>lấy mình làm trung tâm</i>, muốn
<i>độc quyền chân lý</i>, không chịu lắng nghe, chắc chắn cũng chỉ rước về sự cô đơn
và thất bại. Trong quan hệ, ai chân thành, trung thực người ta biết cả; ai gian
manh, vụ lợi, leo lẻo nói một đằng làm một nẻo cũng chả che được mắt người. Thực
tiễn đã chỉ ra tất cả. <o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Chính Mác đã viết: <i><b>“chỉ có thực
tiễn mới là tiêu chuẩn của chân lý”.</b></i></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-89985497706750543192023-10-24T09:06:00.001+07:002023-10-24T09:06:41.649+07:006298. Sự phá hoại kinh tởm!<p><b><span style="color: #050505; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Sự phá hoại kinh tởm!</span></span></b></p><p><b><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;">PNTB/ Nguyễn Ngọc Dương</span></b></p><p><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAuMW_Ne8DBF7uED0TKpCZvEMAm7MPrNu5KYbAN8xKwcy4H1VuJQh2nqsgmcM9oy2rQBWGSsTXaVMtjmpUNcySY3O-C8azbQnsK7sFM3L1O1M8aUi3_vxyrmUfF0c5WZGWeRJJ7c301HBNA1ouWpGgcI9OrVXK3KSrh0mRRJo29W-6xe1TJxOcNJEKIYrq/s730/01.jpg" imageanchor="1" style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large; margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="459" data-original-width="730" height="201" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAuMW_Ne8DBF7uED0TKpCZvEMAm7MPrNu5KYbAN8xKwcy4H1VuJQh2nqsgmcM9oy2rQBWGSsTXaVMtjmpUNcySY3O-C8azbQnsK7sFM3L1O1M8aUi3_vxyrmUfF0c5WZGWeRJJ7c301HBNA1ouWpGgcI9OrVXK3KSrh0mRRJo29W-6xe1TJxOcNJEKIYrq/s320/01.jpg" width="320" /></a></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Có thể
nói, một trong những NIỀM VUI nhất cho cả hai bên trong việc nâng cấp quan hệ
Việt – Mỹ hồi trung tuần tháng 9 vừa qua, là việc khai thác Đất hiếm ở Việt
Nam, nơi có trữ lượng đứng thứ nhì thế giới (chỉ sau TQ).</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Ai cũng
biết, Đất hiếm là thứ tài nguyên đặc biệt có giá trị trong thời đại công nghệ
cao với đời sống con người, đặc biệt là trong chế tạo vũ khí, khí tài quân sự …
Nhiều người nói nó còn quý hơn cả vàng, kim cương… Hy vọng rằng, Đất hiếm sẽ
góp phần cho đất nước ta “thay da đổi thịt” trong tương lai, khi quan hệ với
Hoa Kỳ, một quốc gia có kỹ nghệ hàng đầu về lĩnh vực chế biến, sử dụng “tinh
chất” của Đất hiếm!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Ngay từ
tháng 6/2023, các cơ quan chức năng đã nhận thấy tín hiệu: Đất hiếm ở Việt Nam
đang bị xâm hại: “Bộ Tài nguyên đề nghị loạt địa phương điều tra việc buôn bán
đất hiếm trái phép”</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://tienphong.vn/bo-tai-nguyen-de-nghi-loat-dia-phuong-dieu-tra-viec-buon-ban-dat-hiem-trai-phep-post1547368.tpo?fbclid=IwAR3l30_Xy1h_5zbBewUEGULBdo2QT9PZUFafM3Hgj9nnWMEpMtI3AIukTPY" target="_blank"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: blue; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">https://tienphong.vn/bo-tai-nguyen-de-nghi-loat-dia...</span></a><span style="color: #050505; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Đến
11/10 thì có tin: Ở Yên Bái, khoảng 100 công an, cảnh sát của Bộ CA phong tỏa,
làm việc tại mỏ đất hiếm của Công ty cổ phần Tập đoàn Thái Dương từ ngày 9-10. </span><a href="https://tuoitre.vn/bo-cong-an-phong-toa-lam-viec-tai-mo-dat-hiem-o-yen-bai-20231011080143886.htm?fbclid=IwAR2MniACxxXQcYO8HHrOVpQ0UbtoUGYWme7xajh1e5uN5Haad_Li7NSuW4U" style="font-family: arial; font-size: x-large;" target="_blank"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: blue; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">https://tuoitre.vn/bo-cong-an-phong-toa-lam-viec-tai-mo...</span></a></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Và đến
20/10 thì báo chí đã loan tin “Bắt tổng giám đốc công ty Tập đoàn Thái Dương vì
bán trái phép hơn 11.000 tấn quặng đất hiếm: </span><a href="https://tuoitre.vn/bat-tong-giam-doc-cong-ty-tap-doan-thai-duong-vi-ban-trai-phep-hon-11-000-tan-quang-dat-hiem-2023102008411198.htm?fbclid=IwAR1GlMs2CBfrNuD_USzir4es3HjVBhVxnlXR9EZG90AC4BYTKYU98Mx4c0k" style="font-family: arial; font-size: x-large;" target="_blank"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: blue; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">https://tuoitre.vn/bat-tong-giam-doc-cong-ty-tap-doan...</span></a></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEimc-w_w_-G9FHM8fS7XX1uH0ZtoQV0ILM1r9mji99zGO_1Ql8vfnDZQ725p7_ULBYJ2kutvtUG6qjmjhGPQJPxL-U0lE7uELHzZhuxlGUZM-uyj8MW6FzYe3zPHcCzjui2ATLh_m061PjFiOgvJq5jBITXNfCiDkFd9gX-BQ26Z9tBEBeDNTE92MSo3nKf/s1000/03.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="435" data-original-width="1000" height="174" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEimc-w_w_-G9FHM8fS7XX1uH0ZtoQV0ILM1r9mji99zGO_1Ql8vfnDZQ725p7_ULBYJ2kutvtUG6qjmjhGPQJPxL-U0lE7uELHzZhuxlGUZM-uyj8MW6FzYe3zPHcCzjui2ATLh_m061PjFiOgvJq5jBITXNfCiDkFd9gX-BQ26Z9tBEBeDNTE92MSo3nKf/w401-h174/03.jpg" width="401" /></a></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: white; color: #050505; text-align: start;"><span style="font-family: arial;">Các bị can (từ trái qua phải): </span></span></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: white; color: #050505; text-align: start;"><span style="font-family: arial;">Đặng Trần Chí, Phạm Thị Hà, Lưu Anh Tuấn, Nguyễn Thị Hiền </span></span></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: white; color: #050505; text-align: start;"><span style="font-family: arial;">- Ảnh: Bộ Công an</span></span></div><br /><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;"><br /></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">“Bắt
hàng loạt lãnh đạo doanh nghiệp khai thác, bán quặng đất hiếm trái phép: </span><a href="https://thanhnien.vn/bat-hang-loat-lanh-dao-doanh-nghiep-khai-thac-ban-dat-hiem-trai-phep-185231020102314029.htm?fbclid=IwAR3BkuzOdOkj2RJG2oiU-l87i1nTLOMft8PPCphp9NCPFX3G22u9p28ZO6k" style="font-family: arial; font-size: x-large;" target="_blank"><span style="border: none windowtext 1.0pt; color: blue; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-border-alt: none windowtext 0cm; mso-fareast-font-family: "Times New Roman"; padding: 0cm;">https://thanhnien.vn/bat-hang-loat-lanh-dao-doanh-nghiep...</span></a></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Thì ra,
cái tập đoàn được Bộ TNMT cấp phép khai thác đất hiếm đã trở thành “sâu mọt”
dám “vuốt râu hùm”, dám "khai thác, chế biến và tiêu thụ trái phép",
nghĩa là “bán lậu” thứ quặng quý hàng đầu của đất nước!</span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiPjztfCIVP4n2YWI9u9GHFa0jw_Yb6JksAhXl8eBRuLfDd7xgv0PP16mzFxAVckmv_BGDPzI314ufrRlB-pbVqDpu2fN_rqp4YDO7BWLedyV95Z0WSHR_2eYSKOEaQBpqdGj3Sp16Idw63yWbN23-Kfj7iTOaIkV6v3enyoX7S69ffR0Me99jiHR2TmKsb/s1920/02.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1080" data-original-width="1920" height="222" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiPjztfCIVP4n2YWI9u9GHFa0jw_Yb6JksAhXl8eBRuLfDd7xgv0PP16mzFxAVckmv_BGDPzI314ufrRlB-pbVqDpu2fN_rqp4YDO7BWLedyV95Z0WSHR_2eYSKOEaQBpqdGj3Sp16Idw63yWbN23-Kfj7iTOaIkV6v3enyoX7S69ffR0Me99jiHR2TmKsb/w395-h222/02.jpg" width="395" /></a></div><span style="font-family: arial;"><span style="color: #050505;">Nhà xưởng bên trong khu mỏ đất hiếm Yên Phú (tỉnh Yên Bái) của Công ty cổ phần Tập đoàn Thái Dương - Ảnh: Phạm Tuấn.</span><br /></span><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Nhiều
người đặt câu hỏi: Bán lậu là bán cho ai? Công ty nào mua, tiêu thụ, sử dụng
thế nào? Nếu bán ở trong nước thì phải thu hồi! Nhưng liệu chúng có tuồn qua
biên giới cho kẻ đầu cơ thứ “hàng chiến lược” này không? ...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">Cũng ko
biết có “bàn tay lông lá” nào âm mưu phá hoại đất nước Việt Nam với niềm hy
vọng rất lớn của Đảng, Nhà nước và Nhân dân ta nhằm phát triển kinh tế khi mở
ra mối quan hệ mới giữa Việt Nam và Hoa Kỳ ?!</span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505; font-family: arial; font-size: x-large;">23/10/2023</span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><br /><p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-46054950622977345102023-09-20T18:03:00.001+07:002023-09-20T18:03:38.665+07:006297. Người ta đến chùa làm gì? <p style="text-align: justify;"><span style="background-color: white;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Người ta đến chùa làm gì? </b></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tác giả: <b><i>Tạ
Duy Anh </i></b></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;"></p><div style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></div><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYOyu7WjxMvSdgmUeDJE7b9M4BOrvQNsJB0KEZp9A8uO8N4WNnAAu1JmPpAd06P4puZ_YqjpwhteJosYIQypeYWea1n_e2GRoQJ4CjYxKLqFpRty-wHC_BtSkx1G4IwzGdjiPdyY-ucZhUfk44vI--0KlU6zpz3jI29Pq2TU2A2rKoUHN4X38z_L3mhTff/s983/%C4%90%E1%BB%8Di%20l%E1%BB%85%20l%C3%AAn%20ch%C3%B9a.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="647" data-original-width="983" height="250" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYOyu7WjxMvSdgmUeDJE7b9M4BOrvQNsJB0KEZp9A8uO8N4WNnAAu1JmPpAd06P4puZ_YqjpwhteJosYIQypeYWea1n_e2GRoQJ4CjYxKLqFpRty-wHC_BtSkx1G4IwzGdjiPdyY-ucZhUfk44vI--0KlU6zpz3jI29Pq2TU2A2rKoUHN4X38z_L3mhTff/w379-h250/%C4%90%E1%BB%8Di%20l%E1%BB%85%20l%C3%AAn%20ch%C3%B9a.jpg" width="379" /></a></div><div style="text-align: justify;"><br /></div></span></o:p><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi
từng là người chăm lễ chùa, có lẽ do ảnh hưởng từ bà nội. Khi còn sống, bà vẫn
dặn tôi: Cửa Phật là chốn thanh tịnh, nên trước khi đến đó con phải tắm gội cẩn
thận, tu tâm sửa trí làm sao để sau khi ở đó về, con là người sạch từ trong ra
ngoài.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bà
nhất định bắt tôi đi giật lùi mỗi khi từ Chùa trở ra.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có
lẽ do cuộc đời chịu quá nhiều tai ương, vì thế khi đã trưởng thành, tôi vẫn
thường tìm đến cửa Phật mỗi khi cảm thấy đầu óc âm u, chỉ để tận hưởng cảm giác
yên tĩnh, thanh sạch. Lời cầu xin duy nhất của tôi là mọi tai họa nếu có, hãy
đổ hết lên đầu tôi, nhưng chừa các con các cháu, người thân của tôi ra.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng
cũng chính cái việc chăm đi chùa, lại khiến tôi cứ dần dần thất vọng ê chề về
cái nơi vẫn được gọi là cửa Phật ấy. Mọi thứ tại đó thay đổi còn nhanh hơn cả ở
chốn phàm trần. Thậm chí có thể nói rằng, nơi những cửa chùa mà tôi có dịp đến
“ăn mày Phật” giờ đây là nơi nhiều nhốn nháo nhất. Tràn ngập là xôi, thịt và
những lời cầu khấn còn nặng mùi xôi thịt hơn nhiều lần.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở
chùa T.P, bạn hãy cẩn thận ngay từ bãi gửi xe, bởi rất có thể các ông chủ muốn
hại nhau sẽ nhằm oan vào chiếc xe của bạn. Khi trả tiền, dù đắt mấy bạn cũng
đừng kêu ca mà nên học cách của A.Q: “Thôi, coi như mình vừa bố thí”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở
chùa D., một ngôi chùa thuộc hàng cổ nhất Việt Nam, nếu bạn thỉnh thoảng nghe
thấy ai đó nhắc bạn: “Vào làm công đức đi chứ” thì hãy bỏ qua hoặc quá lắm bịt
tai lại hơn là tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi điều đó có thể khiến bạn xui xẻo ngay từ
đầu năm.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở
Phủ T.H hay một vài ngôi đền, chùa khác tại Hà Nội, bạn hãy bước vào như người
có hai tai bị điếc đặc. Thứ nhất để bạn không bị điếc thêm lần nữa bởi hệ thống
âm thanh toàn những lời nặng kiếp trần ai, sặc mùi tiền bạc và sau nữa nhờ thế
mà bạn đỡ gặp rắc rối phần nào.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở
chùa B.Đ thì bạn chỉ nên thanh thản thở trút ra khi đã lấy được xe từ bãi gửi
(hoặc lên xe khách) và trở về nhà. Hàng đoàn quân càng sống gần chùa căn càng
nặng hơn đá, luôn sẵn sàng làm “môi giới” để bạn mau gặp Phật bằng các kiểu trèo
tường. Nhưng miệng và tay Phật đã bị nhét đầy những đồng tiền lẻ nhung nhúc vi
trùng, sẽ chẳng thể cứu được bạn nếu bạn không chìa ra cho cái đám người đó
những đồng tiền chẵn.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở
đền Gióng, người ta đánh nhau bằng gậy, bằng những cú đấm cú đá trời giáng gây
cảnh máu chảy ròng ròng vì cướp hoa tre, chả kém gì thánh Gióng quật tan tác
giặc Ân xưa kia! Chẳng biết những người đó cầu gì khi xì xụp cúi lạy thần linh,
chứ riêng tôi thì nhất định phải tránh xa nơi đó cho lành!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tại
chùa Keo Thái Bình, một ngôi chùa có kiến trúc và phong cảnh nên thơ vào bậc
nhất, bạn đừng mơ có lấy một phút tĩnh tâm bởi bất cứ xó xỉnh nào cũng chờ sẵn
những ông bà đòi xem tay đoán hậu vận, với những ánh mắt khiến bạn sởn gai ốc.
Thôi thì quẳng quách ra hai chục ngàn để nhận lại một mớ phán nhăng quậy vẫn rẻ
hơn phải nghe những lời rủa sả đầy sát khí đuổi sau lưng.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Còn
ở chùa Hương, chốn thờ tự Phật linh thiêng nhất trong tâm thức của các Phật tử
Việt, thì hội tụ đầy đủ những gì đáng sợ nhất của cõi Ta Bà. Ngay từ cổng mua
vé, du khách đã phải đối mặt với đủ thứ “sặc mùi binh đao” của các cò khách. Họ
thường hỏi bạn: “Có đi đò không?” Nếu bạn không muốn đi thì phải có cách trả
lời, không thể đáp đơn giản từ “không”, bởi họ sẽ bám theo tới cùng, bằng vẻ
mặt mà bạn nghĩ thà mất tiền còn hơn phải chịu đựng nỗi tai ương tiềm ẩn này!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Từ
đó lên tới động Hương tích, bạn sẽ còn đối mặt với hàng chục chiêu lừa đảo,
buôn thần bán thánh. Đến cửa Phật thì nên vất vả một chút, bạn hãy thường xuyên
tụng niệm câu đó để đỡ thấy mệt và thất vọng.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tại
Động Hương tích, bạn sẽ phải chen chí tử để vào đặt lễ. Nhưng bạn yên tâm, có
đầy đủ các dịch vụ từ bưng bê, tìm nơi đặt lễ, khấn thuê… sẵn sàng phục vụ bạn.
Bạn cũng đừng ngạc nhiên khi thấy người ta bưng cả những cái thủ lợn banh đôi,
miệng há ra với lởm chởm răng, lưỡi thè lè… hoặc những chai rượu Tây đắt tiền
để vào cầu xin Phật phù hộ. Chớ có tròn mắt lên nếu nghe thấy tiếng khấn bô bô
thành lời như sau:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">–
“Cầu xin đức Như Lai, các vị Bồ Tát… phù hộ cho con trai con năm nay đến số
phát quan, được cấp trên để mắt cất nhắc lên trưởng phòng, phù hộ cho chồng con
thoát vụ tai tiếng thị phi này, phù hộ cho con cứ mỗi chuyến đánh hàng thì công
an, phòng thuế, hải quan đều ốm liệt giường hết, có mắt như mù! Con cầu xin các
Ngài mở lượng đại từ đại bi mà thương lấy con, phù hộ độ trì cho con…”</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tại
chùa Y.T, chính tôi chứng kiến dịch vụ giải hạn qua điện thoại, thậm chí, để đỡ
tốn kém, người ta chấp nhận cả giải hạn bằng tin nhắn. Chúng chắc chắn bị coi
là tin rác theo phân loại của ngành viễn thông.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đó
hóa ra không còn là những chuyện có thể cười mỗi khi đến chốn linh thiêng hoặc
nghe kể. Từ lâu nó đã được coi là chuyện bình thường nơi các cửa chùa, cửa đền
ở Việt Nam. Câu thành ngữ “Buôn thần bán thánh” vốn để mỉa mai bọn con buôn đội
lốt thầy tu, đội lốt tăng ni, phật tử, những kẻ càng tu càng chìm… thì giờ đây
biến thành dịch vụ kiếm tiền khôn ngoan, thức thời. Có kẻ dùng tiền với hy vọng
mua được lòng từ bi của Phật, thì lập tức có kẻ đem Phật ra rao bán! Đúng là
thị trường cái gì cũng sẵn, chỉ cần có tiền!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Công
cuộc KINH DOANH SỰ U MÊ đang được coi là ngành nghề đem lại nhiều lợi nhuận
nhất. Tôi không đủ thẩm quyền để quy kết trách nhiệm hoặc gán tội cho bất kì
ai. Có cầu ắt có cung, kể cả môi giới hối lộ thần thánh. Vả lại tiền bạc có lý
lẽ riêng của nó.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng
nếu ngay cả chốn thanh tịnh, vô nhiễm nơi cửa Phật còn ngập ngụa “phế thải”,
sặc mùi trần ai với đủ thứ tranh cướp… thì hy vọng về một xã hội hiền hòa, yêu
thương, nhường nhịn, người người tích đức… còn xa xôi lắm!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">(Theo
Những câu chuyện nhân văn)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-30245658928907123872023-09-20T17:50:00.000+07:002023-09-20T17:50:05.555+07:006296. “Chọn bạn mà chơi”<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial;"><b><span style="font-size: x-large;">“Chọn bạn mà chơi”</span></b><span style="font-size: large;"><o:p></o:p></span></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><b>PNTB - Nguyễn Ngọc Dương</b></span><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-align: center;"> </span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTdpaZO5ja4PiSeVssgHc1LPseTqYRWS1-zbj8nCVkCZimJznvSvP9ehXcj6KWZP2W6kkCtW-Vh659kxWRVtCbbKUQXPGeoVNCFfRwpSL67Mae5BmJzu83Y8A6HBckM8B_2atILE3dY0CNZuTT5mU0OVSRUurpavqQofS6ydBRtD-HdJKMJY7BlyRfNPXw/s1134/DSC_8508.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="756" data-original-width="1134" height="245" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhTdpaZO5ja4PiSeVssgHc1LPseTqYRWS1-zbj8nCVkCZimJznvSvP9ehXcj6KWZP2W6kkCtW-Vh659kxWRVtCbbKUQXPGeoVNCFfRwpSL67Mae5BmJzu83Y8A6HBckM8B_2atILE3dY0CNZuTT5mU0OVSRUurpavqQofS6ydBRtD-HdJKMJY7BlyRfNPXw/w368-h245/DSC_8508.jpg" width="368" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span><span style="font-family: arial;">Ảnh minh họa: Ngọc Dương</span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong quan hệ đối tác Chiến lược Toàn diện Trung – Việt có
16 chữ: “Sơn thủy tương liên, lí tưởng tương thông, văn hóa tương đồng, vận mệnh
tương quan”. Phía TQ nhấn mạnh: “Mối quan hệ cùng nhau, giống nhau toàn diện về
tư tưởng, lí tưởng, văn hóa”. Người dân Việt Nam nhận thấy, 16 chữ với TQ là những
chữ “sơn son, thiếp vàng” … dường như muốn che đậy điều gì để Việt Nam phải lệ
thuộc như ngàn năm Bắc thuộc?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Quan hệ Đối tác Chiến
lược Mỹ - Việt, cũng 16 chữ: “Khép lại quá khứ, vượt qua khác biệt, phát huy
tương đồng, hướng tới tương lai”. Người Mỹ còn tặng Việt Nam bốn từ: “Mạnh, Độc
lập tự cường và Thịnh Vượng”. Dân Việt Nam bình luận: Đó là những câu chữ mộc mạc,
thực tế, thẳng thắn và chân thành. Người Mỹ đơn giản ủng hộ Việt Nam Độc lập,
Hùng mạnh, Thịnh vượng và Tự cường, bằng những hành động thực tế. Đó vốn là
mong ước hằng nghìn năm của Dân tộc Việt Nam.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Người Việt vốn không muốn nghe những lời sáo rỗng. Cứ nhìn
vào thực tế là biết ngay ai tốt ai xấu, ai thật bụng, ai giả dối. </span><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Người dân nước ta biết rõ, Đảng và Nhà nước Việt Nam muốn kết
bạn, bang giao với tất cả các quốc gia trên thế giới, kể cả cựu thù, khác biệt
văn hóa, khác biệt chế độ chính trị ... Miễn là biết tôn trọng lẫn nhau, trung
thực, thật lòng, hai bên cùng có lợi thì ngày càng gần, ai lươn lẹo thì “kính
nhi viễn chi”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Người Việt không thù oán ai, không xa lánh ai. Xưa có câu:
“Bán anh em xa, mua láng giềng gần”, muốn lắm chứ!. Nhưng người Việt cũng biết
“Chọn bạn mà chơi”, “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”. Đó là những thành ngữ,
tục ngữ ngàn đời ông cha để lại, chứ chả phải giờ mới nghĩ ra! <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>
<p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-64329742704991835362023-06-04T20:04:00.006+07:002023-06-04T20:11:12.031+07:006295. ““Khuôn vàng thước ngọc" ” <p><span style="color: #cc0000; font-family: arial; font-size: x-large;"><b>“Khuôn vàng thước ngọc" </b></span></p><p><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><b><i>Nguyễn Ngọc Dương</i></b></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><o:p></o:p></span></p>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj89ne511o3Ny0D3kJQFOhPSzyalQ0DefL9OaJNWaWscDulXd2rHy4GpvPz059bSb96pu3uFwW44aFqS54zh2gwHT-uucfhOMkGe5Ph-ykela9sqLDu-Lu2YNRhRZ9WYZawR6R-50VjUtvZKIy_NKQF3qAU7X9QbB9sB5EhAd3JdoHi0bmHWRSbJtC5mQ/s1000/01.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="540" data-original-width="1000" height="221" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj89ne511o3Ny0D3kJQFOhPSzyalQ0DefL9OaJNWaWscDulXd2rHy4GpvPz059bSb96pu3uFwW44aFqS54zh2gwHT-uucfhOMkGe5Ph-ykela9sqLDu-Lu2YNRhRZ9WYZawR6R-50VjUtvZKIy_NKQF3qAU7X9QbB9sB5EhAd3JdoHi0bmHWRSbJtC5mQ/w410-h221/01.jpg" width="410" /></a></div>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Từ xa xưa, những đứa trẻ trong các gia đình, nhất là những
gia đình khá giả thường bị người lớn “bao cấp” từ ý thức đến hành động, nhất nhất
phải tuân theo cho đến lúc lấy vợ gả chồng: “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Giới
“mũ cao áo dài” là “quan phụ mẫu”, tức “cha mẹ dân”, bất luận sai đúng thì dân
không được trái lời. Đó là thứ văn hóa đã tồn tại hằng nghìn năm.</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cách mạng về đã “đánh đổ chế độ phong kiến thối nát”, ai
cũng vỗ tay cho rằng, xã hội mới là hoàn toàn “ưu việt”, không còn dính dáng gì
đến những thứ văn hóa lạc hậu, thấp kém của chế độ phong kiến.</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thế nhưng, trải qua 2/3 thế kỷ, thực tiễn đã cho thấy “cái
xác” phong kiến tuy đã “chôn sâu ba tấc đất”, nhưng “cái hồn” của nó vẫn lẩn quất
khắp nơi, dù chế độ mới ít nhiều cũng đã có tiến bộ. Có lẽ Quy luật của “ý thức
xã hội” trong đó có “văn hóa, đạo đức…” không thể “đứt đuôi con nòng nọc”, khi
một chế độ mới được thiết lập về mặt Hình thức nhưng chưa căn bản thay đổi về Nội
dung?<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trên fb của Nhà văn Sương Nguyệt Minh mới đây có một tút giới
thiệu đến “20 mẫu mở đoạn nghị luận xã hội”. Chuyện “văn mẫu” ở xứ ta vốn đã tồn
tại nhiều năm. Nhưng “văn mẫu” nói riêng, và sự giáo dục áp đặt từ gia đình đến
