4183. Câu thơ Tản Đà như sấm*
Câu
thơ Tản Đà như sấm*
*
THẠCH GIẢN
Chẳng ai hiểu dân tộc
mình bằng các nhà văn nhà thơ, bởi lẽ họ là người chép sử của dân tộc, họ nói
lên tiếng nói của dân tộc.
Nhà văn Phùng Tuyết
Phong hồi thập niên 30 đến thăm Mao Trạch Đông ở chiến khu Thụy Kim có kể cho
Mao nghe: “Một
người Nhật nói, cả Trung Quốc chỉ có 2 người rưỡi hiểu được người Trung Quốc.
Một là văn hào Lỗ Tấn, hai là Tưởng Giới Thạch, nửa người kia là Mao Trạch Đông”.
Nghe xong, Mao cười ngất: Hảo, cái tay
Nhật Bản ấy nói đúng lắm!
Hai thập niên sau, Chủ
tịch Mao nói: Lỗ Tấn mới là đệ nhất thánh nhân của Trung Quốc, còn tôi (Mao)
chỉ là “hiền nhân”.
Ở ta cũng có nhà thơ
Tản Đà chỉ dùng hai câu thơ là đủ nói lên tính cách dân tộc mình:
Dân hai nhăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con.
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con.
Thằng trẻ ranh này xin
múa rìu qua mắt thợ để lạm bàn về tính trẻ con của
người Việt ta.
Trẻ con ai chẳng hồn
nhiên? Vì thế nếu có lỗi lầm gì thì thiên hạ cũng bỏ qua. Còn nhớ năm xưa Chủ
tịch Hồ Chí Minh chính thức đến thăm Trung Quốc. Sau khi Bác Hồ làm cụ Mao đớ
người ra vì cái ôm hôn nồng thắm chưa từng có trong lịch sử ngoại giao thế
giới, toàn bộ lưu học sinh ViệtNam có mặt ùa tới ôm lấy Bác, có anh sờ cả
râu Bác. Cụ Mao đứng như trời trồng; mấy cán bộ bảo vệ Trung Quốc cuống lên
không biết làm thế nào để bảo vệ hai lãnh tụ. Nghe nói sau đấy họ bị kiểm điểm
gay gắt lắm, còn học sinh ta thì chẳng sao.
Trẻ
con thích gì?
Thích
hình thức. (Già được bát canh, trẻ được manh áo mới). Bệnh
hình thức của ta có lẽ nặng nhất thế giới. Cứ xem đại lễ 1000 năm Thăng Long-Hà
Nội thì đủ rõ. Chẳng thấy thủ đô sạch hoặc văn minh thêm, mà có lẽ ngược lại,
trong khi tiền tỷ tiêu cả trăm, nghìn.
Thích
được khen, ghét bị chê. Gặp người nước ngoài bao giờ cũng
hỏi họ thấy Việt Nam thế
nào. Vì phép lịch sự, ai lại chê chủ nhà bao giờ. Nhà đài ta phỏng vấn chính
khách, nguyên thủ nước ngoài không bao giờ thiếu câu hỏi ấy (xem phỏng vấn Ban
Ki-mun ... mới đây). Được khen thì hý hửng lắm. Sao không hỏi có thấy chúng tôi
có khiếm khuyết gì? Một tiến sĩ tâm lý viết sách nói về tính cách người Việt,
sách in xong bị thu hồi ngay khi chưa kịp bán.
Thích
khoe khoang. Vì còn bé nên chỉ có thể khoe bố mẹ, ông bà, chứ bản
thân có gì để khoe. Bệnh ca ngợi, khoe khoang tổ tiên rất thịnh hành (“Ăn mày
dĩ vãng”). Thời cách mạng, kháng chiến, cha ông ta vô cùng giỏi. Nhưng chúng ta
bây giờ giỏi cái gì? Tham nhũng, lãng phí, giả dối, đạo văn, đạo công trạng
người khác thành của mình, chạy chức ... Chẳng hiểu có cái gì xấu của xã hội tư
bản mà ta còn thiếu?
Trẻ
con làm gì cũng khác người lớn.
Ta có
lắm cái khác thiên hạ đến kỳ cục. Một ông Giám đốc Sở tỉnh Hà Tây cũ lái ô tô
cán phải hai bố con đi xe máy, không đỗ xe đưa người ta đi cấp cứu (nếu cấp cứu
kịp có thể sống) mà vô lương tâm lái xe vù mất. Hai mạng người chết, ông này
lĩnh cái án treo! Kỳ cục là Tòa Tối cao cũng bỏ qua. Chuyện này đáng ghi vào
Sách Ghi-nét về xử án công bằng.