nhà trường…, xem ra vẫn được coi là nét văn hóa “khuôn vàng thước ngọc” (!) <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p><p class="MsoNormal" style="text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiuhPJmkk2RoUR1ZLsX9kQF39GXe1snqk7K8udXBy8caOxVMHiga4iJ6bktDVUFza_5koH4QBU4kjoEIjkqZ18Xi_ozPzaUsaBwpAzVPIJ3T7J3-ruxSpYkraMLyd8EFn3AdMWczH1jM6m7tppc249r-VoFx5R0fKzSGRjJMFKlm-aacYGQekIjuR17bw/s1276/02.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1116" data-original-width="1276" height="280" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiuhPJmkk2RoUR1ZLsX9kQF39GXe1snqk7K8udXBy8caOxVMHiga4iJ6bktDVUFza_5koH4QBU4kjoEIjkqZ18Xi_ozPzaUsaBwpAzVPIJ3T7J3-ruxSpYkraMLyd8EFn3AdMWczH1jM6m7tppc249r-VoFx5R0fKzSGRjJMFKlm-aacYGQekIjuR17bw/s320/02.jpg" width="320" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /><span style="mso-spacerun: yes;"><br /></span></span><p></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZUMrAIKt8zb3EB0zgRdg5_6niN9pSbg1sg-X8cnDFONjGL3E9Bp5TyM3bTlV5-6-j75Nt43sQHl128eiGTCe20ClDIghnNXA7M-EPLqqUxXVfFaJEocoJYH4EX-Gc4TTUohiMYV6PNCpqJejDbZ_b-RNjtay1ff-_XVcdwKJk1vaNluEfHLTm3RHgGg/s500/03.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="333" data-original-width="500" height="255" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiZUMrAIKt8zb3EB0zgRdg5_6niN9pSbg1sg-X8cnDFONjGL3E9Bp5TyM3bTlV5-6-j75Nt43sQHl128eiGTCe20ClDIghnNXA7M-EPLqqUxXVfFaJEocoJYH4EX-Gc4TTUohiMYV6PNCpqJejDbZ_b-RNjtay1ff-_XVcdwKJk1vaNluEfHLTm3RHgGg/w383-h255/03.jpg" width="383" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /><span style="mso-spacerun: yes;"><br /></span></span><p></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cái “khuôn vàng thước ngọc” ấy của “bề trên”, cha mẹ trong
gia đình, thày cô trong trường học, lãnh đạo trong cơ quan…, nó luôn áp đặt cho
những đối tượng nhược thế.</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đó là một “hằng số văn hóa” đã ăn sâu vào tiềm thức con người
không dễ gì gột bỏ. Nó được coi là “khuôn vàng, thước ngọc”, đã kìm hãm mọi sự Sáng
tạo của con người! Ví dụ, trong gia đình, mà con cái có “tư duy độc lập”, dám bảo
cha mẹ sai thì bị chửi té tát, cho là “hỗn”! <i>“Tao có sai, tao cũng là cái thằng
bố đẻ ra mày!”... “Cá không ăn muối cá ươn/ Con cãi cha mẹ trăm đường con hư!”</i>
(Tục ngữ).</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nếu cha mẹ không tự nhìn lại mình, không chịu lắng nghe,
không nhận ra lẽ phải, cứ khăng khăng mọi chân lý thuộc mình, rồi quay ra chửi
mắng con cái, thiếu công bằng, nhân ái, bao dung… thì gia đình rất dễ lục đục,
thậm chí có khi còn đổ vỡ!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="mso-spacerun: yes;"></span></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEifdfrVhb9wmkII0mLL3nFRrvvBm-RWfvpYlqd6djXiXQzETquxpyWfAJ_ZanEZb2bW-tfUehnDA_bxL4e4xToj8rVsGqn3OGnIO8pSrDIMXf1qt4ELaixTK_276QPP1PB7VXbJJv0QF8YHQEB_aPcfCeKycP1LY7Ss1vxcsyRJ2LWVr2TOEc8w-BJuWg/s778/05.png" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="501" data-original-width="778" height="243" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEifdfrVhb9wmkII0mLL3nFRrvvBm-RWfvpYlqd6djXiXQzETquxpyWfAJ_ZanEZb2bW-tfUehnDA_bxL4e4xToj8rVsGqn3OGnIO8pSrDIMXf1qt4ELaixTK_276QPP1PB7VXbJJv0QF8YHQEB_aPcfCeKycP1LY7Ss1vxcsyRJ2LWVr2TOEc8w-BJuWg/w377-h243/05.png" width="377" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /> </span><p></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Phép biện chứng duy vật của Karl Marx đã chỉ rõ: <i>“Hoàn cảnh
tạo ra con người trong chừng mực mà Con người tạo ra Hoàn cảnh”.</i></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Sự tác động của <b><i>Con người</i></b> và <b><i>Hoàn cảnh</i></b> không thể một sớm một
chiều làm chuyển biến cuộc sống, nhất là khi <i>chính Con người không đủ sức tạo
ra Hoàn cảnh tiến bộ, để hoàn cảnh đó tác động đến “sự thay đổi chính mình!” <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></i><o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="mso-spacerun: yes;"><br /></span></span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="mso-spacerun: yes;">NND</span></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="mso-spacerun: yes;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></span><o:p></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-19446002131683879822023-06-04T19:47:00.003+07:002023-06-04T19:47:35.582+07:006294. Nhớ "cụ" Duối<p><span style="color: #3d85c6; font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Nhớ “cụ” Duối</b></span></p><p><span style="color: #a64d79; font-family: arial; font-size: large;"><i><b>Nguyễn ngọc Dương</b></i></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg1htn5yPoAZOf7da5dNKoZoG5LipIhPiBRM_SCOwybO1cSMqiv6yfxmShoMNYEjFKdPT_YACcqNicT51_GIInFg0S8inNEN9esdFNOZFMAYLWro6RtOTslr7RAxMrZNyi3ykhbZCdbYhBFkSLVjhzBwM9eDUfpYrLsCdTkjpNi8Au8hbRU6Mq_GtMHBQ/s500/daitutintuc_28_500.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="375" data-original-width="500" height="274" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg1htn5yPoAZOf7da5dNKoZoG5LipIhPiBRM_SCOwybO1cSMqiv6yfxmShoMNYEjFKdPT_YACcqNicT51_GIInFg0S8inNEN9esdFNOZFMAYLWro6RtOTslr7RAxMrZNyi3ykhbZCdbYhBFkSLVjhzBwM9eDUfpYrLsCdTkjpNi8Au8hbRU6Mq_GtMHBQ/w365-h274/daitutintuc_28_500.jpg" width="365" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Xa quê từ năm 1965, nhưng đến nay
không lúc nào tôi không đau đáu nhớ về nơi chôn rau cắt rốn. Trong nỗi nhớ ấy,
không hẳn là những gì “to tát” mà có cái nói ra thì bảo “tầm thường”, trong đó
có <b><i>cây Duối</i></b> ở bờ dậu sau nhà.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi thường nghĩ, đó là “cụ” duối
bởi từ lúc 5-6 tuổi (70 năm trước), khi biết đến cái khuôn viên nhà mình do ông
cha bao đời để lại là tôi đã thấy cây duối cao to, sần sùi gần bằng những năm gần
đây. Cây được cụ cố (tứ đời) nhà tôi trồng. Như vậy “cụ” duối có thể được trồng
trong khoảng cuối thế kỷ 19, đến nay cũng khoảng 130 năm tuổi?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">“Cụ” Duối đứng một mình trong
hàng dậu tre vân. Hàng dậu ngăn vườn sau nhà tôi với con đường chạy vắt ngang theo
chiều Đông – Tây trong ngôi làng hình chữ nhật hướng Nam. Vị trí cây duối còn
đánh dấu khu đất của nhà tôi và khu đất của gia đình ông cụ mà thày tôi gọi là
chú họ ở phía Tây, bên phải ngôi nhà.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thời còn niên thiếu, tôi và mấy đứa
bạn thường chui qua gốc duối để vào xóm trong, tạo ra một lối đi tắt, sau thành
lối đi không chính thức của nhiều người ở xóm trong ra xóm ngoài và ngược lại.
Mùa duối chín, bọn trẻ con chúng tôi thường thi nhau vin cành hái quả. Quả duối
chỉ nhỏ như hạt ngô, màu vàng nhạt, vị ngọt, ăn rất thích.</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjn3dOn1pZhzPjj-B-xVpCn-sYhj7McvayfvDVlgpNP0p0_0rW02816Il1EnMlDFFyYUR9oSVpGaIYf9E8e4bHt5gl1A3wRdKkY1e8fZtB7eLjg7PVOcYJKZcY3zLngSnoiNOvql_xsQrZpPAgikHQgACkOTovwDy7v4gaarsh61XWJ072bB7mm4h75bA/s1001/loai-cay-mang-y-nghia-phong-thuy.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1001" data-original-width="750" height="372" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjn3dOn1pZhzPjj-B-xVpCn-sYhj7McvayfvDVlgpNP0p0_0rW02816Il1EnMlDFFyYUR9oSVpGaIYf9E8e4bHt5gl1A3wRdKkY1e8fZtB7eLjg7PVOcYJKZcY3zLngSnoiNOvql_xsQrZpPAgikHQgACkOTovwDy7v4gaarsh61XWJ072bB7mm4h75bA/w279-h372/loai-cay-mang-y-nghia-phong-thuy.jpg" width="279" /></a></div><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Vài ba năm, thậm chí thời chiến
tranh có lúc cả chục năm mới về quê một lần, nhưng lần nào tôi cũng đến bên cây
duối để ngắm “cụ”. Năm 2013, khi về quê chịu tang ông chú ruột, tôi thấy khu đất
đã thay đổi quá nhiều. Một đoạn đường bê tông theo chương trình nông thôn mới,
xuyên thẳng từ cửa làng vào xóm trong qua đất nhà tôi cũ. Cái ao trước cửa nhà
bị lấp đi quá nửa. Cây duối vẫn đứng đó trong một hàng rào cây tạp thay dậu tre
vân xưa.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng lạ thay, hình như cây duối đã
“tự dịch chuyển” sang phía Đông, thuộc đất của ông hàng xóm ở bên trái khuôn
viên nhà tôi! Không ai chuyển dịch cây duối cả. Chỉ có thể giải thích rằng, khu
đất nhà ông láng giềng không biết bằng cách nào đã mở rộng sang khu đất cũ của
nhà tôi một đoạn khá dài, nên cây duối tự dưng đứng trên phần đất nhà ông hàng
xóm! Ông ấy và bà cả đã mất lâu rồi, chỉ còn bà hai, người mà tôi chưa từng gặp.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cuối năm 2022, tôi về quê dự Lễ
khánh thành công trình trùng tu ngôi chùa làng. Như thường lệ, tôi tìm cây duối
để ngắm, để nhớ về những kí ức xa xăm, thì không thấy nữa! Một cô người làng thấy
tôi ngẩn ngơ ở vị trí cây duối xưa bèn hỏi: “Chắc bác đang tìm cây duối cổ của
gia đình phải không? Bà N. bán rồi! Chỉ qua một đêm là cây duối không cánh mà
bay!”. “Sao thím biết tôi đang tìm cây duối ở đây?”. “Thì tôi thấy lần nào bác
về cũng ra đây ngắm cây duối mà. Chắc bác nhớ về những kỷ niệm xưa lắm?”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có người nói, chỉ có đại gia thì
họ mới đi lùng những cây duối cổ thụ như thế để làm cây cảnh ở những biệt thự,
biệt phủ…, chắc người dùng sẵn sàng mua với một cái giá không hề dễ chịu?”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi cứ ngơ ngẩn, lòng trĩu buồn giống
như tâm trạng năm nào về chịu tang ông chú!</span><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bây giờ thì “cụ” duối của tôi chỉ
còn trong kí ức!</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">(Ảnh minh họa xin trên mạng)<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-7806655288815416922023-05-29T16:47:00.003+07:002023-05-29T16:47:47.604+07:006293. Bác tôi<p><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Bác tôi</b></span></p><p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><b>Nguyễn Ngọc Dương/</b></i> PNTB</span></p><p class="MsoNormal"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjInoFxB6PqO-4fMy6S6VDG8vF92xyIBK6rg7ZoVk1EFky6I-IIbeyD7HzjGMGUlAnQXAqpvHrazyV1q5749Mba14eBt0jJycZ3xgKqqN5HmoRo08JWJnvCAfpE-0tY9QjdOVoz1heZZX_-V2oTubKcEEnFh_pXXJ7QrwBD6AwPU4OKp1JnYCHIABngQQ/s1134/DSC_0002.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="680" data-original-width="1134" height="211" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjInoFxB6PqO-4fMy6S6VDG8vF92xyIBK6rg7ZoVk1EFky6I-IIbeyD7HzjGMGUlAnQXAqpvHrazyV1q5749Mba14eBt0jJycZ3xgKqqN5HmoRo08JWJnvCAfpE-0tY9QjdOVoz1heZZX_-V2oTubKcEEnFh_pXXJ7QrwBD6AwPU4OKp1JnYCHIABngQQ/w352-h211/DSC_0002.jpg" width="352" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Mới đây tôi đi dự ngày giỗ lần thứ 50, đồng thời cũng là 110
năm ngày sinh của Bác tôi. Bác tên là Nguyễn Văn Năm, cũng là con trai thứ 5
trong gia đình. Ở quê, có nơi gọi quan hệ “con cô con cậu” dù là anh hay em mẹ
cũng đều là “cậu”. Nhưng riêng làng tôi thì chỉ gọi em mẹ là cậu, còn anh mẹ là
bác.</span></p><p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Tuy mẹ (bu) tôi là em con chú của bác Năm, nhưng ông bà ngoại
tôi không có con trai, nên để tránh “tuyệt tự”(1), bác Năm được Cụ ngoại giao
cho “kế tự”, nghĩa là người NỐI DÕI. Đã là người nối dõi thì coi như CON TRAI.
Vì thế, anh em “con chú con bác” giữa Bu tôi với Bác trở thành “anh em ruột”.</span><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"> </span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Năm 1973, mới 60 tuổi, Bác mất vì căn bệnh hiểm nghèo. Trước
khi lâm chung vài tuần, Bác cho người tìm tôi, lúc đó đang công tác ở cơ quan
huyện Bảo Thắng, là phải về ngay để Bác nhờ một việc.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi đạp xe 20 cây số từ Phố Lu về Phong Niên, vừa ngồi xuống,
Bác nói luôn: “Cháu có biết ‘triện tàu lá rắt’ không?”. Mới 25 tuổi, chưa được
học hành gì nhiều, nghe một từ lạ hoắc, hơi hoang mang, nhưng tôi đã biết trước
là bác sai người gọi tôi về chỉ để vẽ trang trí cho Bác… cái quan tài!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đã từng nhìn thấy quan tài ở các đám ma, nên tôi mạnh dạn
nói: “Dạ cháu biết ạ!”. “Thế thì tốt, bác nghĩ cả họ này bây giờ chỉ có mày là
biết vẽ. Mày vẽ “triện tàu lá rắt” cho bác nhé!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Sáng hôm sau Bác cho người khênh cái quan tài mộc để giữa
nhà, hai người nâng Bác ngồi dậy để xem thằng cháu “trổ tài”. Quan tài ngày ấy
rất đơn giản, thậm chí chỉ ghép bằng 6 tấm gỗ mộc, có mấy ai trang trí, vẽ vời.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi pha oát với nước hồ, hí hoáy vẽ. Tám góc quan tài của
hai tấm sườn đều trang trí “triện tàu lá rắt” màu vàng trên nền đỏ. Đầu trốc vẽ<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>một chữ “phúc”, dưới chân một chữ “thọ”. Thấy
nhiều nơi làm vậy thì mình cũng bắt chước, chứ có biết “triện tàu, lá rắt” là
gì đâu. Vẽ xong, Bác gật gù khen: đúng đấy, cháu vẽ đẹp!... Đó là kỷ niệm cuối
cùng của tôi với Bác.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bu tôi bảo, Bác là người học cả chữ Nho và chữ Quốc ngữ, cả
tiếng Pháp nữa. Có thời gian Bác còn dạy Quốc ngữ. Vì thế Bác đọc được nhiều
sách báo đương thời và nhớ nhiều chuyện. Hồi mới lên khai hoang, khi đi phát
nương Bác hay kể chuyện để mọi người đi làm nghe cho đỡ mệt.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có lần Bác kể: Thời xưa, người Việt chỉ học chữ Nho bắt đầu
là quyển “Tam tự kinh”. Nhưng từ những năm 20 (thế kỷ XX), phong trào học chữ
Quốc ngữ báo hiệu sự chấm dứt của chế độ Nho học. Khi cái mới ra đời thì cái cũ
đều “phản kháng”. Những người “có ý thức dân tộc” chỉ đơn giản nghĩ, nếu học chữ
Tây và Quốc ngữ, cái loại chữ “loằng ngoằng rau muống” ấy, đều viết bút sắt
trên “giấy Tây”,… rồi thì không khéo cứ mãi làm nô lệ cho Pháp quốc!? Lớp cấp
tiến thì không muốn học cái chữ “hủ Nho”. Thế là thành hai trường phái xung đột.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong giai đoạn ấy đã xuất hiện những bài thơ đả kích phái “Tây
học”. Bác tôi đọc hai bài thất ngôn tứ tuyệt. Nghe xong tôi nhớ luôn và nhớ cho
đến tận bây giờ.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><b>Bài thứ nhất, </b></i>(không rõ tiêu đề):<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><i style="font-family: arial; font-size: x-large;">Ba, bốn, năm mươi vẫn vỡ lòng</i></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>A, ơ, á, ớ khổ thân ông<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Bê cu thời cũng bê cu cả <o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Nấp đít sau cùng nấp đít chung.</i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đó là bài thơ đả phá chế độ “tân học”. Tuổi đã “cứng” rồi mới
đi học “a ơ ă â”, bốn nguyên âm Quốc ngữ đã gợi ra hình ảnh một “thằng ngố”!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Hai câu cuối đánh thẳng vào chế độ lệ thuộc ngoại bang. “Bê
cu” là cách chơi chữ, phát âm chữ cái Latinh “b” và “q”. Thầy trên bảng “b, q”,
trò bên dưới cũng “b, q” nên mới “bê cu thời cũng bê cu cả!”. Rõ ràng là bài
thơ đả vào những kẻ cung cúc ngoại bang, “nâng bi” quan thầy Pháp. “Nâng bi” là
tôi dùng từ tân thời, chứ ngày xưa, các cụ cứ nói toẹt ra là “đội dái”, một từ
hơi tục nhưng chính xác. Thày tôi thường “chửi” những kẻ xu nịnh cấp trên bằng
cái từ “đội dái”!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bài thơ còn tiếp tục chơi chữ “nấp đít”. Đó là phiên âm tiếng
Pháp từ đếm 9, 10 (<span lang="FR" style="color: #202124; line-height: 107%;">neuf
dix)</span>. Rõ ràng là thơ chửi lũ quan thầy và tay sai đều nấp đít “thằng Tây”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><b>Bài thứ hai: “Vịnh chim cu trong lồng”:</b></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Cu ơi, ta bảo để cu hay<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Ai đưa cu đến cái chốn này?<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Đừng cậy lồng son và gác tía<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Có ngày thớt nghiến với dao phay!</i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bài thơ này cũng “chơi chữ”. “Cu” là một từ đồng âm dị nghĩa
giữa “thằng cu” và “con chim cu”. Từ “cu” ở đây có ý miệt thị bọn Thực dân. Đặc
biệt câu cuối<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>thể hiện rõ ý thức căm thù
cái chế độ “một cổ hai tròng”, muốn kết thúc chính quyền thực dân bằng “thớt
nghiến với dao phay”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Một chế độ xã hội nơm nớp trước nguy cơ sụp đổ thì bao giờ
nhà cầm quyền cũng kiểm duyệt gay gắt báo chí và văn học nghệ thuật. Vì thế các
sáng tác phản kháng lúc đó đều phải “bóng gió”, không dám trực diện.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng bài “Vịnh chim cu” đã dự báo rất tài tình. Chỉ vài chục
năm sau, trận Điện Biên Phủ (1954) đã là “thớt nghiến với dao phay”, băm nát chế
độ Thực dân Pháp gần 100 năm đô hộ xứ Đông Dương…<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">***<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><u>Chú thích: </u></i><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">(1): <i>“Tuyệt tự” là không có người nối dõi.</i></span><o:p></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-66637977163135133762023-05-29T16:36:00.000+07:002023-05-29T16:36:17.364+07:006292. Chị tôi <p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Chị tôi </b></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bài của Nguyễn Đình Thi<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>[Kỷ niệm 32 năm, ngày mất của anh
rể tôi – chồng chị - 10/4 (âm lịch) năm 1991]</i></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqRTkyQ77sJ8GXwIgOok6Urc01i70LXqQFkjfet47ePUox9ZmIAs54P_X29mfsGscN6Hqu6A2PMmnVBXwWjL6VTJi37i3c_qhvOMOlYeKGEjwUHr-n8RXTIiMFeSyQQLLhoNyuMwv-U5hhCPBVMUMUqMen8O-wfDsrJTP8WIjK6NcjzQ2I6OF9iLi2Dg/s998/Ch%E1%BB%8B%20M%C6%B0%E1%BB%9Di.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="998" data-original-width="710" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgqRTkyQ77sJ8GXwIgOok6Urc01i70LXqQFkjfet47ePUox9ZmIAs54P_X29mfsGscN6Hqu6A2PMmnVBXwWjL6VTJi37i3c_qhvOMOlYeKGEjwUHr-n8RXTIiMFeSyQQLLhoNyuMwv-U5hhCPBVMUMUqMen8O-wfDsrJTP8WIjK6NcjzQ2I6OF9iLi2Dg/s320/Ch%E1%BB%8B%20M%C6%B0%E1%BB%9Di.jpg" width="228" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Chị tôi<br /><br /></i></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Là con cả
trong gia đình 5 chị em, năm nay Chị vừa bát tuần. Nhưng có lẽ do số phận an
bài mà cuộc đời Chị không ít long đong!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ngay khi lọt lòng mẹ, Chị đã bị
ngạt – tôi được thày bu kể - do ca sinh khó trong cái thời ở làng quê chỉ biết nhờ
bàn tay Bà Tắm. Chị không cất được tiếng khóc chào đời!… Mọi người ngậm ngùi
chuẩn bị “đưa Chị ra đồng” thì bất ngờ Chị cựa quậy, hồi sinh! Chắc do Bà Mụ “nhầm
lẫn” gì đó, nhưng đã kịp thời “sửa sai”? Đó là lý do khiến Chị không hẳn được
bình thường như mọi người!... Thày bu tôi đặt tên Chị là “Mười”, chắc mong sao Chị
lớn lên nếu không được “mười phân vẹn mười” thì cũng được nên người bình dị. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong một gia đình nghèo khó,
sáu, bảy tuổi Chị đã phải chăn trâu, cắt cỏ, xay lúa, giã gạo, bế em… Những năm
mới hòa bình, Chị cũng được thày tôi dạy dăm ba chữ quốc ngữ trong chương trình
“bình dân học vụ”. Nhưng do tiếp thu chậm, Chị không thể học tiếp, nhường việc
học hành cho các em. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chị ít nói, thật thà, thật đến mức
đáng thương! Có lần cả nhà ngồi ăn cơm, Chị quên không mời chào, người lớn nhắc,
Chị lụng bụng: “Ừ thì mời cả lò cả chõ ăn cơm!...”. Câu nói ngô nghê khiến tôi
nghĩ: “Phải chăng Chị đơn giản cho rằng, mời mọc chỉ là khách khí?” Nghĩ vậy,
tôi càng thương Chị hơn.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Giữa những năm 60 (thế kỷ trước),
cả nhà tôi đi khai hoang ở Lào Cai theo “cuộc vận động” của nhà nước. Gia đình
khó khăn nên xung phong ra đi, đến một nơi xa lạ được cho là “rừng thiêng nước
độc”. Chị lớn nhất, đã ngoài 20 tuổi, trở thành lao động chính. Chị lăn lộn với
núi rừng, phát nương rẫy, cấy lúa, trồng ngô, kiếm củi… suốt ngày quần quật. Tấm
áo nâu của chị hằng ngày hết ướt lại khô, rồi lại đẫm mồ hôi. Nhưng Chị cứ lầm lũi
như số phận sinh ra phải vậy.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cuối năm 1966, tôi gia nhập “TNXP
chống Mỹ cứu nước”. Hôm nhập ngũ, Chị đi bộ 3 cây số tiễn tôi đến địa điểm tập
kết. Chị chẳng nói gì, chỉ vừa đi vừa lau nước mắt. Chị khóc. Chị khóc không
thành tiếng, nhưng cứ phải liên tục kéo vạt áo lên lau mặt. Đôi chân bước thấp
bước cao, liên tục vấp phải những viên đá trồi lên mặt đường đất gập ghềnh. Chị
cúi mặt đi như một người đi đưa đám! Lại có lúc ôm mặt khóc to, cứ như sợ không
gặp lại thằng em giai nữa!... Hình ảnh đó ám ảnh tôi suốt đời! Thì ra bên trong
con người giản dị của Chị là một thế giới tình cảm mênh mang, sâu nặng.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Hình như không bao giờ Chị nghĩ về
bản thân, kể cả hạnh phúc riêng tư. Hay có nghĩ mà không bao giờ nói?...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh Cát, cán bộ Miền Nam tập kết,
làm công an ở Trại Cải tạo số 2, cách nhà tôi không xa, ngày nghỉ thường đi rừng
săn bắn. Anh hay qua nhà tôi, mang “chiến lợi phẩm” về làm món nhậu “chén chú
chén cháu” với thày tôi. Thế là giời xui đất khiến, anh chị gặp nhau và kết hôn
vài năm sau đó. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ai cũng bảo, không ngờ chị còn hạnh
phúc hơn khối người phụ nữ thời ấy, phải cô đơn suốt đời, bởi trong chiến tranh
trai tráng ra trận hết, có làng chỉ thấy toàn cụ già, đàn bà, trẻ con. Anh chị
sinh được ba người con: hai trai, một gái.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tiếng là công an, nhưng anh sống
bình dị, bao nhiêu tình cảm “lặn hết vào trong”. Tháng 4/1973, thày tôi mất ở
tuổi 60. Anh mang khẩu súng săn ra giữa sân bắn mấy phát chỉ thiên để đưa tiễn
hương hồn cha vợ, một nghi thức “độc nhất vô nhị”! Trước di hài ông, anh nói trong
nước mắt: “Thế là tui mất ông rồi! Từ nay tui biết nhậu với ai!”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trước ngày chiến thẳng 30/4, anh
được điều trở lại Sài Gòn, công tác ở Khám Chí Hòa. Thế là khi Thống nhất Đất
nước, “Bắc Nam sum họp” thì vợ chồng con cái anh chị lại chia ly! Vài năm sau, anh
nghỉ việc về quê ở Hóc Môn, nhưng nghe nói, cũng chỉ đi chăn bò! Hai con trai ở
Bắc về gặp ba, nhưng chẳng có công ăn việc làm nên phải bươn chải kiếm sống.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chưa kịp đoàn tụ gia đình thì “phúc
bất trùng lai, họa vô đơn chí” – anh mất trong một tai nạn hi hữu! Biết tin, chị
lật đật vào Sài Gòn chịu tang và đưa tiễn anh, rồi lại quay ra Bắc sống với con
gái. Thời gian sau lại nghe tin con trai lớn đột ngột “đi theo cha”! Đứa con
gái duy nhất sau khi có chồng có con, thì chồng cháu cũng chẳng may mắc bệnh mất
sớm. Cháu đưa con về ở với Chị – Bà ngoại…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nỗi đau mất mát trong gia đình dồn
dập kéo đến, khiến Chị chẳng còn nước mắt để mà khóc!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Không biết có phải vì khóc nhiều
mà mấy năm nay Chị bị khiếm thị, chả nhìn thấy gì nữa! Con trai, con gái chăm
chỉ làm ăn, đã có cuộc sống kinh tế ổn định. Thấu hiểu cả cuộc đời thăng trầm của
mẹ, các cháu muốn bù bắp phần nào, nhưng nay tuổi đã già, sức đã yếu, Chị có ăn
uống, hưởng thụ được gì nhiều!?...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Hằng ngày, nhìn dáng bà, dáng mẹ tuổi
tám mươi vịn tay thành giường lần đi từng bước, rờ rẫm trong tăm tối, các con, các
cháu của Chị và cả anh chị em chúng tôi càng thấy thương chị nhiều hơn! Âu tất
cả cũng đều là số phận!.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><i><b>Nguyễn Đình Thi.</b></i></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><o:p></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-32892321830085030702023-02-11T18:31:00.000+07:002023-02-11T18:31:27.701+07:006291. Văn hóa gì?!<p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Văn hóa gì?!</b></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"></p><div style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"> </span><span style="font-family: arial;"><span style="color: #666666; font-size: large;"><b>PNTB</b></span></span></div><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwxY5Vtbz2aElbLcvR6HStSEZSKxf6tZcszosJakVkNzW-MASymlTUBi7acWnXrnTOeD575MJm3ePlEX78bn493TWFF47tVHe30i-VnadPII1tMFvfX6ccVCpLbiSD9wa87lbuem6h1lGTtUE4SiDRkhLHVlQFIyZEMRFyhVowE7VGkdKkWoHkRKmQdA/s1200/Karaoke.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="675" data-original-width="1200" height="214" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwxY5Vtbz2aElbLcvR6HStSEZSKxf6tZcszosJakVkNzW-MASymlTUBi7acWnXrnTOeD575MJm3ePlEX78bn493TWFF47tVHe30i-VnadPII1tMFvfX6ccVCpLbiSD9wa87lbuem6h1lGTtUE4SiDRkhLHVlQFIyZEMRFyhVowE7VGkdKkWoHkRKmQdA/w381-h214/Karaoke.jpg" width="381" /></a></div><div style="text-align: justify;"><br /></div></span></o:p><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có lẽ Việt Nam hiện nay là một
trong những nước sính “to tát”, sính “hoành tráng”, bất chấp nó là thứ văn hóa
gì!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Một lần tới Băng Cốc, tôi vào
phòng ăn sáng của khách sạn dễ có đến 500 người. Đông như thế, nhưng thực khách
không ai nói to. Trong mâm, họ nói chuyện với nhau rất nhỏ nhẹ mà không bị bất
kỳ tiếng ồn nào che lấp. Hơn nữa, tiếng nhạc du dương được lắp đặt trong một hệ
thống loa nhỏ rải khắp phòng ăn. Ngồi chỗ nào cũng thưởng thức một giai điệu
thanh thoát, nhẹ nhàng. Người ta vừa ăn vừa thưởng thức thứ âm nhạc như vậy.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở Việt Nam trong những năm gần
đây, tôi được dự nhiều sự kiện mà trong đó thường có “Chương trình văn nghệ
chào mừng”. Điều phản cảm nhất là tiếng nhạc, tiếng hát bị những anh thợ âm li
chỉ thích vặn to volum. Khi bật nhạc lên là hành hạ người nghe. Tiếng nhạc, tiếng
hát có hay đến mấy, khách mời cũng muốn chuồn ra khỏi hội trường. Nếu giữ lịch
sự, cố ngồi lại thì phải lấy ngón tay bịt lỗ tai.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở khu dân cư, có những nhà thích
mở karaoke hết cỡ, dường như muốn khoe với xóm phố rằng nhà tôi ăn chơi, có hệ
thống âm thanh “hiện đại”! Thậm chí quá 10 giờ đêm, tiếng karaoke vẫn khủng bố xóm
giềng !</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhiều vô kể về cái thứ “văn hóa hoành
tráng” ở xứ này. Có lẽ nó xuất phát từ “bệnh ngạo mạn”, là tâm trạng muốn hơn
người, muốn nổi bật, muốn khoe khoang, muốn nhất! Nhưng buồn thay cái đáng “nhất”
(như trí tuệ, năng suất lao động, phẩm giá con người…) thì không làm nổi.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đã từng xuất hiện những chiếc
bánh chưng “to nhất Việt Nam” nặng hơn <span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">4 tấn, tô phở bò “to nhất thế giới”, hoặc
kỷ lục âm thanh cổ vũ bóng đá lên đến <span style="background: #FCFAF6; color: #222222;">121,7 dB trong trận bán kết tại sân Mỹ Đình…</span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background: #FCFAF6; color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng
có lẽ đáng buồn nhất là người ta còn khoe khoang CHÙA TO, TƯỢNG LỚN. Như chùa
BV, chùa TC, BĐ… toàn kỷ lục to nhất Đông Nam Á, rồi bức tượng Phật nằm được tạc
từ gỗ cẩm lai nguyên khối dài 7m45, nặng 18 tấn, cao 1m45 nhập từ châu Phi về…</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background: #FCFAF6; color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có
điều lạ là có những người tu hành không biết xấu hổ khi công khai “xúc phạm” Đức
Phật bằng lối sống vương giả, ăn chơi vút tầm… Giáo lý đạo Phật luôn hướng cho
con người biết giản dị, khiêm cung, TỪ BỎ THAM, SÂN, SI … Phật đâu có chủ
trương “hoành tráng”, tốn kém, lòe loẹt để khoe mẽ?</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background: #FCFAF6; color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Gần
đây đã hé lộ dấu hiệu có người trọc đầu đang biến thành trọc phú. Họ câu kết với mấy
quan chức có đủ quyền lực để làm tiền, biến nơi thờ tự thành doanh
nghiệp trá hình, nhằm kiếm chác, móc túi chúng sinh. Tệ nhất là phát sinh trò đốt
vàng mã, thỉnh vong, dâng sao giải hạn trên chùa… hướng dân chúng vào con đường
tăm tối là <b>mê tín dị đoan</b>, trái với Phật pháp và Luật pháp nhà nước. <span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background: #FCFAF6; color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tóm
lại, những thứ “to tiếng”, những cái gọi là “kỷ lục” này nọ không hề làm cho đất
nước văn minh mà ngược lại chỉ phơi bày sự kém văn hóa, háo danh, phơi bày những
“rác rưởi” của cuộc sống mà thôi !<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background: #FCFAF6; color: #222222; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-34340188676701461992023-01-28T20:41:00.002+07:002023-01-28T20:41:26.686+07:006290. Chợ phiên vùng cao – đa dạng văn hóa truyền thống độc đáo<p style="text-align: justify;"><b><span style="color: #0070c0;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Chợ phiên vùng cao – đa dạng văn hóa truyền thống độc đáo</span></span></b></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpsDLcPFDeNbufxrXbQlVSerLuENv216jauvw84wX1nDbUUJ8XaKbPO_fx17muPI9kr7-EU8-VSO1xrLKEUCuV_ouzgUsBwKPwOK8h_clGft1OhyoS6RixrvCDZv_v52jxf1NZL6TtkwSX7Z39vnChdzoMbBg1Hx9Vw44fijlO0gSvR990DgNQ3Czgvw/s3872/05.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2244" data-original-width="3872" height="269" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjpsDLcPFDeNbufxrXbQlVSerLuENv216jauvw84wX1nDbUUJ8XaKbPO_fx17muPI9kr7-EU8-VSO1xrLKEUCuV_ouzgUsBwKPwOK8h_clGft1OhyoS6RixrvCDZv_v52jxf1NZL6TtkwSX7Z39vnChdzoMbBg1Hx9Vw44fijlO0gSvR990DgNQ3Czgvw/w465-h269/05.JPG" width="465" /></a></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span><span style="font-family: arial;"><b>Chợ Cán Cấu-Si Ma Cai, Lào Cai</b></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial;"><span style="color: #c00000;"><span style="font-size: x-large;">Ở</span></span><span style="font-size: large;"> vùng cao, thường
vài xã mới có một cái chợ. Xuất phát từ địa hình đồi núi nên cư dân thưa thớt.
Các bản làng không quần tụ trong những lũy tre khép kín như làng cổ truyền vùng
đồng bằng Bắc bộ. Các hộ gia đình vùng cao thường ở cách xa nhau, hiếm thấy hai
nhà chung nhau “cái dậu mùng tơi”… Do vậy, người vùng cao ít có điều kiện giao
lưu trong phạm vi làng xã… <o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng giao lưu vốn
là bản tính con người. Từ thượng cổ, người Kinh ở đồng bằng Bắc bộ, mỗi làng đều
có một ngôi đình để làm nơi hội tụ. Người Tây Nguyên có ngôi nhà Rông cũng là
nơi gặp gỡ giao lưu của dân làng… Ngày nay, khắp nơi đều có “nhà văn hóa” của
làng bản, khu dân cư… Nhưng xem ra có rất nhiều nơi “nhà văn hóa” chưa thực sự
đáp ứng nhu cầu đa dạng của người dân. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Vì thế, chợ phiên
vùng cao, ngoài việc mua bán trao đổi hàng hóa cho sinh hoạt thì nó còn mang chức
năng quan trọng là tạo không gian để con người gặp gỡ nhau như một nhu cầu sinh
hoạt văn hóa cộng đồng. Đó chính là tổng hợp những nét văn hóa địa phương độc
đáo và phong phú.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Việc mua – bán những
vật dụng sinh hoạt ở chợ phiên vùng cao diễn ra rất đơn giản. Người nuôi được
đàn gà, đàn vịt, bắt một con ôm trên tay đến chợ phiên bán đi để lấy tiền mua
con dao, gói muối… Người nuôi được đàn lợn, chọn một vài con buộc dây vào cổ,
đưa xuống chợ phiên bán, để mua sắm đồ dùng gia đình. Người trồng được buồng
chuối, vác xuống chợ phiên bán lấy tiền uống rượu…<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center; text-indent: 36pt;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHU11KJ8Hf1Nb1LpXkeVussVHH8T6BInH8sP82vVecuSmRWpk5LYPMAqVz1wAwRiE5ZEd7ahsNvXWYlnRjDFNWLAEOOpzq27BlO7xmwTF5XZG6vupAfiMdC675T9mr0F9aPjuLp2lhKJI3WQFXVMb39vLIcG3J9tw7rhVEDvUZ18k3Y0rWFSK41wgQgA/s3872/01.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2592" data-original-width="3872" height="260" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHU11KJ8Hf1Nb1LpXkeVussVHH8T6BInH8sP82vVecuSmRWpk5LYPMAqVz1wAwRiE5ZEd7ahsNvXWYlnRjDFNWLAEOOpzq27BlO7xmwTF5XZG6vupAfiMdC675T9mr0F9aPjuLp2lhKJI3WQFXVMb39vLIcG3J9tw7rhVEDvUZ18k3Y0rWFSK41wgQgA/w389-h260/01.JPG" width="389" /></a></div><b><span style="font-family: arial;"> Xuống chợ bán vịt</span><br /></b><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng có một nhu cầu
khác: chợ phiên còn là nơi người ta tìm đến nhau để giao lưu, kết bạn, chuyện
trò tâm sự…Đặc biệt ở lứa tuổi đang “tìm hiểu” thì phải xuống chợ phiên. Chợ là
nơi để nam thanh nữ tú “nhòm ngó” nhau, từ “đầu mày, cuối mắt”, phát hiện ra tín
hiệu của tình yêu đôi lứa… <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center; text-indent: 36pt;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2lvkhV8qNigzA6DY9f-nt128_X0vnIZ3vfQu-lg0CP1uYMptLPhcWTZUOqiByqpqvyYoVhhMx2xyA7TlXjdr_ZwPs2y45mkhpCma_WPRoF3tjMTiRHURLjyUtV0VnC95mfZFQ6TmuCZClrShxBpW2uZovRW4dkGcEgZlUgFC_yWojwTLVnQmSVHNotg/s3500/02.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2116" data-original-width="3500" height="245" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg2lvkhV8qNigzA6DY9f-nt128_X0vnIZ3vfQu-lg0CP1uYMptLPhcWTZUOqiByqpqvyYoVhhMx2xyA7TlXjdr_ZwPs2y45mkhpCma_WPRoF3tjMTiRHURLjyUtV0VnC95mfZFQ6TmuCZClrShxBpW2uZovRW4dkGcEgZlUgFC_yWojwTLVnQmSVHNotg/w406-h245/02.JPG" width="406" /></a></div><span style="font-family: arial; font-size: medium;"><b> Bán lợn<br /></b></span><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tục “kéo vợ” của
người Mông từ xa xưa ở các tỉnh miền núi phía Bắc cũng xuất phát từ chợ phiên. Và
đã có sẵn “kịch bản”, chứ chẳng phải ngẫu nhiên ... Ở Hà Giang có Chợ Tình Khau
Vai nổi tiếng. Phiên chợ dành cho những đôi nam nữ đã từng yêu nhau, nhưng do
hoàn cảnh nào đó “không thành”, nay đến đây để gặp lại, ôn lại những kỷ niệm “tình
yêu” ngày trước cho… đỡ nhớ. Ở Sa Pa có “Chợ Tình Sa Pa” cũng nổi tiếng mà mọi
người đã ít nhiều từng nghe. Hiện nay những người làm du lịch địa phương thường
phục dựng chợ tình Sa Pa như một nét văn hóa đặc sắc để phục vụ du khách. Gọi
là “Chợ tình” nhưng xin chớ hiểu lầm, bởi đây là một hình thức của Văn hóa tộc
người, không có yếu tố thương mại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Theo quan sát của
chúng tôi, đối với chợ vùng cao truyền thống, chợ nào cũng có một góc dành
riêng cho đám mày râu – quán rượu. Nhà văn Đoàn Hữu Nam có câu thơ: “Gặp bạn là
gặp rượu”. Rượu giúp những người đàn ông gặp nhau, tâm tình chia sẻ chuyện trên
trời, dưới đất mà khi đến gần, chúng tôi cũng không biết họ nói gì. Họ “phát
sóng ngang” nhỏ nhẹ, không “chém gió” ồn ào như ở những vùng khác… Ở ngoài kia,
những người phụ nữ xong việc của mình, bây giờ mon men đến gần quán rượu, ngồi chờ,
khi nào anh chồng say thì vào dìu ra, đưa lên lưng ngựa túc tắc ra về. Có anh
chồng say quá nằm thảm cỏ vệ đường, người vợ ngồi bên che ô chờ cho “tình yêu”
của mình tỉnh rượu thì mới “đi nhà”. Đó thường là những người phụ nữ Mông lầm
lũi, ít lời. Không bao giờ vì chồng say rượu mà “mặt nặng mày nhẹ”. Hình như
thiên chức của họ sinh ra là để phục vụ vô điều kiện cho những đức ông chồng ?...
<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center; text-indent: 36pt;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxcku9o1-6O_6_qslkeL25fFfj-uvbT8vLvXwa2Pwyxu7d4yZhLt55axzK_LdCpe4b6VsU5SG4PMw-h6dDhppEfd1NSho-3gMzFNqky5VILw1hawoIMmQcQRpcCMf_Z0AqTCpP2lUXB9d0VgPVekC-7zl3rfdV43tV50WB7kPhlnL_ZPMFEqRV4KI49g/s3872/03.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2484" data-original-width="3872" height="256" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhxcku9o1-6O_6_qslkeL25fFfj-uvbT8vLvXwa2Pwyxu7d4yZhLt55axzK_LdCpe4b6VsU5SG4PMw-h6dDhppEfd1NSho-3gMzFNqky5VILw1hawoIMmQcQRpcCMf_Z0AqTCpP2lUXB9d0VgPVekC-7zl3rfdV43tV50WB7kPhlnL_ZPMFEqRV4KI49g/w400-h256/03.JPG" width="400" /></a></div><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có thể nói, ý
nghĩa của chợ phiên vùng cao về kinh tế thì ít mà văn hóa thì nhiều. Ở chợ vùng
cao, bản thân việc mua bán cũng có nhiều đặc sản mang tính chất văn hóa vùng
cao: những cây trồng vật nuôi vùng cao, những trang phục đặc sắc của từng tộc
người rực rỡ hoa văn thổ cẩm… Khi chuyển sang kinh tế thị trường, nhiều nơi biết
rõ đặc tính văn hóa của chợ phiên nên đã quảng bá du lịch bằng cách thêm cho chợ
tính từ “văn hóa” – “Chợ Văn hóa …”.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chợ phiên văn hóa
vùng cao từ hai, ba mươi năm nay đang có nhiều nét mới. Tuy nhiên, theo thiển
nghĩ của người viết bài này, trong quá trình đổi mới rất cần có ý kiến của các
chuyên gia văn hóa để “cái mới” của chợ phiên phù hợp với việc: “<span style="background: white;">Xây dựng, phát triển nền văn hóa Việt Nam tiên tiến, đậm
đà bản sắc dân tộc”. <o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="background: white;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Do
đó, làm văn hóa đi đôi với phát triển du lịch và tăng thu nhập ngân sách cho địa
phương, nhưng không nên chỉ thuần túy vì “mục tiêu ngân sách” mà làm hỏng văn
hóa. Thực ra, làm kinh tế nếu gặp thời thì “phất” lên rất nhanh chóng, nhưng
làm văn hóa không phải một sớm một chiều, có những nét văn hóa phải nhiều thế hệ
mới xây dựng hoặc xóa bỏ dần được. Hơn nữa, chính văn hóa đích thực mới có sức
hấp dẫn và có thu nhập lâu bền…<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="background: white;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong
văn hóa truyền thống, có nhiều yếu tố góp phần xây dựng nhân cách, đạo đức con
người thì nên phát huy. Trái lại có những hủ tục, những nét văn hóa không phù hợp
cuộc sống hiện đại, thì nên từng bước cải tạo và thu hẹp. Ví dụ chuyện rượu chè
bê tha, ảnh hưởng sức khỏe, nhất là khi con ngựa, phương tiện vận tải chủ yếu
đã được thay thế bằng “con ngựa sắt”, thì uống rượu sẽ rất dễ gây tai nạn, vi
phạm luật giao thông ...<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background: white;">Khi
quy hoạch xây dựng lại khuôn viên chợ phiên vùng cao chúng tôi thấy nhiều nơi
đã không hiểu đầy đủ ý nghĩa văn hóa của chợ phiên, nên đã vội vã “</span>kiên cố hóa” theo
kiểu áp đặt chủ quan để thay thế những mái lá hấp dẫn bằng những khối bê tông
quen thuộc và nhàm chán. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở nơi đô thị phồn
hoa người ta đã quá nản với “rừng bê tông” rồi, nay bỏ công sức đến với Chợ
phiên vùng cao mong được gần gũi với thiên nhiên, với những nét văn hóa truyền
thống, nhưng lại gặp toàn bê tông là bê tông thì ai còn muốn? Tại sao chúng ta
không mô phỏng những lán chợ cổ truyền, độc đáo bằng chất liệu tự nhiên, vừa
dung dị vừa hấp dẫn du khách?... Nếu dùng từ “Chợ văn hóa” để góp phần thu hút du
khách (cả trong và ngoài nước), mà đem bê tông hóa như những cái chợ ở đô thành
thì tôi nghĩ, vô tình ta đã làm giảm mất giá trị “chợ văn hóa”?</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; font-size: x-large; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjPPiXrMtZlPCUChEXPfdQnu0ZO4a0jkz-SGujf83vBjMYYrnpUIXNeBsd2mhN6fCX3VTT1Gnu0r7ZFGk8dAQeKs2Qvncnx4sdJM7oXWuVG-WH6G4i_l4TBTgGs2ltV6CtUWzFsspJEB4GEKJdmZKdrIXzOKiDC5bUW9aDal_i_0YENaDbEqI8aKVQ0PQ/s3872/DSC_0075.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2364" data-original-width="3872" height="249" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjPPiXrMtZlPCUChEXPfdQnu0ZO4a0jkz-SGujf83vBjMYYrnpUIXNeBsd2mhN6fCX3VTT1Gnu0r7ZFGk8dAQeKs2Qvncnx4sdJM7oXWuVG-WH6G4i_l4TBTgGs2ltV6CtUWzFsspJEB4GEKJdmZKdrIXzOKiDC5bUW9aDal_i_0YENaDbEqI8aKVQ0PQ/w409-h249/DSC_0075.JPG" width="409" /></a></span></div><span style="font-family: arial;"><b>Thiếu nữ đi chợ chơi</b><br /><span style="font-size: large;"> <o:p></o:p></span></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nếu chỉ nhìn nhận
chợ phiên vùng cao như một nơi thuần túy để thu nhập ngân sách cho địa phương
mà áp đặt cách làm ngẫu hứng của những người nắm quyền thì khó có thể thành
công. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify; text-indent: 36pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tất nhiên, thời buổi
kinh tế thị trường làm gì chẳng phải nghĩ đến tiền. Tuy vậy, ở chợ phiên vùng
cao, để có tiền phải giữ được văn hóa, nâng cao văn hóa truyền thống, gìn giữ
nét đẹp, loại bỏ hủ tục... thì mới mong đáp ứng được mục tiêu của công cuộc đổi
mới. Thực ra, chính việc giữ gìn được những nét văn hóa truyền thống độc đáo,
không bị biến dạng, nhất là biến dạng về nhân cách… mới là sản phẩm bền vững để
thu hút du khách.<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center; text-indent: 36pt;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieYEYwgRTEJor-6d_XJzLOMDYWLrhXctQ-chk4TZMex3TCP790onSSW-XJ54OCmYt1DNMIK8wUgI2VJt3FJqOpfmOQC9K56RVkCh3HgsF1HPoq1qBR_e-oUBN5LMoEV7QRY7HrllN8IKbF3-Astfi60ZZhZFDqLY3Yfn7po6pf2vTrIJJ3Lal02an9tg/s3895/DSC_2448.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2529" data-original-width="3895" height="259" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEieYEYwgRTEJor-6d_XJzLOMDYWLrhXctQ-chk4TZMex3TCP790onSSW-XJ54OCmYt1DNMIK8wUgI2VJt3FJqOpfmOQC9K56RVkCh3HgsF1HPoq1qBR_e-oUBN5LMoEV7QRY7HrllN8IKbF3-Astfi60ZZhZFDqLY3Yfn7po6pf2vTrIJJ3Lal02an9tg/w398-h259/DSC_2448.jpg" width="398" /></a></div> <span style="font-family: arial; font-size: medium;"><b>Tác giả và hai du khách người Úc ở chợ Si Ma Cai<br /></b></span><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><span style="mso-tab-count: 1;"> </span>Nếu không, chợ phiên vùng cao sẽ vẫn là
câu chuyện còn dài dài… <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-81824781161470823882023-01-28T20:22:00.004+07:002023-01-28T20:22:59.497+07:006289. Đôi điều về Ảnh nghệ thuật<p><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><span style="color: maroon;"><b>Đôi điều về Ảnh nghệ thuật</b></span></span></p><p><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><b>Bài và ảnh: Ngọc Dương/PNTB</b></span></p><p><span style="font-family: arial;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; color: maroon; font-size: xx-large; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgpBJxo2frguYxzJYyXLOsf8wEV655k4ZMl0aFSbe2oL38kwJFLxA-stC3IELSpxhEwTdQM1MbksvGd-aiAkk--zi_RtaM6vYdEoWwopzEqoWDXXJfPWZU2rasnRdeWVKkfSAaSprCFDEv0S15Xso1DuwPYs4TTMSBDRpaYiv23Z0mII6MYUfrOA8KQ7Q/s1146/03.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="644" data-original-width="1146" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgpBJxo2frguYxzJYyXLOsf8wEV655k4ZMl0aFSbe2oL38kwJFLxA-stC3IELSpxhEwTdQM1MbksvGd-aiAkk--zi_RtaM6vYdEoWwopzEqoWDXXJfPWZU2rasnRdeWVKkfSAaSprCFDEv0S15Xso1DuwPYs4TTMSBDRpaYiv23Z0mII6MYUfrOA8KQ7Q/w427-h240/03.jpg" width="427" /></a></span></div><span style="font-family: arial;"><span style="color: maroon; font-size: x-large;"> </span><b><span style="color: #444444;">Làng Choản Thèn - Y Tý, Lào Cai</span></b></span><p></p><p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">Đ</span><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">ể
làm rõ khái niệm </span><i style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">Ảnh Nghệ thuật</i><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">, trước
hết cần điểm lại </span><i style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">thể loại ảnh</i><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">. Thể loại
ảnh được hình thành và phát triển trong quá trình thực tiễn của Bộ môn Nhiếp ảnh.