Bài
Tiến hay lùi đúng lúc cũng là yêu nước trên VietnamNet vạch ra: “Từ tháng sáu (2010) đến nay có quá nhiều điều
phải bàn, (đó là) những câu chuyện ... an nguy của xã tắc”:
- Cho
nước ngoài thuê khoảng 340.000 hec ta đất rừng với giá 1 hec ta bằng 10 bát
phở; - Dự án đường sắt cao tốc với dự kiến 56 tỷ USD bị Quốc hội bác;
- Quy
hoạch chung Hà Nội với sáng kiến dời đô và tiêu hủy đất nông nghiệp kỷ lục; -
Dự án Bô xít ở Tây Nguyên, quả bom nổ chậm bùn đỏ lơ lửng treo trên đầu dân
tộc; - (Con tàu) Vinashin với khoảng 86.000 -120.000 tỷ đồng tiền ngân sách
(thuế dân) đang chìm theo làn nước lạnh.
Tác
giả bài báo đưa ra một từ rất hay Tư duy bỗng dưng: - Bỗng dưng phải làm đường sắt cao tốc; - Bỗng dưng
phải dời đô lên Ba Vì; - Bỗng dưng phải khai thác bô xít ... Khó mà kể hết
những cái bỗng dưng ấy. May mà dân chúng, các nhà trí thức mạnh dạn góp ý (tuy
rất dè dặt), nếu không thì còn phí vài trăm tỷ đô vì cái tư duy bỗng dưng cả
thế giới không có.
Đúng
là tư duy trẻ con. Bỗng dưng nghĩ ra và “quyết” làm ngay, chẳng hề cân nhắc
tính toán. Lại thích làm chuyện lớn trong khi chưa biết nó ra sao. Tiền của bố
mẹ (tức của dân) cho nên không xót, chậc lưỡi một cái là xong. Bố mẹ xót ruột
nhưng thương con nên bỏ qua.
Trẻ
con dễ tính và dễ quên. Tính cách này vừa hay vừa dở. Hay
ở chỗ không thù dai, sẵn sàng bắt tay kẻ thù cũ khi họ chơi đẹp. Dở ở chỗ hay
quên chuyện lớn. Chuyện to đùng là mỗi con dân tự dưng è cổ gánh món nợ cả
triệu bạc thì không dành phiên họp riêng để bàn, trong khi chuyện 20 năm nữa
may ra mới làm (đường sắt cao tốc) thì bàn tới bàn lui, lại còn bỏ phiếu thông
qua nữa, chưa kể trước đó một số vị còn đi nước ngoài tham quan bằng tiền dân!
Báo
chí khoe GDP tăng trưởng mấy phần trăm, nhưng ít nói tới giá cả tăng chóng mặt.
Trẻ
con hay chối lỗi. Một vị hoa tay tươi cười nói như
ra lệnh trong kỳ họp Quốc hội trước: Ta nhất định phải làm đường sắt cao tốc.
Kỳ họp này chẳng thấy vị nào ra phân trần về vụ Vinashin. Rồi xem, có ai từ
chức vì chuyện “bỗng dưng” mất 4-5 tỷ đô-la này.
... Trẻ
con thì lắm chuyện lôi thôi, rông dài kể mãi sao hết. Mong bạn đọc bàn thêm.
Dân
tộc Việt Nam không thể mãi mãi trẻ con, mà phải
trưởng thành, tiến vào hàng ngũ những dân tộc tiên tiến. Nếu đất nước có bé về
diện tích thì cũng là bé hạt tiêu – như Nhật Bản, Hàn Quốc , Israel ,
chẳng sợ gì nước lớn. Huống chi ta đứng thứ 13 thế giới về số dân.
Muốn
vậy phải dựa vào dân, phải cho dân được thật sự tự do nói, sao cho “Dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra”, chớ có vì lợi ích của một số người hoặc nhóm. Phải
khai thác tối đa trí tuệ của dân. Người Việt không thua kém mặt bằng chung tri
thức của nhân loại. Ngô Bảo Châu đã cho thấy Việt Nam là dân tộc thứ hai ở châu Á giành được
giải Nobel Toán cao quý.
Dẫu
có thế nào thì trẻ con cuối cùng vẫn thành người lớn, vì có sự dạy dỗ của cha
mẹ, của xã hội. Nhưng một dân tộc thì ai dạy dỗ? Nếu không phải là chính chúng
ta, những người chủ của đất nước này. Cả tôi lẫn bạn hãy suy ngẫm, hãy kiểm
điểm thật kỹ bản thân, vì tư duy của chúng ta hãy còn trẻ con lắm, dù đã 4000
năm tuổi.
Lạy
cụ Tản Đà, mong cụ linh thiêng chỉ bảo chúng con vài lời.
T.G/Blog
Trần Nhương
------------
*) tên bài do Trần Nhương đặt lại. Tên của tác giả là
"Nước 4000 năm vẫn trẻ con"
Nhận xét