Còn ít có bài viết bàn chung về thể loại, nhưng sự khác nhau về thể loại “</span><i style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">ảnh nghệ thuật”</i><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;"> và “</span><i style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;">ảnh báo chí”</i><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-indent: 36pt;"> thì đã có khá nhiều ý kiến đề cập.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong thực tế, chúng ta nghiễm
nhiên công nhận một số thể loại ảnh như: <i style="mso-bidi-font-style: normal;">ảnh
nghệ thuật, ảnh báo chí, ảnh dịch vụ, ảnh tư liệu khoa học</i>… Rồi chia theo
hình thức kỹ thuật như ảnh màu, đơn sắc... Hoặc chia theo chuyên đề như ảnh
phong cảnh, chân dung, sinh hoạt đời thường, lao động sản xuất, ảnh “nuy”, thời
trang...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở nhiều cuộc thi, liên hoan ảnh
nghệ thuật, chúng ta được chứng kiến những cuộc tranh luận, hoặc phàn nàn đôi
khi rất bức xúc rằng, tại sao lại thiên về ảnh báo chí – thời sự, thiếu quan
tâm đến ảnh nghệ thuật? Có ý kiến còn cho rằng việc thẩm định ảnh nặng về chính
trị, nhẹ về nhân văn... Tất cả chẳng qua chưa rõ nội hàm của ảnh nghệ thuật mà
thôi. Tại sao ảnh báo chí, thậm chí ảnh dịch vụ... lại không có thể là ảnh nghệ
thuật? Theo tôi, hầu hết các thể loại ảnh đều có thể là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">ảnh nghệ thuật một khi nó</i> ĐỦ TIÊU CHUẨN NGHỆ THUẬT.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="font-family: arial;"><span style="font-size: large;"> </span></span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; font-size: x-large; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLz8yDxQ7oTIlaDw24aQNBkhs5nur4MF8aAqQTIqsOga8fFFix4DcftpZwSacKfUhY3N8t-mLPOXjDbOWnZkeXydeA_bhjxFNgF2b6aPdLfCHd3MS8N3-kPG_stfosxjBStkxjMeqAxB0PKDX-wfxpAKC5WtaOdkO3TgAM-03FmPW4_DxctPeg2DaUXQ/s1134/02.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="850" data-original-width="1134" height="271" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgLz8yDxQ7oTIlaDw24aQNBkhs5nur4MF8aAqQTIqsOga8fFFix4DcftpZwSacKfUhY3N8t-mLPOXjDbOWnZkeXydeA_bhjxFNgF2b6aPdLfCHd3MS8N3-kPG_stfosxjBStkxjMeqAxB0PKDX-wfxpAKC5WtaOdkO3TgAM-03FmPW4_DxctPeg2DaUXQ/w361-h271/02.jpg" width="361" /></a></span></div><span style="font-family: arial;"><b>Đôi mắt trẻ thơ</b></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Người viết bài này cho rằng: “<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ảnh dịch vụ”</i> là loại ảnh chụp theo yêu cầu
của người sử dụng, thường là nhằm lưu lại hình ảnh cá nhân, gia đình, tập thể
trong một thời điểm, một dịp nào đó để làm kỷ niệm. “<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ảnh báo chí”</i> là ảnh mang tính thời sự - chính trị - xã hội, có ý
nghĩa phản ánh một sự kiện, là bằng chứng sinh động thuyết phục nhất minh hoạ
cho ngôn ngữ báo chí, hoặc đôi khi không cần ngôn ngữ, những bức ảnh tự nó đã
nói lên sự kiện. “<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ảnh chân dung”</i> là ảnh
phản ánh diện mạo, tâm hồn con người. “<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ảnh
sinh hoạt đời thường”</i> là ảnh phản ánh hoạt động của con người trong cuộc sống
hằng ngày...<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="font-family: arial;"><span style="font-size: large;"> </span></span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; font-size: x-large; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvulFSrwK8hPYuOAqDhLGpcpwAsybe1vuz0eDMhsDGEl2GY_3YQezT_6HoM7UhORtD63kyhif6NeG4CKRODOlhwcLjV9P8Df_NUo-J0mg1YpOtOZuBp7blTynNEQgqu_UzQWC2mQeQVTCumqSfbo922gpWVgRTlTsc03_U7tt2yuuAdTiPJfaHqV7Ihg/s1134/01.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1134" data-original-width="863" height="364" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgvulFSrwK8hPYuOAqDhLGpcpwAsybe1vuz0eDMhsDGEl2GY_3YQezT_6HoM7UhORtD63kyhif6NeG4CKRODOlhwcLjV9P8Df_NUo-J0mg1YpOtOZuBp7blTynNEQgqu_UzQWC2mQeQVTCumqSfbo922gpWVgRTlTsc03_U7tt2yuuAdTiPJfaHqV7Ihg/w278-h364/01.jpg" width="278" /></a></span></div><span style="font-family: arial;"><b>Chân dung cụ bà dân tộc Lự</b></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tất nhiên, chỉ là tương đối khi
ta phân chia ra các thể loại ảnh. Ở một bức ảnh cụ thể có thể vừa là thể loại
này, đồng thời vừa là thể loại kia. Giữa các thể loại không có sự phân chia “cứng”
nào. Đã có rất nhiều bức ảnh báo chí trở thành ảnh nghệ thuật khi nó mang ý
nghĩa khái quát và chứa đựng hình thức nghệ thuật cao. “Từ thần sấm xuống xe
trâu” của Văn Bảo, “O du kích nhỏ” của Phan Thoan... là những ví dụ.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="font-family: arial;"><span style="font-size: large;"> </span></span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; font-size: x-large; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgflfZGH4JCVbnb0821xPb76fz4mxJfbC603Slp3C6Xmuf4yp-HPngKJ-1kRQDAQKyL7WLsqNdf1665mM62AH6DHA1fbu0DECdLrg_mBZ8IW-YYR1Orljw9Tknx7GiQS0A6wPsunOrClB--8iciNr2r4YzOcThaVfolODT1-9CjpFU1AGN9HsMCT227iw/s1053/04.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1053" data-original-width="766" height="409" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgflfZGH4JCVbnb0821xPb76fz4mxJfbC603Slp3C6Xmuf4yp-HPngKJ-1kRQDAQKyL7WLsqNdf1665mM62AH6DHA1fbu0DECdLrg_mBZ8IW-YYR1Orljw9Tknx7GiQS0A6wPsunOrClB--8iciNr2r4YzOcThaVfolODT1-9CjpFU1AGN9HsMCT227iw/w298-h409/04.jpg" width="298" /></a></span></div><span style="font-family: arial;"><b>Lộc Xuân</b></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Mỗi bức ảnh đều chứa đựng hai mặt:
<i style="mso-bidi-font-style: normal;">nội dung</i> và <i style="mso-bidi-font-style: normal;">hình thức</i>. Khi chia ra các thể loại ảnh, chúng ta thường căn cứ vào
nội dung và hình thức của nó. Tuy nhiên, nội dung và hình thức của mọi bức ảnh
khi ta tách ra để phân tích chỉ là một <i style="mso-bidi-font-style: normal;">động
thái của tư duy</i> và nó mang tính tương đối. Tuyệt nhiên không có một bức ảnh
nào có thể thoát hình thức ra khỏi nội dung của nó. Những bức ảnh không phải là
ảnh nghệ thuật thì nó chỉ phản ánh nội dung với một hình thức hoàn toàn bình
thường, ai cũng có thể chụp được, không đòi hỏi hình thức nghệ thuật.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Riêng về “<i style="mso-bidi-font-style: normal;">Ảnh Nghệ thuật”</i>, ta không có quyền tách nó khỏi các thể loại ảnh
khác. Nhưng dù là ảnh phong cảnh, chân dung, báo chí, chính trị - xã hội hay ảnh
“nuy”, ảnh lao động sản xuất hoặc sinh hoạt đời thường... khi được xếp vào thể
loại <i style="mso-bidi-font-style: normal;">ảnh nghệ thuật</i>, nó phải có một “<i style="mso-bidi-font-style: normal;">tiêu chí riêng về hình thức”</i>. Đó là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">hình thức nghệ thuật</i>. Một bức ảnh chỉ có
hình thức tầm thường, không rung cảm được đa số người xem, thì dù mang nội dung
gì nó cũng không thể được gọi là ảnh nghệ thuật.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Như vậy, <i style="mso-bidi-font-style: normal;">ảnh nghệ thuật bao hàm hầu hết các thể loại</i> (có chăng chỉ trừ ảnh
tư liệu khoa học, phải được chụp như một sự ghi chép chân phương). Vậy hà cớ gì
ta lại trách các Ban giám khảo rằng, các anh chỉ chú ý đến ảnh báo chí - chính
trị? Có lẽ người phê phán điều này chưa nói hết ý?. Đó là vì những bức ảnh báo
chí - chính trị được tôn vinh, trao giải thưởng mà nó chỉ <i style="mso-bidi-font-style: normal;">thuần tuý báo chí - chính trị, không có nghệ thuật, không gây được cảm
xúc thẩm mỹ cho người xem</i>. Đây mới là điều đáng nói. Một nghệ sĩ nhiếp ảnh
cao tuổi đã phàn nàn rằng, tại sao lâu nay trong các cuộc Liên hoan ảnh khu vực
và trên Tạp chí của Hội Nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam thấy xuất hiện quá nhiều ảnh
báo chí? nghệ thuật đi đâu rồi? Thực chất đó là câu hỏi về <i style="mso-bidi-font-style: normal;">sự thiếu vắng nghệ thuật trên thể loại ảnh nghệ thuật</i> mà thôi.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">Nghệ thuật</i> nhiếp ảnh là một hình thức sáng tạo của người nghệ sĩ.
Trước hết là ý tưởng nhân văn khi sử dụng “vật liệu” ánh sáng bằng kỹ thuật máy
ảnh và sau nữa là kỹ thuật “xử lý hậu kỳ”, nhằm tạo ra những bức ảnh có ý nghĩa
xã hội mà bố cục, sự phân bố ánh sáng, độ nét, độ mờ, độ tương phản, màu sắc...
khiến người xem phải trầm trồ. Nó tác động vào thị giác làm rung động tâm hồn,
xao xuyến con tim. Sự rung cảm đó là do kết quả của sự <i style="mso-bidi-font-style: normal;">kết hợp hài hoà giữa nội dung nhân văn và hình thức nghệ thuật</i>. Đó
là cái đẹp, là tính thẩm mỹ, vừa là thăng hoa vừa phải chân thực, phụ thuộc chủ
yếu vào tài năng của chủ thể sáng tạo (người nghệ sĩ).</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bản chất của nghệ thuật là <i style="mso-bidi-font-style: normal;">sự sáng tạo,</i> không lặp lại, không sáo
mòn. Tác phẩm ảnh nghệ thuật đích thực thường là “độc nhất vô nhị”, không dễ
dãi, không phải ai cũng chụp được và ngay bản thân tác giả đôi khi không thể chụp
lại được chính tác phẩm của mình. Nếu là ảnh báo chí, ảnh chính trị mà có hình
thức nghệ thuật cao, hoặc “chớp” được những thời cơ “vàng” thì đó là những bức <i style="mso-bidi-font-style: normal;">ảnh nghệ thuật</i> tuyệt vời. Và như vậy, chắc
chắn không ai “chê” ảnh báo chí - chính trị cả.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đương nhiên, những hình thức “ánh
sáng đẹp” thuần tuý, không chứa đựng nội dung nhân văn, vô nghĩa hoặc sáo mòn,
thiếu tính chân thực thì chẳng thể rung cảm được ai. Nhưng không gì tệ hơn là
những bức ảnh <i style="mso-bidi-font-style: normal;">cố chụp cho được cái nội
dung muốn tuyên truyên mà thiếu hẳn hình thức nghệ thuật</i>, lại được những
người “cầm cân nảy mực” khoác cho vòng nguyệt quế thì chỉ đem lại sự mỉa mai.
Là nghệ sĩ sáng tạo ảnh nghệ thuật thì đừng vì những <i style="mso-bidi-font-style: normal;">chủ đích thuần túy</i>, muốn ca ngợi điều gì đó mà cố tôn vinh những bức
ảnh phi nghệ thuật.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong thực tế, đã có tác giả và Hội
đồng giám khảo muốn thể hiện “tinh thần cách mạng” nhưng lại bất thành khi muốn
ca ngợi nhân vật, sự kiện, nhưng đã vô tình bôi xấu đối tượng. Đó là do tác phẩm
được sắp đặt vụng về, sáo rỗng, thiếu tính chân thực, không gây được cảm xúc
cho khán giả ... Những sự gán ghép khiên cưỡng đó đã hạ thấp giá trị nghệ thuật
và đánh mất mục đích sáng tạo của tác giả.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>(Bài đã đăng trên Tạp chí
Phansipăng, số 262 (12/2022)</i></span><o:p></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-19247596917492106662023-01-28T20:07:00.001+07:002023-01-28T20:07:23.182+07:006288. Ở quán cà phê<p><b style="background-color: white; color: #050505; font-family: arial; font-size: xx-large;">Ở quán cà phê</b></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thơ Đỗ Trung Lai</span></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhYr1DyZK35o_K3mJ5oVtg_luSrMWAaVTYBbj1vK7YlKCy5GY5c8gbDVBE7RXlz-sakGiTSorQ-oj_Rnm9_RTCUignFG5n0Om82pl_6bMPks_5Rk8OhzYKMrYShB7WNOQJU2WW499kCPkey8moZGZ6yqHw3JL8xUOCMkak3lqFECOJ96SjauP86UB0JDw/s992/10-bai-hoc-y-nghia.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="600" data-original-width="992" height="222" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhYr1DyZK35o_K3mJ5oVtg_luSrMWAaVTYBbj1vK7YlKCy5GY5c8gbDVBE7RXlz-sakGiTSorQ-oj_Rnm9_RTCUignFG5n0Om82pl_6bMPks_5Rk8OhzYKMrYShB7WNOQJU2WW499kCPkey8moZGZ6yqHw3JL8xUOCMkak3lqFECOJ96SjauP86UB0JDw/w367-h222/10-bai-hoc-y-nghia.jpg" width="367" /></a></div><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh bạn trẻ mặt buồn rười rượi<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">kể tôi nghe chuyện chỗ anh làm<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Học như thế mà giáo sư, tiến sĩ<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">đời bây giờ sao lắm kẻ ăn gian!<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Ồ! - tôi hỏi - Sao anh không học họ<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">để bây giờ ngồi than vãn cùng tôi?<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh bạn trẻ thở dài và bảo:<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Dạ thưa anh! Tôi còn muốn làm người!<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Mặt giời lặn trong cà phê đen nhánh<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">chúng tôi ngồi, không nói gì thêm<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Một ngày nọ, làm người, không muốn nữa<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">sẽ thế nào, anh bạn trẻ ngồi bên?<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-28183895475184813442023-01-28T20:01:00.005+07:002023-01-28T20:01:48.214+07:006287. "Trứng khôn hơn vịt"<p style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"> <b>“T r ứ n g k h ô n h ơ n v
ị t”</b></span></p><p style="text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><img border="0" data-original-height="383" data-original-width="640" height="215" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgiPSSBMoLQi-q13Ca0MHOrfe4FVxy0wPtHVKpLGxucLzsTDUsmS4Lf0B7IV_2v0llCL6MuB1O4bZYBXdCT7dqCBaX5UymQlG5emW8gMxKKoD6W-eSVsR6skyGHEsceea4wy6N0eApnuAwuo6g7-22HRdBgB0LGxjSvwDfq3a-JMM7v2gZK2rb5GFH4Dg/w358-h215/mhoc-vet-1524860090540395230953.jpg" width="358" /></span></div><span style="font-family: arial; text-align: justify;">Tranh minh họa: Ngọc Diệp, báo Dân trí</span><p></p><p style="text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-align: justify;"><br /></span></p><p style="text-align: left;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-align: justify;">Đó là khẩu ngữ ý nói, trứng (mà
đòi) khôn hơn vịt hay trứng (mà đòi) khôn hơn </span><span lang="VI" style="font-family: arial; font-size: x-large; text-align: justify;">rận.</span><span style="font-family: arial; font-size: x-large; text-align: justify;"> (Từ điển tiếng Việt).</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Nó</span><span lang="VI"> </span>thường<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> được</span> áp dụng vào tình huống những người sinh ra trước, mặc nhiên
coi là phải khôn hơn người sinh ra sau. <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Và </span>người có vị thế xã hội, nắm quyền trong tay thường tự coi mình là
(<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">có quyền</span>) khôn hơn kẻ bề dưới.<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> Quan niệm dù chỉ đúng một phần, nhưng người
ta đã tuyệt đối hóa, khiến bề trên luôn tự phụ, quyết không bao giờ nghe bề dưới,
vì “trứng không thể khôn hơn vịt”!<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span><span lang="VI"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhà nghiên cứu văn hóa Sần Cháng <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">mới đây</span> nhắc lại một giai thoại từ
mấy chục năm trước. Cuộc triển lãm hội họa Việt Bắc 1952, Sĩ tốt, họa sĩ quân đội
có bức tranh thằng bé cưỡi con lợn đặt trên chiếu hoa… Ông Phó ban tuyên huấn
(PBTH) Khu yêu cầu bỏ ra không cho treo, với lý do: người ta cưỡi ngựa, chứ ai
lại cưỡi lợn bao giờ! Hs Sỹ Tốt giải thích đây là nghệ thuật… Nhưng ông PBTH dứt
khoát: “Tôi không cho treo là không cho treo!”<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">.</span><span lang="VI"> </span>Sau đó ông yêu cầu CA theo dõi Sỹ Tốt xem có
gì thì bắt ngay!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cũng năm ấy, Sỹ Tốt gửi bức tranh
đó sang Bun Ga Ri triển lãm lại được Giải thưởng Quốc tế !...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đúng là Sỹ Tốt đã không hiểu tâm
lý kẻ cả của người có quyền, mà theo quan niệm của họ là không thể “trứng khôn
hơn vịt”!…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thời kỳ còn tỉnh Hoàng Liên Sơn,
huyện Văn Chấn tổ chức Hội diễn Văn nghệ quần chúng, có một tiết mục ca khúc
hát bè. Ông Phó ban Tuyên huấn huyện làm Giám khảo nhất định không cho điểm.
Ông bảo: “Hát không đều”!...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ngày nay cái nét văn hóa “trứng
(đòi) khôn hơn vịt”<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> kiểu</span> này <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">hơi bị nhiều.<span style="mso-spacerun: yes;"> </span></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ví như nó được mặc nhiên trong “triết
lý giáo dục” bất thành văn. Đã là vị thế học trò thì tuyệt đối không được
“khôn” hơn thầy cái gì. Tất cả đều phải theo giáo án của thầy, làm khác đi, dù
có sáng tạo thì cũng ăn điểm kém. Trong học tập, trò nào mà đưa ra ý kiến ngược
với thầy (nôm na bị cho là “cãi thầy”) là điều cấm kỵ…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tóm lại, cái “văn hóa áp đặt”<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> bắt nguồn từ xã hội phong kiến</span> còn
khá nặng nề. Nó biểu hiện của sự mất DÂN CHỦ. Nếu bên dưới có tư duy năng động
mà bày tỏ ý kiến khác<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> với bề trên, </span>thì
bị <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">cho</span> là “cãi” <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">lại!</span><span lang="VI"> </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">Chân lý thuộc bề trên. </span>Trong gia
đình, con<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> cái</span> không được <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">khác ý</span> cha<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> mẹ</span>, vợ không được <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">khác ý</span><span lang="VI"> </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">chồng.</span><span lang="VI"> </span><span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">T</span>rong xã hội, bề dưới không được phép <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">khác ý </span>bề <span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;">trên. Đã là bề trên, là cha mẹ hay người có quyền
không cần phải lắng nghe...</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Vậy<span lang="VI" style="mso-ansi-language: VI;"> thì </span>chớ có “trứng khôn hơn vịt”!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><br /></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-72643247859882500012022-10-19T10:32:00.001+07:002022-10-19T10:32:22.995+07:006286. Bệnh hình thức<p style="text-align: justify;"><span style="color: white; font-family: arial; font-size: x-large;"><b style="background-color: black;">Bệnh hình thức</b></span></p><p style="text-align: justify;"><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><b style="background-color: white;">PNTB</b></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><o:p><span style="background-color: black; color: white; font-family: arial; font-size: large;"></span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: black; color: white; font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgmuztb0GwzV78vJKC_3oPlwgi6lC1o0lSRoQ_n6il0zwddsxe0L7qzrXVD-YJm1xwbm1sp8cqSq4xR4jNBhPios7SrT-mINFBYJKNGQRT9FBxtpQ1bdVdGs_AnDR8B2S_JHp1-SRdJ0bOwwH2RIHSyyPu8mGc0CNVgy8wIuaTPKUKs35uxU1suq_TNKA/s756/02.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="510" data-original-width="756" height="277" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgmuztb0GwzV78vJKC_3oPlwgi6lC1o0lSRoQ_n6il0zwddsxe0L7qzrXVD-YJm1xwbm1sp8cqSq4xR4jNBhPios7SrT-mINFBYJKNGQRT9FBxtpQ1bdVdGs_AnDR8B2S_JHp1-SRdJ0bOwwH2RIHSyyPu8mGc0CNVgy8wIuaTPKUKs35uxU1suq_TNKA/w410-h277/02.jpg" width="410" /></a></span></div><span style="background-color: black; color: white; font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;">“Hình thức” là biểu hiện bề ngoài cần thiết
chứa đựng & phản ánh nội dung của sự vật, con người... Nhưng bằng ý thức chủ
quan, phóng đại hình thức lên quá mức màu mè, nhằm che đậy sự thật bên trong
thì nó là <b><i style="mso-bidi-font-style: normal;">bệnh hình thức</i></b>.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8bbNgMrQebqXPLH94yf6O8hc0hQTzAaRGditV9FqWi80C23yjwVWOK5xZAPBG-NSM6lPK-ODfluMMK56SP2d26NK5hWKAe-Y5YFVm3pGaB_MsjPLRCCrajHITHw8JloTIfagpWOSr2dGMwsAq2aokHwbF6rtny0AyZOUKOqbj71EVjNyQ1_zfhmD28Q/s640/01.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="583" data-original-width="640" height="334" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj8bbNgMrQebqXPLH94yf6O8hc0hQTzAaRGditV9FqWi80C23yjwVWOK5xZAPBG-NSM6lPK-ODfluMMK56SP2d26NK5hWKAe-Y5YFVm3pGaB_MsjPLRCCrajHITHw8JloTIfagpWOSr2dGMwsAq2aokHwbF6rtny0AyZOUKOqbj71EVjNyQ1_zfhmD28Q/w366-h334/01.jpg" width="366" /></a></span></div><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;">“Bệnh hình thức”, xuất hiện trong mọi lĩnh
vực của đời sống xã hội, cả từ một cá nhân con người đến những tổ chức xã hội.
Ví dụ như hình thức ăn mặc của một cá nhân, hình thức về tiêu chuẩn cán bộ, về việc
đánh giá cán bộ; hình thức tổ chức sự kiện; hình thức xây dựng đời sống văn
hóa; hình thức truyền thông, tuyên truyền… <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Triệu chứng của Bệnh hình thức là cố làm
cái vẻ bề ngoài, để che đậy cái sơ sài bên trong.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglxnNpe1xyqyA1tVKsljfPyK4iXdMUrC0YPqmGToCfP93ppyTu0aq2vZm076srxnjGBrDF6ggH0ykjzX8SPD4zvozNz6xOgwupXlz9SrakeZ50ciQQD-eNDCcKLcc20or9HB4FP5gAj1Ew1yAeZNDiXrGgM7d7TKstbGk8_FagqsP_1RxRP9u7DkTkXA/s756/03.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="437" data-original-width="756" height="216" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEglxnNpe1xyqyA1tVKsljfPyK4iXdMUrC0YPqmGToCfP93ppyTu0aq2vZm076srxnjGBrDF6ggH0ykjzX8SPD4zvozNz6xOgwupXlz9SrakeZ50ciQQD-eNDCcKLcc20or9HB4FP5gAj1Ew1yAeZNDiXrGgM7d7TKstbGk8_FagqsP_1RxRP9u7DkTkXA/w374-h216/03.jpg" width="374" /></a></span></div><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;">Chỉ riêng công tác cán bộ, bệnh hình thức
đã giúp nhiều kẻ lừa bịp, che đậy bản chất con người. Quốc nạn tham nhũng trong
những năm gần đây có phần minh chứng cho bệnh hình thức này. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><span style="mso-spacerun: yes;"> </span><o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;">Bài “Chữa bệnh hình thức” trên báo Đại
đoàn kết có đoạn: “<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Dư luận xã hội bất
bình trước những quy định rất hình thức, vì nó sẽ tạo ra những “con người hình
thức”, không thực việc, không có tài cán gì để có thể làm tốt công việc mà mình
có được chỉ nhờ vào <b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">‘bộ hồ sơ rất đầy đủ’</i></b> theo quy định. Những quy định lỗi thời.”</span>
(<a href="http://daidoanket.vn/chua-benh-hinh-thuc-546556.html/">http://daidoanket.vn/chua-benh-hinh-thuc-546556.html/</a>) <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: center;"><o:p><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjHx62BBhXah_9xfxD9-7FAq9jKx5tSH75auEaxlzMVJQ1Hd2WUxV8mUwN8G3s9EU_6EuJpXwsbAwQ5agxZ3IWeBiFDku-tTliS7azqG6Z0CHBlujlXJqjpp6JV_i0xJl617BrWDuZav8OtKRqqvnq8avew7omoqM9zwzhUTBPTxRRzAsdFINbqC8E51w/s500/04.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="364" data-original-width="500" height="266" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjHx62BBhXah_9xfxD9-7FAq9jKx5tSH75auEaxlzMVJQ1Hd2WUxV8mUwN8G3s9EU_6EuJpXwsbAwQ5agxZ3IWeBiFDku-tTliS7azqG6Z0CHBlujlXJqjpp6JV_i0xJl617BrWDuZav8OtKRqqvnq8avew7omoqM9zwzhUTBPTxRRzAsdFINbqC8E51w/w365-h266/04.jpg" width="365" /></a></span></div><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: large;">Phải chăng, đó là một trong những nguyên
nhân giúp cho “bộ phận không nhỏ”, ngày càng lớn lên, khiến phát sinh rất nhiều
“củi” vào “lò”, bởi “đủ tiêu chuẩn bằng cấp theo quy định, theo quy trình, được
nhiều bằng khen, huân, huy chương… ”. Nhưng khi bị lộ thì thành kẻ tội đồ. Về
việc này TBT Nguyễn Phú Trọng từng nhấn mạnh, “chớ thấy đỏ tưởng chín” … Đó
chính là sự giả dối nhờ có hình thức che đậy.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><br /></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-91247686535142512562022-10-19T10:15:00.001+07:002022-10-19T10:15:40.534+07:006285. Bên giàn hoa mướp<p><span style="color: #660000; font-family: arial; font-size: large;"><b>Bên giàn hoa mướp</b></span></p><p><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><b>PNTB</b></span></p><div class="separator" style="clear: both; font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 14pt; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7bKsLtqFQIbSS5ewlT9ZmP4qsaRu3ZgsstTOWn_-S3RSbconuiiLO0en0_wmFa8wj51j5_04HJPu50eqAO9zcsoQGlofj4pDzVtLUfmit27hu3oHSkGlzpFhzvCG6N0exNDMWCRWxhlhas2rJng_yS3Z_Clv55r4upHXsLE5Nwb3PFszQcrP2YMyFcQ/s1276/B%C3%AAn%20gi%C3%A0n%20hoa%20m%C6%B0%E1%BB%9Bp.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="837" data-original-width="1276" height="258" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7bKsLtqFQIbSS5ewlT9ZmP4qsaRu3ZgsstTOWn_-S3RSbconuiiLO0en0_wmFa8wj51j5_04HJPu50eqAO9zcsoQGlofj4pDzVtLUfmit27hu3oHSkGlzpFhzvCG6N0exNDMWCRWxhlhas2rJng_yS3Z_Clv55r4upHXsLE5Nwb3PFszQcrP2YMyFcQ/w393-h258/B%C3%AAn%20gi%C3%A0n%20hoa%20m%C6%B0%E1%BB%9Bp.jpg" width="393" /></a></div><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Một hôm, mình và Công Thế đi “kinh
lý” trên đèo Tả Phời. Gặp một giàn hoa mướp của gia đình một người dân ven đường.
Mình bảo Nhà văn đứng lại chụp cho lão già một “pô”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chụp xong mình hỏi: “Chú thấy hoa mướp có
đẹp không?”. “Đẹp anh ạ”. “Đúng rồi, chẳng những đẹp mà còn sang nữa. Nó là mầu
y phục độc quyền của các Hoàng đế ngày xưa đấy”.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Công Thế bảo: “Bác nhận xét chí phải,
nhưng tiếc là cái “màu hoàng đế” lại chỉ là hoa của thứ rau quả nhà quê, mang
cái tên cũng rất quê mùa…”</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">“Đúng vậy, về ngôn ngữ, nghe đến từ “mướp”
là ta đã hình dung ra một người đàn bà đã sinh nở nhiều, ăn mặc lôi thôi, luộm
thuộm, vú vê sệ xuống bụng, suốt ngày chỉ quanh quẩn góc nhà, lo tương cà mắm
muối…. Xưa nay những tay đàn ông “chán cơm, thèm phở”, cứ hễ mở mồm là “con mẹ
mướp nhà tôi…”! Vì thế, cố Nhà thơ Nguyễn Đình Ảnh, từng là Chủ tịch Hội VHNT tỉnh
Phú Thọ đã viết:</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>“Anh yêu cánh hoa mua tím ngắt sườn đồi<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Đừng quên nhé hoa mướp vàng trước cửa<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Hoa mua rụng chỉ trơ cành với lá<o:p></o:p></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Hoa mướp rơi còn quả đậu trên giàn” </i></span><span style="font-family: Times New Roman, serif; font-size: 14pt;"><o:p></o:p></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-13516611722164767882022-10-19T10:00:00.003+07:002022-10-19T10:00:46.248+07:006284. Bảo tồn vốn cổ<p><span style="color: #4c1130; font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Bảo tồn vốn cổ</b></span></p><p><span style="font-family: arial; font-size: x-large;"><b><span style="color: #666666;">PNTB</span></b></span></p><p></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFmljF1USCFLottxYhAXI9pSiNoZ-YF2-4mCvpKcrRApHcEK3v034wnSjgnoFNOkFgKlwoL95hMnA1nJAlSwXZZM2CXG6LFzkkTPDFSxW8lI-AWWAwaUxntOhBxiZ5xjZAEWJu2JdGZYaiG3uyeIX6Eo2w2i5kTr_McvyXzr7ToBxIprxXpRo4v1scQw/s1417/Giu%20gin%20von%20co.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1062" data-original-width="1417" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgFmljF1USCFLottxYhAXI9pSiNoZ-YF2-4mCvpKcrRApHcEK3v034wnSjgnoFNOkFgKlwoL95hMnA1nJAlSwXZZM2CXG6LFzkkTPDFSxW8lI-AWWAwaUxntOhBxiZ5xjZAEWJu2JdGZYaiG3uyeIX6Eo2w2i5kTr_McvyXzr7ToBxIprxXpRo4v1scQw/w400-h300/Giu%20gin%20von%20co.jpg" width="400" /></a></div><br /><p></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Khi vào thăm bản Làng My, xã Xuân Quang, h. Bảo Thắng, Lào
Cai, nơi sinh sống của cộng đồng người Dao Tuyển, tôi được biết có những thầy
cúng đã lưu giữ, bảo tồn sách cổ nôm Dao từ nhiều đời.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đó là những bài cúng, những truyền thuyết, những lời răn dạy,
những truyện cổ… của người Dao Tuyển. Những thầy cúng có thể là nghệ nhân dân
gian luôn có ý thức giữ gìn sách cổ (viết bằng chữ Nôm Dao). </span></p><p class="MsoNormal"><o:p></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-10127528745667561782022-10-18T11:27:00.000+07:002022-10-18T11:27:27.995+07:006283. Một lần gặp nhà thơ Bùi Minh Quốc<p style="text-align: left;"><span style="color: #134f5c; font-family: arial; font-size: large;"><b>Một lần gặp nhà thơ Bùi Minh Quốc</b></span></p><p style="text-align: left;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: large;"><b>PNTB</b></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: large;"><b><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNwrsaLK8ACZ7e8Mr7n3gVmFkFuktdlOXJyvj9U3Nl_8D3CEIaMXTdPdATE0A9N2DY3m17M5rXpnHvZZRTgLbiER5BX3VkqnG67qziJ6AUwJht0D2vDRIEWxUHgM0URvxQKw-lJ-a3z0SnT50VgyQ2ekI_oJWmr9GH2G21MJIP1ZJS8pNTSN2cNsTZTA/s682/0243_anh_bui_duong_huong_ly_copy.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="682" data-original-width="488" height="372" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiNwrsaLK8ACZ7e8Mr7n3gVmFkFuktdlOXJyvj9U3Nl_8D3CEIaMXTdPdATE0A9N2DY3m17M5rXpnHvZZRTgLbiER5BX3VkqnG67qziJ6AUwJht0D2vDRIEWxUHgM0URvxQKw-lJ-a3z0SnT50VgyQ2ekI_oJWmr9GH2G21MJIP1ZJS8pNTSN2cNsTZTA/w266-h372/0243_anh_bui_duong_huong_ly_copy.jpg" width="266" /></a></b></span></div><p></p><p style="text-align: center;"><span style="font-family: arial;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial;"><span style="text-align: left;">Người vợ liệt sĩ Dương Thị Xuân
Quý và con gái đầu của Nhà Thơ Bùi Minh Quốc - Bùi Dương Hương Ly - trước ngày
chị vào Nam (Ảnh tư liệu gia đình), báo Công Thương, ngày 8/3/2019 trong bài:
“Có một nữ phóng viên hy sinh ngày 8/3”<span style="color: #999999;">: </span></span><a href="https://congthuong.vn/co-mot-nu-phong-vien-hy-sinh-ngay-83-116732.html" style="color: #999999; text-align: left;">https://congthuong.vn/co-mot-nu-phong-vien-hy-sinh-ngay-83-116732.html</a></span></div><p></p><p style="text-align: center;"><span style="color: #999999; font-family: arial; font-size: large;"><b><br /></b></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Hồi còn công tác, tôi là mẫu người
ít giao lưu, chơi bời, thăm thú…bởi suốt ngày cứ chúi mũi vào công việc. Nhưng
khi được giao quản lý văn nghệ địa phương, đôi lúc cũng đi đây đi đó, rồi cũng
“tiếp khách” giao lưu. Ở lĩnh vực văn nghệ đố anh nào sống biệt lập được.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Gần 20 năm trước, chả nhớ rõ năm
nào, một hôm tôi nhận được điện thoại của anh em bên An ninh: “Xin thông báo để
bác biết, ngày mai có ông nhà thơ Bùi Minh Quốc sẽ đến chỗ bác đấy!…”. “Vâng,
thế có vấn đề gì không chú?”. “Ông nhà thơ này có nhiều vấn đề ‘phức tạp’, bác
phải thận trọng…”. Tôi bảo: “Giới văn nghệ sĩ họ đến với Hội văn nghệ là thường
tình, chỉ vì cái tình đồng nghiệp và vui vẻ, thậm chí có khi chỉ uống chén rượu
nhạt rồi phắn, hoặc chuyện tào lao chi khươn, có lúc tán về văn chương thơ phú
hết cả buổi. Chú cứ yên tâm đi” …</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nói vậy, chứ tôi chưa biết nhiều
về ông Quốc, chỉ nghe qua báo chí, ông là một nhà thơ danh tiếng trên văn đàn.
Tôi nói với Chánh Văn phòng – Nhà văn Đoàn Hữu Nam, nếu mai bác Bùi Minh Quốc đến
thăm Hội thì chú lo bố trí nơi ăn chốn nghỉ nhé.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Gần trưa hôm sau, thấy có một
người ăn mặc xuềnh xoàng, tóc dài chấm vai, dáng người “bụi bặm”, khắc khổ, đi
con xe máy hình như Honda “đầu vênh máy cánh” vào cơ quan, xưng là Nhà thơ Bùi
Minh Quốc. Chưa gặp nhau bao giờ, nhưng tôi rất vui vì được tiếp đón một nhà
thơ tài năng và danh tiếng.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi hỏi: “Anh đi từ đâu mà cưỡi
con xe cà tàng này?”. Ông bảo: “Thì đi ‘phượt’ cho nó tự do, thoáng đãng. Thế
mà nó (ông chỉ vào con xe) đưa tôi từ Lâm Đồng, qua nhiều tỉnh miền Trung, Tây
Bắc…nay đến với Lào Cai đấy…”. Tôi phục lăn. Nhưng trong lòng thì rất thương
ông, vì có tuổi rồi mà “một mình một ngựa” đi khắp đất nước bằng cái xe máy như
đồ đồng nát, chả nề hà mưa nắng, gió sương! Ông Quốc hơn tôi 8 tuổi, nhưng nếu
phải tôi thì lạy giời, đố dám đi như vậy!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh em Văn phòng hội đưa chúng
tôi lên quán thịt chó Cây Sung ở Cốc Lếu. Tất cả độ hơn chục người. Rất may, lại
gặp và “kết nạp” thêm vào “hội nhậu” hai thầy giáo Trường Cao đẳng Sư Phạm là
Nguyễn Sơn và Phạm Duy Nghĩa. Nghĩa lúc ấy là hội viên Hội Văn học nghệ thuật tỉnh,
nay anh là Nhà lý luận phê bình văn học - Phó Tổng Biên tập Tạp chí Văn nghệ
quân đội… </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi bảo ông Quốc, anh đi vất vả
thế, uống rượu thịt chó với chúng tôi cho nó dân dã, rồi ở đây chơi vài hôm cho
lại sức. Nhưng ông bảo, để xem đã, chứ hành trình của tôi còn phải đi thăm mấy
tỉnh Việt Bắc nữa. Tôi nói đùa, người ta đi thăm các tỉnh đều có thuộc cấp tháp
tùng, chứ chả ai “đơn thương độc mã” như bác? (cười)… </span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong bữa ăn, tôi hỏi thăm về
gia đình, con cái… Ông bảo, cháu Bùi Hương Dương Ly lấy chồng ngoại quốc, giờ ở
bên Anh (hay Pháp gì đó, tôi không nhớ). Tôi nói, thảo nào bài thơ “Mẹ vẫn đào
hầm” (thực ra tên bài thơ là “Đất quê ta mênh mông”), anh lấy bút danh là Dương
Hương Ly, nay mới biết đó là tên con gái đầu lòng của anh. Tôi biết, anh có
hàng chục tác phẩm văn học nổi tiếng, từ tiểu thuyết, truyện ngắn đến thơ,
nhưng nói thật, tôi chưa được đọc anh nhiều. Ấn tượng nhất đối với tôi là bài
thơ “Lên Miền Tây”, “Đất quê ta mênh mông” và bài thơ anh khóc chị ấy… Ông Quốc
ngắt lời, đấy là “Bài thơ về Hạnh phúc”. “À đúng rồi, “Bài thơ về hạnh phúc”,
tôi đọc lần nào cũng rưng rưng nước mắt. Tôi đồng cảm, hiểu anh đã đau như thế
nào khi chị Dương Thị Xuân Quý ngã xuống giữa chiến trường lúc 28 tuổi, bỏ lại
chồng và đứa con gái nhỏ. Đúng là “<span style="background: rgb(252, 252, 252);">Anh mất em
như mất nửa cuộc đời”…</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background-color: #fcfcfc;">Giữa lúc ấy, có
một thanh niên ở mâm bên bưng chén rượu sang. Anh rất lễ phép, tự giới thiệu
tên và nói đang công tác bên Công an. Anh bảo, cháu được biết tên tuổi nhà thơ
Bùi Minh Quốc từ lâu, cháu rất ngưỡng mộ bác. Hôm nay có cơ duyên được gặp bác ở
đây, cháu xin chúc sức khỏe bác cùng các cô chú, anh chị bên Hội Văn học nghệ
thuật. Xin mời mọi người cạn ly và chúc các văn nghệ sĩ có nhiều thành công
trong sáng tạo. Tất cả cùng “zô” và vui vẻ cạn chén.</span> </span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Được biết, từ sau năm 1975, <span style="background: white;">Bùi Minh Quốc có nhiều bài thơ mang tư tưởng phê phán,
nên ít người nói về thơ của anh, thậm chí ngay ca khúc “Cuộc đời vẫn đẹp sao” nổi
tiếng, có rất nhiều người hát, kể cả NSND Thu Hiền, NSND Thanh Hoa… nhưng hình
như ở đâu cũng chỉ thấy giới thiệu ‘sáng tác của Phan Huỳnh Điểu’. Còn phần lời
là phổ “Bài thơ về tình yêu” của Dương Hương Ly (Bùi Minh Quốc) thì người ta đều…
“quên”! Lúc đầu tôi không để ý, cứ tưởng cả nhạc và lời đều là của nhạc sĩ Phan
Huỳnh Điểu! Khi rõ chuyện, tự nhiên thấy buồn cho thế sự…</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng với tôi,
bài thơ xúc động nhất được phổ nhạc vẫn là bài: “Đất quê ta mênh mông” (9/1967)</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: #FCFCFC; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><span style="background: white; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><br /></span></i></span></p><p class="MsoNormal" style="background: #FCFCFC; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><span style="background: white; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">“</span><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Mẹ đào hầm từ
thuở tóc còn xanh</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">nay mẹ đã phơ phơ đầu bạc</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">mẹ vẫn đào hầm dưới tầm đại bác</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">bao đêm rồi tiếng cuốc vọng năm canh.</span></i></span></p><p class="MsoNormal" style="background: #FCFCFC; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Đất nước mình hai mươi năm chiến tranh</i></span></p><p class="MsoNormal" style="background: #FCFCFC; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;">
<span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">tiếng cuốc năm canh nặng tình đất nước</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">hầm mẹ giăng như luỹ như thành</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">che chở mỗi bước chân con bước.</span><br />
<br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">Đất quê ta mênh mông</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">quân thù không xăm hết được</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">lòng mẹ rộng vô cùng</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">mẹ giấu cả sư đoàn dưới đất</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">nơi hầm tối lại là nơi sáng nhất</span><br />
<span style="background-attachment: initial; background-clip: initial; background-image: initial; background-origin: initial; background-position: initial; background-repeat: initial; background-size: initial;">nơi con nhìn ra sức mạnh Việt Nam”…<o:p></o:p></span></i></span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;">
</p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="background: white; mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i> </i></span></o:p></span></p><p class="MsoNormal" style="background: #FCFCFC; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;">
</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="background-color: white; font-family: arial; font-size: x-large;">Trên Wikipedia có
đoạn: “</span><span style="background-color: white; color: #202122; font-family: arial; font-size: x-large;">Năm 2007, sau khi Trung Quốc phê
chuẩn việc thành lập thành phố Tam Sa nhằm trực tiếp quản lý các quần
đảo trên Biển Đông, trong đó có Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam, Bùi
Minh Quốc nói, Trung Quốc đã “chà đạp lẽ phải”...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Lại nói về chuyến thăm Hội Văn học
nghệ thuật Lào Cai năm ấy của nhà thơ Bùi Minh Quốc. Tối hôm đó, cơ quan bố trí
để ông nghỉ ở nhà khách số 1 của UBND tỉnh. Nhà văn Đoàn Hữu Nam, chánh Văn
Phòng hội lúc nào cũng bên cạnh ông. Hai anh em có dịp hiếm hoi để say sưa chuyện
trò về văn thơ. Đoàn Hữu Nam rất ngưỡng mộ tài năng của nhà thơ Bùi Minh Quốc. Đúng
là, say “nghiệp văn”, nên Đoàn Hữu Nam đã thành danh trong làng văn đất Việt.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Sáng hôm sau, nhà thơ Bùi Minh
Quốc giã từ chúng tôi để lên đường, tiếp tục cuộc hành trình của ông để đến với
giới văn nghệ sĩ ở các tỉnh Việt Bắc.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Khoảng một tuần sau, tôi thấy
báo Văn Nghệ Thái Nguyên do nữ sĩ Thúy Quỳnh, Phó chủ tịch Hội kiêm Tổng Biên tập,
đăng một tin sâu về nhà thơ Bùi Minh Quốc đến thăm Thái Nguyên.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Năm nay nhà thơ Bùi Minh Quốc đã
82 tuổi. Có lẽ chuyến đi ấy của ông là một chuyến đi để đời?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>(04/2022)</i></span><o:p></o:p></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-31086327740616229772022-10-18T11:11:00.000+07:002022-10-18T11:11:05.721+07:006282. Học nhiều chắc gì hơn học ít?<p><span style="color: #990000; font-family: arial; font-size: x-large;"><b>Học nhiều chắc gì hơn học ít?</b></span></p><p><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><b>PNTB</b></span></p><p style="text-align: center;"><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="color: #666666; font-family: arial; font-size: large;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgl5IpgI3EdJhz52B72Rint9Sc7ALM6ILa7xwymcOOim2Go2TqJagoViuUWotTs8ab1bPZidUrh7D6jyKJJe7BKDk08RVsdF-LZOok_zgDgfwGl2C6515CFfYxlxuIcKmdo37ZDT3mdNdFM7J-UpqJ87K4zDzM-RIkKy-oZtwuSWlxhrhFGiqupADAY7A/s796/SAN%20XUAT%20TIEN%20SI.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="578" data-original-width="796" height="232" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgl5IpgI3EdJhz52B72Rint9Sc7ALM6ILa7xwymcOOim2Go2TqJagoViuUWotTs8ab1bPZidUrh7D6jyKJJe7BKDk08RVsdF-LZOok_zgDgfwGl2C6515CFfYxlxuIcKmdo37ZDT3mdNdFM7J-UpqJ87K4zDzM-RIkKy-oZtwuSWlxhrhFGiqupADAY7A/s320/SAN%20XUAT%20TIEN%20SI.jpg" width="320" /></a></span></div><p></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Kể từ sau khi Đất nước giành được độc lập
(1945), chương trình Giáo dục phổ thông (GDPT) chỉ có 9 năm. Nhưng đến năm
1956, nhà nước bắt đầu áp dụng Chương trình GDPT 10 năm và sách giáo khoa (SGK)
phổ thông 10 năm do Nha Giáo dục phổ thông ấn hành lần thứ nhất. Cũng năm đó,
tôi bắt đầu vào học lớp 1. Và tôi học đến lớp 8 (1964) thì SGK phổ cũng in lần
thứ 8. Hằng năm SGK in lại nhưng nội dung chủ yếu vẫn như cũ, chỉ gia thêm số
lượng, rất hiếm trường hợp “đính chính” bổ sung.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trước khi vào học lớp 1, tôi chỉ được học
lớp <b><i>Vỡ
lòng</i></b> 3 tháng để nhận mặt chữ cái và tập đánh vần. Những lớp vỡ lòng ở
trong làng chỉ do một thầy/ cô giáo biết chữ quốc ngữ dạy, không lương, chỉ có
một chút thù lao. Sau này có htx nông nghiệp thì htx trả cho ít thóc. Họ cũng
không cần phải học để có bằng cấp, học vị, thậm chí bằng đại học để dạy mầm non
như bây giờ!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đặc biệt là 10 năm học phổ thông, không
bao giờ học sinh được học cả ngày. Nếu học sáng thì chiều phải đi chăn trâu, cắt
cỏ, dỗ em… nếu học chiều thì sáng làm những việc ấy. Nhà bạn nào không phải làm
những việc đó thì quét nhà, thổi cơm hay rủ bạn đánh khăng, đánh đáo, thả diều…,
chứ không phải chỉ cắm đầu vào học. Việc học, làm bài tập ở nhà chỉ có một lúc
buổi tối trước khi đi ngủ và trên đường đi học cùng lũ bạn thực hiện việc
“truy, trao, xào bài” … Tóm lại, ngày ấy đi học như đi chơi, chả kém gì những
nước văn minh như Nhật bản, Anh Quốc bây giờ!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tất cả “gia sản” của học sinh phổ thông
khi đến lớp chỉ có vài cuốn SGK (chủ yếu là cũ mèm, đa số anh, chị học trước để
lại cho em học sau) và hai, ba quyển vở để ghi chép, theo thời khóa biểu từng
ngày. Chả cần cặp sách, ba lô hoành tráng trĩu vai như thời nay. Ngoài ra còn có
cái bút sắt, một lọ mực, một bút chì và cái thước kẻ bằng gỗ. Có khi tất cả chỉ
buộc bằng sợi dây nịt hay dây chuối là ổn, rồi đi bộ hai, ba km đến trường…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Các bạn trẻ nghe chuyện cũ, có khi cũng “thương
hại” các cụ ngày xưa đi học? Thương hại vì đất nước rất nghèo, lại chiến tranh
liên miên nên trẻ con không được sung sướng như bây giờ?</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thực ra, thời học phổ thông của chúng tôi,
tuy có nghèo khó thật, nhưng vẫn có cái sướng. Chí ít sướng hơn các bạn trẻ bây
giờ. Chúng tôi không bị áp lực của học tập. Thời ấy không thấy có bạn nào nhảy
lầu, thắt cổ tự chết vì “sợ học” như ngày nay!</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thời chúng tôi, để vào được Đại học chỉ mất
có 10 năm 3 tháng (10 năm phổ thông và 3 tháng vỡ lòng). Tôi nhớ, bạn bè tôi học
hết lớp 10 (1966), không phải thi đại học. Cứ “tốt nghiệp cấp 3” là được vào đại
học. Ai thích thì học, không thích thì chuyển ngang đi lao động kiếm sống hoặc
đi bộ đội. Bởi lúc đó, bằng cấp không phải là “tiêu chuẩn cứng” để được làm việc.
Ở tỉnh tôi, ông Bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ tịch UBHC tỉnh chỉ có lớp 7, ông vẫn là
Ủy viên Trung ương. Tiêu chuẩn đầu tiên là người tốt, đức độ, được thử thách
trong cuộc sống, chứ không phải là bằng cấp.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ngày ấy học ít không hẳn do nghèo? Cái
nghèo chỉ làm cho bọn trẻ đi học đôi khi đói “lả” ngay trên lớp, nhất là vào giờ
thể dục tiết 4, tiết 5 !... Nghèo khiến trẻ con đi học còn phải mặc quần áo vá,
chứ đừng nói “đồng phục”. Nghèo làm cho nhiều bạn, trong đó có tôi đi học chân
đất, bất chấp đông, hè, mưa, nắng vẫn cuốc bộ đến trường…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Lớp chúng tôi, (bây giờ U 70 – 80) thời trẻ
cũng không ít người có đức, có tài. Và hầu như nếu làm cán bộ từ cấp huyện đến
Trung ương cũng không thấy ai biến thành “sâu”, thành “chuột”. Xem ra, lớp
chúng tôi được học ít, nhưng đều thành… Người cả.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tới nay thì các bạn biết đấy. Chưa bao giờ
GDPT VN phát triển “hoành tráng” như bây giờ. Thay vì học 10 năm 3 tháng, nay
phải học 15 năm (gấp rưỡi) 3 năm mầm non, 12 năm GDPT mới được thi Đại học. Lại
còn phải học cả ngày, cả đêm, về nhà cũng phải cắm đầu học và học… Sách thì nhiều
vô kể, lớp 1 đủ bộ đã 23 cuốn! [ảnh]... Và chưa bao giờ đất nước có lắm giáo
sư, tiến sĩ như ngày nay. Cả lãnh đạo, quản lý các ngành các cấp cũng nở rộ
giáo sư, tiến sĩ… Nếu tính tỉ lệ người có bằng cấp cao học, chắc chắn không mấy
nước trên thế giới đuổi kịp nước mình ?…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chỉ có điều bằng cấp nhiều, nhưng dường
như chỉ để “trưng diện”, giới thiệu danh xưng…, chứ đất nước thì không thấy có
công trình khoa học nào giúp cho kinh tế, xã hội phát triển…</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Lạ nữa là, từ khi có lắm giáo sư, tiến sĩ
trong giới lãnh đạo, thì lại xuất hiện quá nhiều “chuột bọ”, từ những kẻ đầy
mình bằng cấp với danh xưng kêu như chuông, đã góp phần cho các nhà lao ngày càng
chật chội !...</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Vậy thì học nhiều chắc gì đã hơn học ít?</span></p><p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">(9/2022)</span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span><span style="font-family: Times New Roman, serif; font-size: 14pt;"><o:p></o:p></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-76875669054865343962022-10-18T11:00:00.001+07:002022-10-18T11:00:37.280+07:006281. Đọc và ngẫm<p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><span style="background-color: white; color: #050505;">Đ ọ c </span><span style="background-color: white; color: #050505;"> </span><span style="background-color: white; color: #050505;">v à </span><span style="background-color: white; color: #050505;"> </span><span style="background-color: white; color: #050505;"> </span><span style="background-color: white; color: #050505;">n g ẫ m</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #800180; font-family: arial; font-size: large;"><b>Ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác</b></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><i><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nguyễn Cao Kỳ Duyên</span></i></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;"><span style="color: #050505;"><i></i></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><i><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhlinjy9ep_aXAV_3Js0p8CUd0esfUfQOQBkBIajbriSdVHdv2iIz1OcLVZ7hs_0JmpzQV2jZjexR5gQV4ow-bfsfOdGvkULvXUwjmibrmv33jvO1BU26cPKVmV4vqgjzZBs3e8mkcQLfYWF0XxKk7seWhLWhVQi53BbZXz1lYkFu9FXCqy-GFERWy7Cg/s951/277351608_3302474826651185_5451472286591446010_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="714" data-original-width="951" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhlinjy9ep_aXAV_3Js0p8CUd0esfUfQOQBkBIajbriSdVHdv2iIz1OcLVZ7hs_0JmpzQV2jZjexR5gQV4ow-bfsfOdGvkULvXUwjmibrmv33jvO1BU26cPKVmV4vqgjzZBs3e8mkcQLfYWF0XxKk7seWhLWhVQi53BbZXz1lYkFu9FXCqy-GFERWy7Cg/s320/277351608_3302474826651185_5451472286591446010_n.jpg" width="320" /></a></i></div><i><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></i><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">… Khi quay chương trình “Tôi Là Người Việt Nam 2”. Tôi được gặp
nhiều nhân tài người Việt xuất sắc vượt trội trong các lãnh vực từ khoa học kỹ
thuật đến nghệ thuật, nhưng có một điểm trùng hợp là họ đều giống nhau ở sự
khiêm nhường.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ví dụ như Ông Trịnh Tiến Tinh, người sáng chế máy Dưỡng Sinh
Động (Rotating Wall Bioreactor) đã được giải “NASA's Inventor of The Year 1992”.
Ông là người Sáng Chế giỏi nhất năm 1992, nhưng năm 2011 NASA mới chính thức
đưa tên ông vào NASA's Hall of Fame. Đây là một vinh dự hiếm quý trong đời
người.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thế mà sau cuộc phỏng vấn trên sân khấu, ông Trịnh Tiến Tinh cứ
một mực xin anh Ngạn cho phỏng vấn lại. Lý do? Vì anh Ngạn dùng chữ “Khoa học
gia” khi giới thiệu ông.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ông cứ mãi đi theo hỏi "Anh Ngạn à... anh dùng chữ “Khoa
học gia'” nghe to tát quá... mình có gì đâu"?!</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trung tá Thomas Nguyễn là Cử nhân tại West Point. Học viện quân
sự hàng đầu tại Mỹ, và bằng Tiến sĩ về chỉ huy. Cuộc đời binh nghiệp đã đưa anh
đi khắp nơi trên thế giới từ Iraq đến Afghanistan. Anh đã được tặng nhiều huy
chương anh dũng như Meritorious Medal... Thế mà khi bàn chuyện với anh để nói
trên sân khấu, tôi định hỏi về trường học nổi tiếng West Point thì anh lắc đầu
ngượng ngùng:</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">“Thôi đừng nói về học vấn”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi đổi đề tài: “Hay là nói về việc làm của anh?”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh lại lắc đầu: “Đó là bí mật quân sự... không thể nói”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi đề nghị: “Hay là nói về những huy chương này, làm sao anh có
được”?</span></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh càng lúng túng và mặt đỏ lên:</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">“Oh... No... mấy cái này không có gì đặc biệt, đừng nói đến”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cuối cùng anh đồng ý cho tôi hỏi một câu duy nhất là: “Tại sao
anh đi lính?”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đinh Xuân Anh Tuấn vừa là bác sĩ, thầy giáo và nhà nghiên cứu,
khi anh Ngạn hỏi:</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">“Ông vừa là một bác sĩ vừa là một nhà giáo, vậy ông muốn tôi
giới thiệu bác sĩ hay giáo sư?”</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ông điềm đạm trả lời: “Thưa anh Ngạn, tôi chỉ là một bác sĩ khi
đứng trước bệnh nhân và một giáo sư khi đứng trước học trò, còn ở đây anh cứ
gọi bằng tên thường được rồi”.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cường Vũ, người nhạc sĩ được hai giải Grammy. Giải thường cao
quý nhất ở Mỹ về âm nhạc, và hiện là giáo sư tại Đại học Washington University,
có nói về cô vợ anh cũng là giáo sư dạy nhạc classic cùng trường. Tôi hỏi đùa:
“Giữa anh và vợ ai nhiều tài hơn?”</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Anh nghiêm mặt trả lời: “Oh... man she has more talent in her
little finger than I could ever hope for" (Bao nhiêu tài năng của tôi cũng
không bằng một ngón tay út của cô ấy). Không còn chỗ nào để chê anh.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Những người trên chỉ là ví dụ điển hình. Các khách mời khác
trong chương trình cũng rất khiêm tốn và nhã nhặn.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi nghĩ có lẽ vì càng lên cao họ càng thấy ngoài vòm trời này
còn vòm trời khác, ngoài nhân tài này còn nhân tài khác.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chả thế mà khi bước vào một công ty, ta thường thấy người hống
hách nhất là anh gác cổng và người dễ thương nhất lại là ông giám đốc!</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>(Sưu tầm)</i></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Không biết nền giáo dục nào đã sinh ra những con người khiêm
nhường như thế?! Bông lúa chín là bông lúa biết cúi đầu.</span></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-34298121690275120842022-08-05T16:06:00.008+07:002022-08-05T16:15:35.004+07:006280. Lan man miền Tây, tùy bút đặc sắc của nhà văn Nguyên Ngọc [kỳ cuối]<p style="text-align: left;"><b><span style="color: #002060;"><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Lan man miền Tây, tùy
bút đặc sắc của nhà văn Nguyên Ngọc [kỳ cuối]</span></span></b></p><p style="text-align: center;"><b><span style="color: #002060;"></span></b></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><b><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgmiARSh4FVY_IrLeEibQjDiPJJIYqicj-LoKKsjqA1KLsVH8friy-_vr0wVdp40mlvGVzbZYvVTpJt34EvHBlTHRvkc-k5wUKA5-dOnwwm6ntN3KFCn1SWyQNFnnytNSl04MfhaVjUV79yMebZgrOG8NuTITuPaliQeBYqog2YM1v1pQHSOplQdVftyw/s680/lan-man-mien-tay-tuy-but-dac-sac-cua-nha-van-nguyen-ngoc-ky-cuoi-114226_254%20(1).webp" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="452" data-original-width="680" height="254" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgmiARSh4FVY_IrLeEibQjDiPJJIYqicj-LoKKsjqA1KLsVH8friy-_vr0wVdp40mlvGVzbZYvVTpJt34EvHBlTHRvkc-k5wUKA5-dOnwwm6ntN3KFCn1SWyQNFnnytNSl04MfhaVjUV79yMebZgrOG8NuTITuPaliQeBYqog2YM1v1pQHSOplQdVftyw/w382-h254/lan-man-mien-tay-tuy-but-dac-sac-cua-nha-van-nguyen-ngoc-ky-cuoi-114226_254%20(1).webp" width="382" /></a></b></div><b><span style="font-family: arial; font-size: medium;">Nhà văn Nguyên Ngọc (phải)<br /></span><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></b><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 16.5pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi lại còn một chuyến đi miền Tây
nữa, cũng rất kỳ thú, lần này do anh Tư Mau, một nhân vật huyền thoại của Đường
mòn trên Biển Đông tổ chức.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 16.5pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><strong><i><span style="background: rgb(189, 224, 255);">LTS:</span></i></strong><i><span style="background: rgb(189, 224, 255);"> "Dọc đường" là tập
ghi chép vừa mới ra mắt của </span></i><a href="https://nongnghiep.vn/nha-van-nguyen-ngoc-tag154550/" target="_blank"><i><span color="windowtext" style="background: rgb(189, 224, 255);">nhà văn Nguyên Ngọc</span></i></a><i><span style="background: rgb(189, 224, 255);"> (Nhã Nam và NXB Phụ nữ Việt
Nam liên kết phát hành); tập hợp những ghi chép, suy tư về văn chương, giáo dục,
đất nước. Được sự đồng ý của Công ty CP Truyền thông Nhã Nam và tác giả,
báo </span></i><em><span style="background: rgb(189, 224, 255); font-style: normal;">NNVN</span></em><i><span style="background: rgb(189, 224, 255);"> xin trích đăng một phần cuốn
sách này để gửi đến bạn đọc.</span></i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 16.5pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 16.5pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Số là đến năm 1972, lần
đầu tiên hải quân Sài Gòn công khai vây đánh một tàu không số của ta trên vùng
biển quốc tế, mạn từ Balaban của Indonesia, vòng qua sát ranh giới hải phận
Thái Lan, định đâm về Cà Mau; chính trị viên Nguyễn Văn Hiệu hy sinh, thuyền
trưởng Lê Hà và tất cả thủy thủ bị bắt. Chiến thuật dùng tàu sắt cao tốc, đi
vòng thật xa, lởn vởn trên vùng biển quốc tế, nơi theo luật họ không được đánh
ta, đến đêm tăng tốc tối đa đâm thẳng vào các bến bí mật ở miền Nam, vứt những
bó vũ khí đã được gói kỹ trong vải không thấm xuống biển, du kích sẽ lặn mò vớt
sau, còn tàu thì phóng nhanh trở ra biển quốc tế, vũ khí vớt được được 50%, mất
50% coi như thắng lợi - phương thức mạo hiểm ấy và việc dùng tàu sắt bí mật vận
chuyển nói chung cơ bản phải chấm dứt. Bèn chuyển sang cách khác: anh Tư Mau,
vốn trong số lãnh đạo các bến bí mật miền Tây, cả bến Rạch Gốc, cải trang,
tranh thủ được một nhân viên hành chính của chính quyền Sài Gòn ở Rạch Giá làm
một loạt giấy tờ giả, công khai về đóng vai tư sản lớn ngay giữa Sài Gòn, lập
một tập đoàn đánh cá đóng ở Vũng Tàu, ngư phủ toàn dân Đường mòn 125 nay thay
hình đổi dạng, dùng tàu có hai đáy, rập rình đánh cá gần vùng nam vĩ tuyến 17,
bất ngờ vượt ra Bắc, nhận vũ khí giấu dưới đáy kép mang về… Được hơn năm thì bị
lộ vì có điệp chui vào hàng ngũ, tổ chức bị đánh bắt tan tành, anh Tư Mau may
thoát vì lúc ấy đang ở miền Bắc. Nhưng chiến trường vẫn khát vũ khí. Chuẩn bị
chiến dịch Mùa xuân 1975, Tư Mau vào bệnh viện 108, nhờ bác sĩ Nguyễn Huy Phan
mổ cho biến dạng hoàn toàn khuôn mặt, mổ xong về gặp ông Lê Đức Anh, ông Anh
bảo chưa ăn thua, tao vẫn nhận ra mày mà. Tư Mau lại vào 108 nhờ bác sĩ Phan mổ
lần nữa, xoay hẳn mái tóc từ trước ra sau. Lần này thì không còn ai nhận ra.
Anh theo đường bộ về Tây Ninh, lại vào Sài Gòn, lại xuất hiện một nhà tư sản
lớn, chủ một tập đoàn đánh cá, và hàng trăm tấn vũ khí lại được đưa vào… Sau
1975 anh về làm Phó Chủ tịch tỉnh Kiên Giang.</span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Kiên Giang có huyện đảo
Phú Quốc, ai cũng biết, nhưng hình như không nhiều lắm những người biết tỉnh
này còn có một huyện đảo nữa, gồm trên một trăm đảo lớn nhỏ, có người ở và
không có người ở, gọi là huyện Kiên Hải. Đảo lớn nhất là Hòn Tre, nơi đóng
huyện lỵ, một số đảo khác hoặc đông đúc hoặc lác đác có người, Hòn Nghệ, Hòn
Sơn Rái, Hòn Củ Tron, Hòn Mấu, dãy đảo Nam Du, quần đảo Hải Tặc… Khi bắt đầu tổ
chức Đường mòn trên Biển Đông đã từng có ý định chọn một số đảo không có người
ở Kiên Hải, bí mật đưa vũ khí vào đấy, trong đất liền sẽ ra lấy dần… Tôi muốn
thử đi lại con đường mò mẫm mấy chục năm trước đó. Chiều ý tôi, anh Tư Mau giao
cho anh Bảy Nam, từng là thuyền trưởng tàu không số dạn dày thời chiến tranh,
nay về sống ở Rạch Giá, làm nghề đánh cá, có đến hai tàu khá hiện đại, tổ chức
một chuyến vừa đi cào tôm như thường lệ vừa đưa tôi đi khắp Kiên Hải theo ý
muốn. Anh Tư Mau cung cấp toàn bộ xăng dầu. Vậy là tôi có một cuộc lang thang
suốt mười sáu ngày đêm không chỉ trên một vùng biển chưa từng biết, mà còn khám
phá ra một mảng xã hội không thể tưởng, ít ra là cho đến thời ấy. Cùng đi còn
có Trần Hoàng Sơn, người Rạch Giá nhưng trong chống Mỹ lại hoạt động ở Khu 5 vì
anh là họa sĩ của đoàn văn công được đưa vào chiến trường Khu 5 hồi 1967 tôi đã
kể. Rồi tôi sẽ nói cùng lang thang với một anh họa sĩ ở những vùng như thế này
lợi hại đến thế nào…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi thích Kiên Hải hơn Phú
Quốc. Ngay từ hồi đó, những năm 1980 của thế kỷ trước, đã có thể thấy xu thế
ham hố chạy nhanh lên hiện đại của Phú Quốc, Kiên Hải thì vẫn còn rất hoang sơ.
Ngay cả các đảo không có người ở cũng thật bất ngờ. Thỉnh thoảng tàu vừa ngoặt
qua một khúc cua, mở ra một góc nhìn khác, bỗng nhác thấy trên sườn đá cheo leo
của một đảo hoang một ngôi miếu đơn độc, hỏi ra mới biết thời tẩu quốc Gia Long
Nguyễn Ánh bị Nguyễn Huệ rượt đuổi đã chạy khắp hàng trăm hòn đảo lô nhô này,
mang theo các bà phi, và có bà xấu số đã mãi mãi nằm lại trên một hòn đảo chơ
vơ nơi đây. Mười sáu ngày không đủ để tôi có thể đi khắp được hơn trăm đảo Kiên
Hải, vậy mà tôi cũng đã nhìn thấy được ba ngôi miếu như vậy. Có bao nhiêu nàng
Kiều bạc mệnh của Gia Long, không có hậu và không có tên, ai biết…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tàu chỉ cào tôm về đêm,
thường bắt đầu từ sẩm tối và kết thúc vào rạng sáng, mỗi lần thả cào kéo dài từ
hai đến ba tiếng, mỗi đêm chỉ hai đến ba đợt. Cào là một kiểu lưới quét sát đáy
biển, chủ yếu vét tôm sống lẫn dưới bùn, nhưng cũng quét được cá đủ loại, cả
những con đẻn, tức rắn biển rất độc nhưng ngâm rượu không gì quý bằng. Trên tàu
bao giờ cũng có một nồi cháo to tướng sùng sục suốt đêm; mà dân biển thì khác
hẳn dân đồng, dân đồng trồng nuôi được chút gì ngon nhất cúp cum dành dụm mang
ra chợ bán, mình ăn những thứ còn lại hạng hai hạng ba; dân biển ngược hẳn, vốn
bạt mạng, sống nay chết mai, kéo lưới lên, được con gì ngon nhứt ném liền vào
nồi cháo đang sôi ùng ục và chén ngay tại chỗ, đương nhiên cùng với rượu trắng
nặng tới cháy cổ chẳng bao giờ thiếu. Những thứ còn lại, trộn ướp với đá xay,
tống xuống hầm tàu, chờ ngày trở về bến. Cũng có khi thất bát, đi biển chẳng
được con cá nào, đói meo ra thì… lên chợ đi ăn xin…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi được mười sáu ngày
sống với những con người như thế, ăn sóng nói gió, mạnh mẽ và hào hiệp, có
những quan niệm về giá trị ở đời không hoàn toàn giống với chúng ta thường
ngày.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nhưng có lẽ còn thích thú,
lạ lùng hơn nữa là về cư dân ở đây, trên các đảo rải rác, nơi khá đông đúc nơi
lẻ loi tới mức chỉ có một người hay chỉ hai cha con (lạ thế, không bao giờ là
hai vợ chồng), lai lịch, nguồn gốc của họ, động cơ và cách họ lưu lạc đến đây
để trở thành “dân hòn” (ở đây người ta gọi như vậy, tức dân ở đảo), tổ chức xã
hội của họ và cách họ cùng sống với nhau trong xã hội ấy, ít nhất là cho tới
hồi tôi đến nơi này, đầu những năm 1980 thế kỷ trước.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi muốn lang thang và lân
la hỏi thăm. Tất nhiên trước tiên hỏi những người già. Có một ông cụ như vậy,
chắc đã trên chín mươi, sống độc với cậu con trai trên một hòn đảo rất nhỏ cuối
dãy Nam Du, hai cha con chuyên nghề nấu rượu, bán cho dân các đảo khác tìm đến
mua, hoặc cho khách thương hồ tức những người bán dạo trên biển, chạy re re
trên những chiếc thuyền nhỏ buôn đủ thứ tạp hóa. Ông cụ không nhớ gì nhiều,
theo cụ thì những người đầu tiên ra đảo cũng chưa thật lâu lắm, đâu chỉ mới
trên trăm năm, khởi đầu là những nông dân miền Tây mất đất, nợ nần không trả
được, bí đường đành lao đầu ra biển, gặp đảo thì ở lại, tụ năm tụ ba nương nhau
mà sống. Cùng với họ ngay từ buổi ấy, cũng đã có những kẻ bất hảo, hay bị coi
là thế, giang hồ, trộm cướp, thậm chí lỡ tay giết người, bị truy đuổi, tìm
đường chạy trốn ra đây… Nếu ở trong đất liền, ở miền Trung hay miền Bắc, thì họ
đã được coi là những bậc tiền hiền, người đầu tiên đến lập đất lập làng, được
lập miếu thờ nữa là khác; vậy mà ở đây không hề thấy có. Vì sao? Tôi sẽ xin nói
sau. Nó thuộc về một điều rất sâu xa, có thể coi là triết lý sống đặc biệt ở
vùng biển được bỏ quên này, thuở ấy.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở Hòn Củ Tron thì phải,
một cụ già khác kể với tôi, theo cụ, đợt người kéo ra “hòn” đông vào hàng nhứt
là vào những năm 1940-1941 sau thất bại của Nam Kỳ khởi nghĩa, cuộc này nông
dân tham gia theo cộng sản rất đông, khi công cuộc thất bại tan rã bèn chạy
trốn ra “hòn”, có thể kể đến trăm này trăm nọ. Rồi đến kháng chiến đánh Tây,
thì cả hai loại người ngược nhau đều chạy ra đây, người theo kháng chiến mà
thất thế bị truy đuổi bỏ chạy, cả người theo Tây bị cách mạng hăm dọa truy giết
cũng chạy và hầu như con đường duy nhất là ra hòn; đến thời đánh Mỹ càng đông
và đủ loại hơn, cộng sản nằm vùng bị lộ, “ác ôn” theo chính phủ Sài Gòn bị cộng
sản trả thù, lại còn thanh niên trốn bắt lính, cả lính cộng sản sợ chết đào
ngũ, tù binh cả hai bên vượt ngục… Và đợt cuối, đông nhứt, năm 1975, binh lính
và nhân viên chính quyền Sài Gòn hay những người có liên quan, vì điều kiện nào
đó không vượt biên được, đành ở lại hòn.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cách đây mấy tháng, tôi
nhận được điện thoại, mở ra thấy danh bạ ghi tên người là “TN Hòn Sơn Rái” hỏi
địa chỉ, bảo muốn tìm ghé thăm tôi. Hòn Sơn Rái thì đúng là Kiên Hải rồi, nhưng
TN là ai, tôi chỉ nhớ mại mại là tên một nhà thơ, nhưng sao anh lại ở Hòn Sơn
Rái, một trong những đảo khá đông người và rất đẹp của Kiên Hải? Lát sau anh
đến, hóa ra là một nhà thơ Quảng Nam, ngồi nói chuyện thơ phú linh tinh, tôi
mới hỏi tại sao hồi đó chúng mình lại găp nhau ở Hòn Sơn Rái nhỉ, anh ra đó làm
gì? Anh bảo mình định vượt biên mà, ở Kiên Hải thời ấy thì vượt biên lúc nào
chẳng được, cứ theo thuyền đánh cá ra khơi rồi đi luôn. Anh nhà thơ của tôi ở
Hòn Sơn Rái mấy năm mà không vượt được, anh bảo chỉ vì anh không đủ tiền, phải
đủ tiền đưa cho các chủ thuyền để họ chở mình ra tận khơi xa gặp tàu nước ngoài
vớt. Bây giờ anh là một nhà thơ lang thang, thường sống nương nhờ các nhà chùa,
anh nói với tôi toàn chuyện Phật và đọc cho tôi nghe toàn thơ thiền…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cũng ở Hòn Sơn Rái, tôi
đánh bạn với một người, rất tình cờ, anh đang ngồi uống rượu một mình trên bãi
biển, thấy tôi và Trần Hoàng Sơn đi qua, ngẩng lên hỏi: Nhậu không? Chúng tôi
sà xuống ngay. Hóa ra là người đang có điều gì dồn nén vốn rất dễ tâm sự. Anh
kể anh từng là tài xế xe đò ở Sài Gòn. Nghề tài xế xe đò, ta biết rồi, không rõ
ngày nay có còn không, mỗi bến một bà vợ, vợ hẳn hoi chứ không phải bồ đâu nhé,
anh có tám bà, một bà ở Sài Gòn coi như gốc, bảy bà ở Nha Trang, Đà Lạt, Quy
Nhơn, Đà Nẵng, Huế, sau 1975 thêm Đồng Hới, Đông Hà, tới đâu có bà ở đó, cơm
rượu ăn ngủ đàng hoàng. Mà không có ghen nghen, bà nào ghen, bỏ liền. Con cái
anh bảo đếm không hết, con bà nào bà ấy lo. Anh lỡ một lần có chút rượu, đâm
chết người, chạy ra đây trốn tù. Bây giờ ở Sơn Rái anh sống với bà thứ bảy, tức
bà Đà Lạt, có hai con.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đang nhậu nhâm nhi, bỗng
thấy thằng con trai cỡ bảy, tám tuổi chạy ra báo có bà thứ tám, tức bà Nha
Trang, ra thăm. Anh đuổi thằng bé về: Biểu cứ chờ đó, tao đang nhậu với bạn,
bạn hơn vợ chớ… Anh bảo tui lỡ tay lái đâm chết người ta còn đỡ, nói các anh
biết ở đây chẳng thiếu đứa từng trộm cướp giết người, hay các phe cộng sản
chống cộng bên này coi bên kia lá ác ôn hung hăng giết nhau, đủ loại đều trốn
tù hay sợ bị trả thù. Nhưng kể làm gì… Phủi sạch đi… Anh đưa tay gạt ngang một
phát, suýt văng cả mấy chén rượu và đĩa mồi mực khô một nắng. Rồi, như luôn đà,
nói tiếp: Ở xứ hòn này, các anh phải biết, đã ra sống ở đây là xóa hết chuyện
cũ, làm mới lại hoàn toàn mà sống với nhau… Thôi, nhậu đi. Bữa nay cho thật say
nghen. Cấm hỏi nữa…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ra vậy, ở Sơn Rái, ở Kiên
Hải, thời ấy, có một xã hội như thế, nơi ngự trị một luật bất thành văn mà
triệt để, không còn nơi nào khác có: cuộc đời là có thể làm lại, dù đã lỡ lấm
lem nhem nhuốc đến đâu. Biển có thể rửa sạch tất cả…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi có tật đêm nào cũng
nằm mơ, còn thao thức thì thôi, nhưng cứ bắt đầu sa vào giấc ngủ là sa vào mơ,
có những giấc mơ bình thường, nhẹ nhàng, nhưng cũng nhiều khi ác mộng, rất mệt,
sực thức dậy hổn hển, đo huyết áp rất cao… Có điều lạ, dù mơ nhẹ hay dữ, thì
cũng đều không bao giờ là ở trong một thế giới bình thường quen thuộc hằng ngày,
vẫn gặp những người thường quen đấy, còn sống hay đã chết, nhưng ở trong một xã
hội, một thế giới hoàn toàn khác, với những quy luật, những nguyên tắc, nguyên
lý, những logic hoàn toàn khác, mà ở đấy, trong những giấc mơ ấy lại là rất
đương nhiên, bình thường. Hay Kiên Hải tôi từng gặp, từng biết cũng chỉ là thế
giới của một giấc mơ đẹp của kẻ bị bệnh nằm mơ kinh niên như tôi…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi cũng từng rủ Bảy Nam ghé lại nơi có cái tên rất
gây tò mò: quần đảo Hải Tặc, cái tên lạ đến mức sau 1975 đã có một tay phiêu lưu
mạo hiểm, không nhớ là người Anh hay người Pháp, chắc do đọc sách và xem
phim <em>Đảo giấu vàng</em> (Treasure Island) của ông nhà văn
Scotland Robert Louis Stevenson, lại mằn mò mua được một tấm bản đồ của dân
cướp biển thời nảo thời nào ở một hiệu chuyên bán đồ cổ tại Paris hay London,
công phu mò đến Thái Lan, thuê một chiếc thuyền bí mật, lén chèo đến quần đảo
này, định tìm cho ra một kho báu hải tặc giấu tự bao giờ. Anh đã đến tận nơi
theo đúng tọa độ bản đồ cổ, có quần đảo thật, nhưng mà chẳng thấy kho báu nào,
chỉ có xóm làng dân chúng bình yên, và bị dân quân bắt trói, chắc chắn là gián
điệp đế quốc rồi, giải về Rạch Giá rồi lên Sài Gòn, sau bao nhiêu thủ tục nhiêu
khê can thiệp của lãnh sự mới được thả ra, trục xuất, an toàn nhưng sạch túi…</span></p><p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p><p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nơi chúng tôi thường ghé
nhiều nhất là Hòn Nghệ, đảo nhỏ thôi nhưng gần như ở trung tâm, ngã tư đường,
muốn đi đâu cũng phải tạt ngang đó. Dân Hòn Nghệ, lạ thế, lại không làm nghề
biển, chỉ buôn bán tạp hóa và ăn uống giải khát nhỏ. Đảo chỉ có hai xóm, hay
đúng ra chỉ một xóm, lơ thơ mấy ngôi nhà lá, mùa gió nồm thì ở Bãi Bấc, mùa gió
bấc lại theo đường mòn ven bờ quanh đảo dọn tất quán xá sang Bãi Nồm, hết mùa
lại dọn ngược trở về. Người ta sống và làm ăn thuận theo ngọn gió, và tẩn mẩn
hỏi thì lai lịch cũng tương tự dân các hòn khác, đều là tứ chiếng tình cờ tụ
về.</span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p><p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi đã nói, đảo chẳng qua
là một hòn núi mọc lên giữa biển, đảo nhỏ thường chỉ có một con đường độc đạo
men theo mép nước chạy quanh, từ bãi bên này sang bãi bên kia. Một hôm Trần
Hoàng Sơn và tôi bỗng cao hứng bảo nhau, mình là dân Trường Sơn, sợ gì núi, ta
thử từ Bãi Bấc trèo lên đỉnh núi này rồi đổ xuống Bãi Nồm xem sao. Nói là làm.
Cũng không vất vả lắm. Nhưng rất bất ngờ: đúng trên đỉnh núi, gặp một ngôi nhà,
rất nhỏ nhưng khá tươm tất, lợp lá dừa. Và chỉ có một ông già, khoảng trên bảy
mươi, tóc râu đã bạc, còn khỏe, thật đẹp lão, cùng một đứa cháu gái khoảng sáu
hay bảy tuổi. Ông già mừng lắm, coi bộ đã hàng chục năm lần đầu tiên mới có
khách lạ đến thăm, rối rít gọi cháu nấu nước, nước vối, và nhất định giữ hai
chúng tôi đêm nay ở lại cùng ông cháu. Trần Hoàng Sơn lấy bút giấy ra ký họa
chân dung ông già. Sơn vẽ, còn tôi thì trò chuyện. Biết ông ra đây đã vài chục
năm, từ quê Bạc Liêu. Vì sao? Ông cụ rất ngạc nhiên. Vì sao ư, chẳng vì sao cả.
Bỗng nhiên một hôm nào đó, ông muốn ra đi, đến một nơi thật xa vắng, và ở một
mình. Thế thôi. Hòn Nghệ có Bãi Nồm Bãi Bấc, nhưng ông chỉ muốn lên tít đỉnh
núi, xa lánh tất cả. Hóa ra Kiên Hải còn là vậy nữa, còn có những người đến
chẳng vì gì cả, chỉ đột nhiên muốn lánh mọi sự đời. Đứa cháu gái lên năm thì
ông gọi ra với ông. Thế giới có hai ông cháu là quá đủ rồi. Ông có biết chữ,
thường ngày ông dạy cháu một ít. Cố gạn nhẹ nhàng khéo léo cũng chẳng có câu
chuyện éo le li kỳ nào cả. Chỉ vậy đó thôi, chẳng duyên cớ nào nữa. Ông bảo
chắc rồi ông sẽ chết ở đây, có sao đâu. Còn đứa cháu gái, sẽ tùy nó thôi, nhưng
có vẻ nó cũng đã quen với ngọn núi cô độc. Thức ăn ư? Thiếu gì trong rừng…</span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trần Hoàng Sơn đã vẽ xong,
đưa cho ông già. Ông mừng quýnh, lần đầu tiên ông nhìn thấy chân dung của chính
mình, ông ngơ ngác, đến sững đi một lúc. Rồi vừa cám ơn rối rít ông vừa chạy đi
tìm cây rựa, mấy khúc tre, chẻ, vót, ghép thành một cái khung, lục ra được một
miếng ni lông bọc thay kính, có Trần Hoàng Sơn giúp tay, thành một bức tranh
khá đàng hoàng, đem treo lên vách chỗ trang trọng nhất trong nhà. Vừa đúng lúc
ấy, từ một cây cột ở góc nhà bỗng bất ngờ vang lên một hồi tiếng tắc kè. Tắc kè
thì ta biết rồi, bao giờ cũng mở tiếng bằng một khúc dạo đầu rọt rọt rọt rọt,
dừng lại một chút, rồi mời mới thong thả dõng dạc tắc kè tắc kè tắc kè… Vừa dứt
thì ở cây cột góc nhà đối diện, một con tắc kè thứ hai lên tiếng. Rồi con thứ
ba, con thứ tư, thứ năm, thứ sáu…, hàng chục con, từ tất cả các cây cột và các
góc nhà, tận cả trên mái… Và rồi ở ngoài rừng nữa, hàng chục, tôi không nói quá
đâu, hàng trăm con… Thỉnh thoảng lặng đi một lúc, rồi lại bắt đầu, càng về tối
càng rộn rã… Hai ông cháu sống giữa một rừng tắc kè, với tắc kè.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Buổi tối, ông già đãi
chúng tôi một bữa tiệc có một không hai trên đời: chỉ duy nhất một món ca ri
tắc kè, cây ca ri trồng ngay trước nhà. Một đêm ngủ say trên đỉnh núi cô độc
giữa biển trong tiếng nhạc tắc kè không dứt… Sáng hôm sau chúng tôi từ giã hai
ông cháu xuống núi, ông hỏi chúng tôi đi đâu, có còn trở lại không. Chúng tôi
bảo chúng tôi sang Phú Quốc, tuần sau sẽ trở lại. Đúng một tuần sau ông xuống
đón chúng tôi tại Bãi Nồm, tặng mỗi đứa một bình rượu ngâm tắc kè đặc sánh. Ông
dặn đi dặn lại các anh về nhớ đánh thơ cho tui nghen, tôi hỏi biết gửi địa chỉ
thế nào, ông bảo cứ ghi “Ông già trên núi Hòn Nghệ, Kiên Hải”, còn lạc đi đâu
được! Tôi về Hà Nội có thử viết thư cho ông già trên núi giữa biển, thế mà thư
đến thật, ông có bảo con bé cháu viết mấy chữ hồi âm, còn cảm ơn mãi về bức ký
họa ông bảo quý nhất đời…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">*<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Mười sáu ngày lang thang
giữa trăm đảo Kiên Hải không đem được gì đáng kể cho tư liệu của tôi về con
đường mòn Biển Đông, bởi cái ý định ban đầu đưa vũ khí vào giấu trên các đảo
hoang không thực hiện được; đảo hoang là nơi dân chài hay ghé phơi cá, rất dễ lộ.
Song nó hé cho tôi biết trên thế gian này, ít ra cho đến ngày ấy, còn có một số
nơi được bỏ quên như vậy, để con người có thể sống hoàn toàn tự nhiên cùng đất
bùn và biển cả, hoặc để con người đã nhỡ vấy bẩn vì cuộc đời trăm mối có thể
tìm đến để mà làm lại cùng nhau một cuộc sống khác, được biển lau sạch cho trở
lại tinh khôi, như chỉ có Chúa với Phật mới có phép màu làm được…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi muốn viết quá về miền
Tây, về U Minh của Tín, về Rạch Gốc của Hai Phốc và ông Hắc Hổ, về Kiên Hải quá
ư kỳ lạ, hấp dẫn, lại vô cùng mong manh, sắp biến mất mãi mãi trong thế giới xô
bồ hôm nay. Vậy mà tôi nào dám, là người cầm bút thì phải biết chứ, để viết về
miền đất và người này tôi hoàn toàn không có đủ ngôn từ. Phải là Nguyễn Trọng
Tín, Nguyễn Ngọc Tư, là Dạ Ngân, Ngô Khắc Tài, Võ Diệu Thanh… kia. Còn tôi, bạn
có thể thấy đấy, tôi mới liều mạng nói qua đôi chút, đã là nói ngọng.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nó quá <em>exotique</em> theo cách duy nhất
riêng có của nó, cũng như Tây Nguyên rất <em>exotique</em> của tôi,
để chỉ có những ngòi bút được trời phú đặc biệt mới chọc thủng được cái lớp
vỏ <em>exotique</em> rất dày đó đặng tìm được đến cốt lõi của nó.<o:p></o:p></span></p><p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi vừa nói đến <em>exotique</em>. <em>Exotique </em>(tiếng
Anh là exotic) là một từ rất khó dịch, thậm chí hầu như không thể dịch được.
Tôi đã cố mò tìm trong <em>Từ điển Robert</em> là loại từ điển thường
dẫn khá tỉ mỉ nguồn gốc từ nguyên. Tiền tố <em>exo</em> được chú có
gốc từ yếu tố từ ngữ Hy Lạp có nghĩa là “ở bên ngoài” (en dehors). Ở bên ngoài
cái gì? Tìm đến <em>exotique</em> thì rõ hơn: “lạ” (étranger), và đây
rồi: “không thuộc về các nền văn minh phương Tây” (qui n’appartient pas aux
civilisations occidentales), và còn rõ hơn nữa: “đến từ các nước xa xôi và
nóng” (qui provient des pays lointains et chauds). Vậy thì ta có thể nói mà
không sợ quá sai: từ <em>exotique </em>được sinh ra là từ khi có chủ
nghĩa thực dân và việc chiếm thuộc địa của các nước thuộc nền văn minh phương
Tây. Các thuộc địa của họ đều ở xa xôi và hầu hết nếu không nói tất cả đều ở
các xứ nóng, miền nhiệt đới. Họ đến đấy và thấy quá nhiều thứ “lạ” đối với họ,
từ trời đất, nắng mưa, cây quả, muông thú, con người, màu da, tóc tai, trang
phục, tiếng nói, cho đến và nhất là cách sống cùng ứng xử ở đời… Tất cả những
thứ lạ ấy đều khiến họ choáng, vừa tò mò ham hố chăm chú, vừa lo sợ, ghét bỏ,
thù địch. Nó che lấp bản chất người vốn đồng nhất ở mọi sinh linh người. Cho
nên tính từ <em>exotique</em> còn có nghĩa xấu, chê bai (pérojatif)
nhằm chỉ thói hám lạ, ngay ở một số nhà dân tộc học, và thường rất nhiều ở
những người cầm bút, vì ham hố cái vẻ lạ bên ngoài mà không nhìn ra được bản
chất người sâu xa và phổ quát của đối tượng nghiên cứu hay mô tả. Cái đẹp vĩnh
cửu và phổ quát bị che giấu dưới vẻ <em>exotique</em> đánh lừa bên
ngoài. Georges Condominas có một cuốn sách được đặt tên khá mỉa mai <em>L’exotique
est quotidien</em> - (ở đây) cái exotique (cái kỳ lạ) là thường nhật, có
thể gặp mỗi ngày. Phải xoi thủng và vượt qua nó đi. Còn nhà nhân học nổi tiếng
Claude Lévi-Strauss thì có tuyệt tác <em>Tristes Tropiques</em> -
Nhiệt đới buồn, viết về sự tan rã của các nền văn minh thổ dân ở các vùng nhiệt
đới, tức các xứ nóng đã nhắc đến trong định nghĩa ở <em>Từ điển Robert</em> trên
kia. Tan rã, bị tiêu diệt, bởi các nền văn minh hiện đại đã tò mò khám phá ra
nó!<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có phải sự tiến hóa của
loài giống chúng ta mà ta gọi là hiện đại hóa bao giờ cũng phải hỗn hào và phải
trả giá bằng tan vỡ và biến mất tất yếu ngày càng tăng, càng nhanh của những
giá trị và hạnh phúc thật vốn bao giờ cũng đơn sơ của con người. Cả những khả
năng sống tự nhiên, và khả năng làm lại của họ nữa…<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Vậy đó, chuyến đi khá sa
đà của tôi ở miền Tây, lại dắt tôi phải trở về với Tây Nguyên của tôi thôi.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 15pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nơi cũng có thể và đang
biến mất.<o:p></o:p></span></p>
<p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><em>1995 - 2020</em><o:p></o:p></span></p><p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><em><br /></em></span></p><p style="background: white; margin: 0cm 0cm 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><em> <b><span style="color: #660000;">Nguyên Ngọc</span></b></em></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 16.5pt; text-align: left;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nguồn: Báo
Nông nghiệp Việt Nam <a href="https://nongnghiep.vn/lan-man-mien-tay-tuy-but-dac-sac-cua-nha-van-nguyen-ngoc-ky-cuoi-d327580.html?fbclid=IwAR10AvM4K40wAXEI7Oh8mgsAh9n8118vppUX99-gq7D3Qh82-98WAmRZJ0o">https://nongnghiep.vn/lan-man-mien-tay-tuy-but-dac-sac-cua-nha-van-nguyen-ngoc-ky-cuoi-d327580.html?fbclid=IwAR10AvM4K40wAXEI7Oh8mgsAh9n8118vppUX99-gq7D3Qh82-98WAmRZJ0o</a></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 16.5pt; text-align: left;"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-23847660485684119042022-08-04T16:31:00.003+07:002022-08-04T16:31:51.162+07:006279. Phạm Duy Nghĩa cứ lầm lũi bước trên con đường của mình. <p><span style="background-color: white;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><b><span style="color: #4c1130;">Phạm Duy Nghĩa cứ lầm
lũi bước trên con đường của mình</span></b></span></span></p><p><span style="background-color: white;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">PNTB/ <i><b>Nguyễn Ngọc Dương</b></i></span></span></p><p style="text-align: center;"><span style="background-color: white;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i></i></span></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEghZRogHuyRhK42jpe7EjHo8zx4u3CGz1cobi0bm1GHDo9rydLgRf5-il6Juw1xOhFwgD94MFOdkZX5wuMHVpMBiRgnqQ-Dh247Ib1feTKj8N8KfV-Sm2Dc6AsCs7D0ciIvWyQFKPEkhkYIz3VR_jVdNU0UqYewWuZixG7bjwRBSFSvvTmc69wLuoi7rw/s1080/01.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="599" data-original-width="1080" height="219" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEghZRogHuyRhK42jpe7EjHo8zx4u3CGz1cobi0bm1GHDo9rydLgRf5-il6Juw1xOhFwgD94MFOdkZX5wuMHVpMBiRgnqQ-Dh247Ib1feTKj8N8KfV-Sm2Dc6AsCs7D0ciIvWyQFKPEkhkYIz3VR_jVdNU0UqYewWuZixG7bjwRBSFSvvTmc69wLuoi7rw/w396-h219/01.jpg" width="396" /></a></i></span></div><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i><br /><b><br /></b></i></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Cuối năm 2002 tình cờ
Trần Hữu Sơn, Giám đốc sở Văn hóa Thông tin, kiêm Tổng biên tập Tạp chí Văn
nghệ Lào Cai đưa cho tôi cuốn truyện ngắn <i>Tiếng
gọi lưng chừng dốc</i>, NXB Văn học 2002, của <b><i>Phạm Duy Nghĩa</i></b>, giáo viên
dạy văn Trường Cao đẳng Sư phạm Lào Cai. Tôi đọc và rất ngỡ ngàng vì Nghĩa chưa
phải Nhà văn (theo cách hiểu của mọi người, “Nhà văn” phải là Hội viên Hội Nhà
văn Việt Nam). Thậm chí đến năm ấy, 29 tuổi, Phạm Duy Nghĩa chưa từng đứng tên
trong một tổ chức “hội” nào cả. Đơn giản, anh chỉ là một thầy giáo dạy văn, còn
trẻ, chưa vợ! Nhưng tập truyện ngắn đã ám ảnh tôi và thôi thúc tôi phải gặp
Nghĩa.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi bảo, chú rất ngạc
nhiên khi đọc tập truyện ngắn đầu tay của Nghĩa. Chú nghĩ chỉ cần một tập
truyện đó, tác giả đã thừa tiêu chuẩn để làm Hội viên Hội VHNT tỉnh. Nhưng anh
có thích vào Hội không? Vốn rất ít nói, Nghĩa chỉ “vâng, được vậy thì tốt chú
ạ”. </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Khởi nghiệp từ sinh
viên tốt nghiệp khoa Ngữ văn trường Đại học Sư phạm Hà Nội 2, năm 1996 Nghĩa về
làm giảng viên ngữ văn trường Cao đẳng Sư phạm Lào Cai. Với nghề nghiệp của
mình, từ năm 1999, anh đã bắt đầu <i>sáng
tác truyện ngắn, thơ, nghiên cứu văn học, nhưng chủ yếu là truyện ngắn</i>… </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Năm 2003, Phạm Duy nghĩa trở thành Hội
viên Hội VHNT tỉnh Lào Cai.</i>
Trước đó (2002), anh đã Bảo vệ thành công Luận văn Thạc sĩ Ngữ văn tại Đại học
Sư phạm Hà Nội. Với những sáng tác xuất sắc về đề tài Dân tộc và miền Núi, <i>Năm 2005 Nghĩa được kết nạp vào Hội VHNT các
dân tộc thiểu số Việt Nam</i>.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Bất ngờ cuối năm
2004, sau khi vào Hội VHNT tỉnh một năm, Phạm Duy Nghĩa ẵm ngay Giải Nhất cuộc
thi truyện ngắn báo Văn nghệ (Hội Nhà văn Việt Nam) 2003-2004, một Giải thưởng
mà nhiều người mặc nhiên cho là “rất sang trọng”. Cái Giải nhất Giải thưởng báo
Văn nghệ, khiến giới văn chương trong nước bắt đầu chú ý đến tên tuổi Phạm Duy
Nghĩa.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Năm 2007, Nghĩa trở thành Hội viên Hội
Nhà văn Việt Nam</i>, với số phiếu cao
nhất (đứng đầu danh sách 24 nhà văn được kết nạp năm đó). Nhưng sự nghiệp của
anh lại đứng trước một “bước ngoặt” bất ngờ. Lúc đó tôi đang chuẩn bị các nội
dung Đại hội hết nhiệm kỳ để nghỉ hưu và tổ chức Kỷ niệm 35 năm thành lập Hội
VHNT Lào Cai thì một hôm, Nghĩa xuống cơ quan gặp tôi và thổ lộ: “Cháu vừa được
biết, người của Bộ Quốc phòng và Tạp Chí Văn nghệ quân đội lên gặp chính quyền
địa phương và trường Cao đẳng Sư phạm xin cháu về công tác ở cơ quan Tạp chí
này. Chú cho cháu đi nhé!”. </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi nói: “Đó là một
tín hiệu rất đáng mừng cho Nghĩa. Nhưng quyền cho anh đi hay ở, theo Quy định
về phân cấp, quản lý cán bộ là cơ quan chủ quản Trường Cao đẳng Sư phạm và UBND
tỉnh Lào Cai, còn Hội VHNT không có chức năng quản lý hành chính đối với các
Hội viên, không có quyền giải quyết vấn đề nhân sự. Hội chỉ có trách nhiệm theo
dõi, giúp đỡ, tạo điều kiện để khích lệ anh chị em Hội viên sáng tạo văn học,
nghệ thuật. </span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nghĩa lại hỏi, theo
chú, cháu có nên đi không? Tôi bảo, điều này thì hoàn toàn do Nghĩa tự quyết
định chứ khó có thể khuyên như thế nào. Có lẽ đi hay không, mỗi phương án đều
có những khía cạnh tốt và cả những thiệt thòi… Nhưng nếu về <i>Tạp chí Văn nghệ quân đội</i>, một “tạp chí
văn chương uy tín nhất nước, nơi được coi là “ngôi đền thiêng” của Văn học Việt
Nam hơn nửa thế kỉ qua” thì anh sẽ có nhiều cơ hội thuận lợi cho sự nghiệp của
mình.</span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Thế rồi năm 2008,
Phạm Duy Nghĩa có quyết định chuyển công tác về Tạp chí Văn nghệ quân đội, số 4
Lý Nam Đế, Hà Nội. Năm 2010, anh Bảo vệ thành công Luận án Tiến sĩ Ngữ Văn tại
Viện Văn học thuộc Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Việt Nam. Nay Thượng tá Phạm
Duy Nghĩa là Phó Tổng Biên tập phụ trách chuyên môn của Tạp chí danh tiếng này.
Anh cũng là Giảng viên (thỉnh giảng) tại Đại học Sư phạm Hà Nội và Đại học Văn
hóa Hà Nội… Được biết, ở “ngôi đền thiêng” này, Nghĩa là một trong nhiều nhân
vật kiên trì độc thân. Và cuối cùng thì đến nay anh cũng đã có vợ! </span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsdMcIiek6yDfHJVYFwmI9errpz8Ys5tigbN484kI-RbdxFwvg9pmtZgHFvidg9NlRw5_6T-k7oFwx9j9P0Hn5-zcShT39OrCn55QGvbkcZH_iVSqcXEXes4BK8dP2Gl0gmxRzVmDrF8rVmGLHhOPsnVZFama0_uIMTl9PNfgfEswCzESRDLv59FVA-w/s1080/02.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="1080" height="270" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjsdMcIiek6yDfHJVYFwmI9errpz8Ys5tigbN484kI-RbdxFwvg9pmtZgHFvidg9NlRw5_6T-k7oFwx9j9P0Hn5-zcShT39OrCn55QGvbkcZH_iVSqcXEXes4BK8dP2Gl0gmxRzVmDrF8rVmGLHhOPsnVZFama0_uIMTl9PNfgfEswCzESRDLv59FVA-w/w406-h270/02.jpg" width="406" /></a></div><br /><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhKYsFe7daN0rasHYLaNoUN_7M31oYz2CzNdn9Y3n0pZUtGcuunmHJXOrwAIyo7GfRIDMhW6wEy3WDTjTo5aqvyuu1H9hMptRvR45yTeUNFUl8h9OGdXMkexM2DBOWUm4Bv56_znKakfEPW6IU5Vc6aQ4n4ZZLbnYMXbVogX4-JFCw7s4QAhfB7uNOr9w/s960/03.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="960" data-original-width="720" height="374" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhKYsFe7daN0rasHYLaNoUN_7M31oYz2CzNdn9Y3n0pZUtGcuunmHJXOrwAIyo7GfRIDMhW6wEy3WDTjTo5aqvyuu1H9hMptRvR45yTeUNFUl8h9OGdXMkexM2DBOWUm4Bv56_znKakfEPW6IU5Vc6aQ4n4ZZLbnYMXbVogX4-JFCw7s4QAhfB7uNOr9w/w326-h374/03.jpg" width="326" /></a></div><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tiếng là vậy, nhưng
mỗi lần về TP Lào Cai thăm bố mẹ, Nghĩa thường gọi điện: “Chú ơi, chú có nhà
không cháu xuống chơi”. Có hôm Nghĩa đến cả mấy tiếng đồng hồ mà chỉ ngồi nghe
tôi “chém gió”. Còn anh thì rất kiệm lời. Hỏi câu nào nói câu ấy…</span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Tháng 6/ 2022, rút trong bài: "Hội Văn Học Nghệ thuật, "bà đỡ" cho các văn nghệ sĩ" đã đăng trên Tạp chí Phansipang số 257 (tháng 7/2022)</i></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: justify;"><span style="mso-bidi-font-family: "Times New Roman"; mso-bidi-font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i> </i></span></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><o:p><span style="font-family: arial; font-size: large;"> </span></o:p></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-1178134421961292768.post-76418568758902134442022-07-03T16:48:00.003+07:002022-07-03T16:48:33.251+07:006278. Hồi ký của Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer về việc xây cầu Long Biên<p><span style="color: #4c1130;"><b><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">Hồi ký của Toàn quyền Đông Dương Paul Doumer </span></b><b><span style="font-family: arial; font-size: x-large;">về việc xây cầu Long Biên</span></b></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;"><span style="color: #050505; font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; mso-fareast-font-family: "Times New Roman";"><o:p> </o:p></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgM62Hl41wXQeJWp0pSpPpUPxIguE44beXoxmZFGgg3ltvyDo5XeeO6jMxVdNoWcmNTv0eXFKUTHgRstpMWJ-TIgpyoEGBlnWhZgBSEqXODd-hdar3h9bAH2KfjAtBZxrr72n-imjtGkGMHQmIw8KbFdRx5QxuF3J1OVebJWF_cppphFyT6dz8yt1or8A/s682/05.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="682" data-original-width="482" height="443" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgM62Hl41wXQeJWp0pSpPpUPxIguE44beXoxmZFGgg3ltvyDo5XeeO6jMxVdNoWcmNTv0eXFKUTHgRstpMWJ-TIgpyoEGBlnWhZgBSEqXODd-hdar3h9bAH2KfjAtBZxrr72n-imjtGkGMHQmIw8KbFdRx5QxuF3J1OVebJWF_cppphFyT6dz8yt1or8A/w313-h443/05.jpg" width="313" /></a></div><br /><p></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Cầu Long Biên, một cây
cầu bằng thép bắc qua sông Hồng năm 1898 là một trong những cây cầu lớn nhất
thế giới lúc bấy giờ. Nó không chỉ thể hiện sức mạnh về kinh tế mà nó còn là
niềm kiêu hãnh về khoa học kỹ thuật hiện đại của người Pháp trên toàn cõi Đông
Dương. Dưới thời Pháp thuộc cầu Long Biên còn có tên gọi là cầu Doumer, tên của
Toàn quyền Đông Dương (Paul Doumer) có nhiệm kỳ tại Đông Dương đúng bằng thời
gian xây dựng cầu (1897-1902).</i></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>Để góp phần tìm hiểu
lịch sử cây cầu này, xin giới thiệu những dòng hồi ký của Toàn quyền Đông Dương
Paul Doumer viết về việc xây cầu Long Biên và một vài cây cầu khác trên đất
nước Việt Nam, do Nguyễn Văn Trường, công tác tại Trường Viễn Đông Bác cổ Pháp
tại Hà Nội trích dịch từ cuốn hồi ký Đông Dương thuộc Pháp của Paul Doumer, in
tại Paris, nhà xuất bản Vuibert & Nony, năm 1930.<o:p></o:p></i></span></span></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;"><i>*****</i></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: 0.0001pt; text-align: center;"><span style="color: #050505;"></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixfTHxHU0zqFeNLky2XNGPUWCqfsybZOMqpIyGaC6kcoJUhLTlsiYnffBhqkLDNAjLDgdvlKgsU8CvWC62CXgaCaX3zk7UA_kVDt3-s-YKZS4sYXlKfLScwaViFQhq-NApkwQkZMIunupSPHteaxPs0D-QXozjjLaJ6q5iIA_0rcLdsuDD2Np3oCtFmw/s700/02.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="452" data-original-width="700" height="282" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixfTHxHU0zqFeNLky2XNGPUWCqfsybZOMqpIyGaC6kcoJUhLTlsiYnffBhqkLDNAjLDgdvlKgsU8CvWC62CXgaCaX3zk7UA_kVDt3-s-YKZS4sYXlKfLScwaViFQhq-NApkwQkZMIunupSPHteaxPs0D-QXozjjLaJ6q5iIA_0rcLdsuDD2Np3oCtFmw/w436-h282/02.jpg" width="436" /></a></div><br /><span style="font-family: arial; font-size: large;"><br /></span><p></p><p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">“Có một việc cần thiết
phải làm ngay đối với tôi. Đó là xây một cây cầu lớn bắc qua Sông Hồng, phía
chính diện Hà Nội. Con sông lớn này nằm ngang, rộng 1700 mét phân chia thành
phố với các tỉnh bên tả ngạn. Lòng sông thường bị tắc nghẽn vì những bãi nổi
bồi lên nhanh và lở đi cũng rất nhanh chóng theo dòng nước. Người bản xứ vượt
qua sông này rất khó khăn, tốn kém, đôi khi rất nguy hiểm. Hai bên bờ sông,
những điểm cập bến thay đổi theo mùa, thường xa đường giao thông và đường phố
nên từ đó ra bờ sông khá vất vả.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đường sắt từ Lạng Sơn
về Hà Nội cũng được xây dựng vào thời kỳ này, nhưng không có cầu nên tàu phải
phải dừng lại ở bên kia bờ sông phía tả ngạn, cách sông Hồng ba cây số do đó
rất xa thành phố Hà Nội, nơi đáng lẽ phải là điểm tận cùng của tuyến đường sắt
này. Trong những điều kiện như vậy, việc giao thông thường là chậm, không thuận
tiện và chi phí tương đối cao. Hơn nữa ý tưởng của tôi định xây dựng ở Bắc kỳ
nhiều tuyến đường sắt quy tụ về Hà Nội và cũng từ Hà Nội có đường đi biển,
đường đi Trung kỳ và đường đi Trung Quốc nhưng tôi không thể hình dung hệ thống
đường sắt lại bị Sông Hồng phân đôi hai nửa.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Như vậy lợi ích của
việc xây cầu ở Hà Nội là rất rõ, không còn nghi ngại gì nhưng khả năng có làm
được công trình này không, và có làm thì phải kéo theo một khoản tiền kếch sù,
điều đó lại thật đáng nghi ngại. Những kẻ hoài nghi và chống đối ở cả Hà Nội và
Paris có khá nhiều. Tôi phải vượt qua khó khăn là một khi việc nghiên cứu tiền
khả thi đã xong thì phải đưa ra đấu thầu, và khởi công công trình là vì yếu tố
con người, hay là vì yếu tố vật chất. Việc này phải được cân nhắc vì có những
chỉ trích, những dèm pha ngay trong những công ty xây dựng mới hình thành. Nhưng
tôi không sợ những lẽ đó, không sợ thất bại và không nản chí. Với ý chí kiên
trì và quyết tâm của tôi, cuối cùng cũng làm giảm đi nhanh chóng những ý tưởng
chống đối.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Và rồi cuộc đấu thầu
làm cầu Hà Nội mở ra năm 1897, có sự hiện diện của nhiều nhà xây dựng của Pháp.
Dự án của nhà thầu Daydé và Pillé ở Creil (thành phố Oise) trúng thầu. Viên đá
đầu tiên được đặt trong lễ khởi công công trình bắt đầu vào mùa khô - tháng
chín năm 1898.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đó không phải là một
công trình tầm thường làm cho xong mà cây cầu Hà Nội đáng được dư luận thế giới
chú ý vừa do tầm quan trọng của công trình, vừa do những khó khăn phải vượt
qua. Dự án được thông qua và đề ra là phải <i style="mso-bidi-font-style: normal;">thi
công hoàn hảo, không chậm tiến độ và không được để xảy ra sự cố hay tai nạn</i>.
Gồm một cầu kim loại đặt trên những trụ và mố cầu xây. Chiều dài của cầu giữa
hai mố cầu xây ở hai bên bờ là 1680 mét, gồm 19 nhịp vững chắc được tạo nên
bằng những rầm thép kiểu rầm chìa, hai mươi trụ chống được xây, tất cả mố cầu
và cột trụ có chân trụ chôn sâu ba mươi mét xuống lòng đất rắn tính từ mực nước
thấp nhất của dòng sông Hồng, và cao hơn mực nước này mười ba mét rưỡi. Như vậy
tổng chiều cao của các mố và trụ là bốn mươi ba mét rưỡi (43m50). Phần giữa cầu
dọc theo các sườn chính là dành đường cho tàu hỏa chạy, phần đường bộ là phần
nhô ra hai bên. Trên bờ hữu ngạn, phía trong thành phố Hà Nội, cầu được kéo dài
bằng cầu cạn xây bằng gạch, dài tám trăm mét (800m), kể cả cầu cạn cầu Hà Nội
có tổng chiều dài là hai nghìn năm trăm mét (2.500 mét).</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đây là một trong những
cây cầu lớn nhất thế giới, một công trình vĩ đại và đáng chú ý nhất cho tới nay
được thi công ở Viễn Đông.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đó là công trình của
các kỹ sư, chuyên gia, đốc công cùng công nhân người Pháp và nhân công An Nam,
nó làm nên vinh quang cho người lao động An Nam, các kỹ sư và kỹ thuật viên
người Pháp. Quả đúng như thế, nhờ vào kết quả lao động của người thợ châu Á,
nhiều người An Nam và có một số ít người Trung Quốc phụ giúp đã xây nên các mố,
trụ cầu để một cây cầu bằng thép được dựng lên. Một phần của công trình được
xây nên với vô vàn khó khăn chưa từng có ở một xứ như Bắc Kỳ, khí hậu khắc
nghiệt, thời tiết đổi thay bất thường. Một phần công trình được tạo nên với các
trụ đỡ bằng đá, mố ở hai bên bờ và các trụ ở các vị trí khác nhau trên mặt
sông, móng cầu được những người thợ làm việc trong điều kiện phải dùng thùng
khí nén, dưới độ sâu trung bình ba mươi hai mét tính từ mực nước thấp nhất
trong mùa khô.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Khi tôi đặt viên đá
đầu tiên cho cây cầu Hà Nội vào tháng chín năm 1898, mố cầu bên tả ngạn đã được
xếp bằng một phần đá thẳng hàng với các phần đá khác có cắm cờ, đánh dấu những
vị trí xây trụ.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong số người Pháp
đến dự lễ khởi công hôm ấy, từ tướng Bichot, tổng tư lệnh quân đội và Đô đốc
Beaumont, Tư lệnh hạm đội đến người lính thường; từ kỹ sư trưởng ngành cầu
đường đến các giám sát viên công trình, rất nhiều người hoài nghi, không tin là
công trình đồ sộ này có thể thực hiện được. Còn người bản xứ, khi được biết về
dự án xây cầu, họ coi đây là một hành vi điên rồ - Bắc cầu qua sông Hồng ư? -
Sao rồ dại thế nhỉ? chẳng khác nào chất núi này lên núi khác để leo lên trời.
Một con sông rộng như một eo biển, sâu trên hai chục mét, vào mùa lũ (mùa mưa),
mặt nước còn dâng lên cao tám mét nữa, dòng sông thì hay di chuyển, chỗ này bồi
đắp, chỗ kía xói lở - một con sông như thế, sao có thể trị được? Sao có thể chế
ngự được mà bên trên lại xây cầu đặt trên những trụ đá xuyên sâu xuống nước?
Sao có thể chống chọi được với làn sóng hung dữ?</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Các vị quan lại dù có
tư tưởng thông thoáng nhất, tinh thần cởi mở nhất cũng nghi ngờ quyết định táo
bạo của chúng tôi. Họ nói:</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Các ngài định chăng
một dây cáp từ bờ bên này sang bờ bên kia để hướng dẫn tàu bè qua lại?<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Không, chúng tôi
định xây một cây cầu bằng thép và bằng đá bắc qua sông.<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Mặt sông quá rộng,
cầu khó mà đứng vững được.<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Chúng tôi sẽ đỡ cầu
bằng các trụ xây.<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Sông quá sâu để xây
trụ.<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Chúng tôi có thể xây
từ độ rất sâu.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Các vị quan lại lo
lắng hỏi:</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Các ngài làm thật
vậy sao? Các ngài không sợ nếu chẳng may công trình thất bại sẽ gây ảnh hưởng
xấu như thế nào với dân chúng?</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chúng tôi trấn an họ,
chúng tôi hứa công trình nhất định sẽ thành công, bằng cách nêu lên các phương
tiện thi công rất hùng hậu.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Họ lại kêu lên:<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Không thể làm được!
và hạ giọng nói nhỏ đó là một việc hết sức rồ dại.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Mấy tháng sau, chỉ đến
lúc thấy các trụ cầu nhô lên khỏi mặt nước, các nhịp cầu bằng thép bắt đầu được
xây lắp, các vị quan hoài nghi ấy mới chịu thán phục. Họ nói:</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">- Thật là kỳ diệu!
người Pháp có thể làm mọi thứ họ muốn.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Câu nói này lan truyền
trong dân chúng. Người Pháp nhất định là mạnh, là thông thái hơn người ta
tưởng. Từ lâu người ta chỉ biết những gì mà người Pháp đã làm trong chiến
tranh. Bây giờ người ta mới thấy người Pháp làm những điều không kém hơn trong
sự nghiệp hòa bình. Họ đã chứng tỏ họ mạnh trong việc phá, nay người ta lại
thấy họ cũng mạnh không kém trong việc xây.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Người ta liên tục tò
mò hỏi những người thợ của công ty xây dựng vì thấy họ làm việc phải thở tự do
trong các thùng ép hơi kín bằng sắt như trên một con tàu, xây được đến đâu
thùng kín chìm sâu dần dưới nước đến đó, rồi làm việc thở bằng khí nén trong
thùng ép hơi kín để đào đất dưới lòng sông, rồi chôn phần đã xây sâu xuống
nước. Và các thùng hơi kín mít ấy cứ chìm mỗi ngày mỗi sâu xuống dưới nước. Các
thùng ép hơi đã ở độ sâu hai mươi mét dưới mặt nước, phải chịu áp lực hai
át-mốt-phe, rồi sâu xuống hai mươi nhăm mét, ba mươi mét, áp lực rất lớn đã lên
tới ba át-mốt-phe, rồi sâu thêm nữa đến ba mươi mốt, ba mươi hai mét, đôi khi
ba mươi ba mét, ở độ sâu này điều kiện làm việc cực kỳ nặng nhọc.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Những người thợ An Nam
thân hình bé nhỏ song làm việc ở độ sâu như thế mà không sợ, không một lời phản
kháng. Họ tự hào về điều đó, khi họ được kéo lên bờ, dân chúng xúm quanh tỏ lời
thán phục, đồng thời cũng thèm thuồng đồng lương rất cao của họ kiếm được. Nhà
thầu cầu tổ chức và chỉ đạo thi công hết sức tốt, biết chăm sóc chu đáo công
nhân, làm họ gắn bó với công ty. Các kíp thợ làm việc trong điều kiện thở bằng
mặt nạ chỉ làm việc bốn tiếng một ca. Sau đó họ được đưa lên cạn để kíp khác
xuống thay thế. Khi lên cạn, họ được đưa vào lều nghỉ ngơi, được bồi dưỡng
thuốc bổ, được xoa bóp và có bác sĩ đến thăm khám sức khỏe nếu cần. Cách đối xử
ân cần như thế thật quá sức tưởng tượng càng tăng thêm uy tín cho nhà thầu.
Nhân công lao động đua nhau kéo đến để nộp đơn xin được tuyển dụng vào làm việc
xây cầu.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Công việc xây dựng cây
cầu Hà Nội được tiến hành với những phương tiện hiện đại, những cố gắng không
ngừng đáng được ghi nhận. Các hàng trụ cầu hoàn thành đến đâu, những rầm thép
được đưa từ Pháp về kịp thời đến đấy và được lắp ráp ngay. Người ta trông thấy
cây cầu tiến dần từng ngày trên sông. Lại chính những người bản xứ đã ghép
những tấm kim loại, vận hành máy nâng có công suất lớn, tra các đinh tán
(ri-vê). Ban đầu, người ta dùng nhân công Trung Quốc để tán đinh vì họ khoẻ hơn
người An Nam, nhưng dần dần người An Nam đã thay thế họ. Tuy người An Nam không
khỏe bằng người Trung Quốc nhưng họ tích cực và khéo léo hơn nên có hiệu suất
cao hơn. Các kỹ sư Pháp ưa thích người thợ An Nam hơn.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Sau ba năm khởi công,
cây cầu khổng lồ đã hoàn thành. Nhìn gần, bộ sườn cầu bằng thép trông thật vĩ
đại. Chiều dài của cây cầu tưởng như vô tận. Nhưng từ dưới sông nhìn lên cây
cầu trong bức tranh toàn cảnh tổng thể thì nó chỉ như một cái lưới mắt cáo thanh
thoát, một dải đăng-ten giăng giữa trời. Dải đăng-ten bằng thép ấy đáng giá một
món tiền nhỏ là sáu triệu phờ-răng (francs).</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Việc xây dựng cầu Hà
Nội, người ta đã có nhã ý lấy tên tôi để đặt cho cầu, điều ấy muốn nhấn mạnh
vào trí tưởng tượng của người dân bản xứ. Những cách thức làm việc sáng tạo và
tài giỏi được sử dụng, những kết quả thu được đã làm họ có ý thức về sức mạnh
hào hiệp của nền văn minh Pháp. Điều tài tình của khoa học kỹ thuật, sức mạnh
công nghiệp của chúng ta bây giờ đã chinh phục tinh thần dân chúng ở xứ này
thay vì trước đây chúng ta phải quy phục họ bằng tiếng súng.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi đã khánh thành cầu
Hà Nội, cây cầu <b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">Doumer</i></b> với tên của tôi được đặt vào tháng 2 năm 1902, cùng lúc
với đoạn đầu tiên của hệ thống đường sắt Đông Dương. Từ đây tuyến đường sắt Hải
Phòng – Hà Nội, nối thủ đô với biển đã được đưa vào khai thác. Chuyến tàu đầu
tiên đã đi vào thành phố, tàu qua cầu và đã vươt trên 100 km đường sắt để chính
thức khai trương tuyến đường. Và cũng chính tuyến đường này đưa tôi trở về Pháp
sau khi kết thúc nhiệm kỳ của tôi ở Đông Dương.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tôi rất hài lòng được
thấy xứ Bắc Kỳ 5 năm trước còn nghèo khó, run sợ, nhút nhát, nay đã biến đổi
như thay da đổi thịt thành một miền đất có hòa bình, giàu hơn. Hà Nội đã trở
thành một thủ đô to lớn và xinh đẹp với những tượng đài, những tòa nhà theo
phong cách châu Âu đã và đang mọc lên từng ngày với một nhịp độ phát triển phi
thường. Bản thân người An Nam hình như không chịu đứng ngoài cuộc, tham gia
cuộc chơi đến cùng. Nhà gạch của người An Nam mọc lên san sát, ngày một nhiều
trên các đường phố. Trong khoảng thời gian từ 1898 đến 1902, trên toàn xứ Bắc
Kỳ, đặc biệt là Hà Nội, đâu đâu cũng hoạt động miệt mài, không mệt mỏi trên tất
cả các mặt của đời sống. Dân số thành phố tăng nhanh: từ ba chục nghìn dân năm
1897, đến năm 1902 ước tính có một trăm hai mươi nghìn dân. Số kiều dân Pháp
sống ở Hà Nội đã tăng lên với một tỷ lệ ít nhất cũng bằng nhịp độ tăng số dân
thành phố.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong một đất nước như
Ấn Độ-China (Đông Dương), nơi có nhiều con sông lớn, nhỏ chảy qua, thì số lượng
và tầm quan trọng của những cây cầu phải xây dựng là rất lớn. Đó chính là
nguyên nhân khiến chi phí cho việc xây dựng các tuyến đường sắt ở các vùng châu
thổ tăng cao. Đây là khoản chi lớn nhất về xây dựng đường bộ vốn không đòi hỏi
nhiều nỗ lực và hy sinh của những người thợ đào đất như người An Nam và đường
bộ hoàn toàn không phải là những công trình nghệ thuật.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Trong cùng thời gian
quyết định xây dựng cầu Hà Nội vào năm 1897, tôi cũng quyết định xây một cây
cầu khác có kich thước nhỏ hơn nhưng có công dụng lớn trên sông Huế. Trên chiếc
cầu này không có phần dành cho đường sắt, nối thành phố nơi đông đúc người bản
xứ Huế, Thành nội, Hoàng cung và các cơ quan hành chính An Nam, tất cả bên tả
ngạn với thành phố khu có người Pháp ở và nối với con đường đi Đà Nẵng
(Tourane) bên hữu ngạn sông Huế. Bởi lẽ từ năm 1897, ở Huế đã lập thành phố
Pháp, nhìn bên ngoài rất đẹp và đang không ngừng mở rộng. Một vài toà nhà rải
rác mà tôi đã nhìn thấy lúc tôi rời tàu biển lên đất liền để đến Huế lần đầu
tiên đã khuất trong nhiều công trình xây dựng. Chiếc cầu trên sông Huế đã góp
phần đem lại sinh khí cho thủ đô của An Nam.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Đương nhiên cầu Huế
được xây dựng nhanh hơn cầu Hà Nội. Cầu chỉ dài 400 mét, độ sâu của móng trụ không
quá 20 mét và chỉ chịu được trọng tải của các xe ô-tô và người đi bộ. Chính là
công ty Creusot của Pháp đã thầu thi công cây cầu này.<o:p></o:p></span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Chúng tôi đã khánh
thành cây cầu vào năm 1900. Cây cầu này được mang tên là <b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">cầu Thành Thái</i></b> tên của
nhà vua đã cắt dải băng tượng trưng để cho dân chúng dễ dàng qua lại. Việc làm
này thực sự đã đem lại niềm vui cho người An Nam sinh sống ở đây.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Năm 1897 cũng diễn ra
cuộc đấu thầu một công trình lớn khác. Đó là xây thêm cây cầu thứ ba, bắc qua
sông Sài Gòn mở một đường bộ từ Sài Gòn đi Biên Hoà và có cả phần đường dành
cho xe điện. Việc xây dựng đường sắt nối Nam Kỳ với Trung Kỳ đã làm thay đổi kế
hoạch ban đầu, phải gia cố công trình cầu Sài Gòn, tăng sức chịu lực của cầu
cho đường sắt và tàu hỏa qua cầu. Mặc dù những khó khăn ngoài dự kiến trong
việc đào hố trôn trụ cầu, có vài trụ phải chôn sâu tới 31 mét kể từ mực nước
thấp nhất của dòng sông. Cây cầu được gọi là <b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">cầu Bình Lợi,</i></b> do công ty
Levallois-Perret trúng thầu xây dựng đã làm xong và khánh thành vào tháng 2 năm
1902 trước khi hoàn thành tuyến đường sắt qua sông trên chiếc cầu đó. Cầu Bình
Lợi gồm 6 nhịp kim loại, trong đó có một nhịp dài 40 mét có thể quay ngang để
tàu thủy qua lại được.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Có lẽ bạn đọc sẽ thấy
nhàm chán nếu tôi kể ra tất cả các công trình thuộc loại này được thực hiện ở
Đông Dương từ 1897 đến 1902. Đối với thuộc địa, đó là thời đại của sắt thép,
thời đại của cầu. Ngoài những cây cầu xây cho đường bộ, hệ thống đường sắt còn
đòi hỏi phải có hàng trăm cầu nữa, trong số đó có một vài cầu cần được đặc biệt
chú ý. Ở Bắc Kỳ, <b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">cầu Hải Phòng, cầu Hải Dương, cầu Việt Trì, cầu Lào Cai </i></b>xứng
đáng được nêu tên.</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Ở Trung Kỳ có <b style="mso-bidi-font-weight: normal;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;">cầu
Thanh Hóa</i></b>, cũng như cầu lớn Hà Nội và nhìều cầu khác ở Đông Dương đều
do công ty Daydé và Pillé thi công. Cầu Thanh Hóa chỉ gồm một nhịp vòm, sải dài
160 mét bắc qua sông ở chỗ rất hẹp, lòng sông rất sâu không cho phép đào hố
chôn trụ đỡ. Việc lao rầm đã phải tiến hành ở thế chênh vênh trong những điều
kiện đặc biệt khó khăn và nguy hiểm."</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">***</span></span></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">P/s: Sau khi trở về Pháp, Paul Doumer tiếp tục
tham gia chính trường Pháp, đắc cử Tổng thống Cộng hòa Pháp ngày 13 tháng 5 năm
1931. Ngày 6 tháng 5 năm 1932, ông bị bắn chết bởi một người Nga tị nạn chính
trị tại Pháp tên là Paul Gorguloff. <o:p></o:p></span></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="background: white; line-height: normal; margin-bottom: .0001pt; margin-bottom: 0cm;"><i style="mso-bidi-font-style: normal;"><span style="color: #050505;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Tương truyền khi ông chết, người Pháp định
mang thi hài ông táng trong điện Panthéon, nhưng vợ ông không đồng ý, nói rằng:
“cả đời ông ấy đã hy sinh cho nước Pháp, còn bây giờ ông ấy là của tôi”, rồi bà
chôn ông trong khu vườn mộ gia đình, bên cạnh mộ của bốn người con trai, cả bốn
đều hy sinh trong Thế chiến thứ nhất.<o:p></o:p></span></span></i></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><br /></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><span style="font-family: arial; font-size: large;">Nguồn: Ảnh Hà Nội xưa<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal" style="line-height: normal;"><a href="https://www.facebook.com/groups/2535427579824943/posts/5720734041294265/?__cft__%5b0%5d=AZV0ptXM4fXD878HJi5iFb6dJiuaCF05XMuy2jrK-c_71KXiwOY5XXVc5EtJm6Ibn3pT9csIiNusZwPqvLpi59imkms9FZ3Wg-TT3fkETIXPLBDSowWeFlJXzeQqnFygGGzwaBekUXuY_ZqbPoNbi-UC&__tn__=%2CO%2CP-R"><span style="font-family: arial; font-size: large;">https://www.facebook.com/groups/2535427579824943/posts/5720734041294265/?__cft__[0]=AZV0ptXM4fXD878HJi5iFb6dJiuaCF05XMuy2jrK-c_71KXiwOY5XXVc5EtJm6Ibn3pT9csIiNusZwPqvLpi59imkms9FZ3Wg-TT3fkETIXPLBDSowWeFlJXzeQqnFygGGzwaBekUXuY_ZqbPoNbi-UC&__tn__=%2CO%2CP-R</span></a>
<span style="font-family: Times New Roman, serif; font-size: 14pt;"><o:p></o:p></span></p>Nguyễn Ngọc Dươnghttp://www.blogger.com/profile/05819322624468622388noreply@blogger.com0