3910. Trước bữa tiệc Tất niên trên núi Tản
Trước bữa tiệc Tất niên trên núi Tản
Truyện
phiếm của
Trịnh
Kim Thuấn &ND /PNTB
Trên
đỉnh núi Tản Viên ngày cuối năm. Cây cối vừa trút bỏ bộ áo tuyết trắng toát và
giá lạnh. Chim chóc trở về thi nhau hót vang cả một khu rừng. Như thường lệ,
năm nay buổi tiệc tất niên đưa tiễn năm con Dê đón năm con Khỉ vẫn diễn ra trên
đỉnh núi.
Tuy
nhiên, không khí năm nay có vẻ trầm và hơi căng thẳng. Đã thế, lại xuất hiện
một vị khách không mời bất chợt đến. Đó là cụ Rùa Hồ Gươm ở kinh thành Thăng
Long (Đại Việt) vừa qui tiên.
Các
thần, thánh và tiên đều có mặt đông đủ. Chủ trì bữa tiệc là Đức Vua Hùng đệ
nhất. Kế đến là các vua Hùng 18 đời, các vua Đinh, Lê, Lý, Trần… Chủ nhà là
thần Sơn Tinh, đăng cai nên nom rất phong độ.
Mở
màn là vũ điệu khai tiệc do các nữ quân nhân của Bà Trưng, Bà Triệu biểu diễn
đầy khí thế hào hùng trong nền nhạc Hội nghị Diên Hồng. Tiếp đó, lão tướng Lý Thường Kiệt sang sảng đọc lại bài
thơ Nam Quốc Sơn Hà, trên nền nhạc Bạch Đằng Giang:
Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Vua
Hùng sau khi tuyên bố khai tiệc, không quên giới thiệu vị tân khách là Cụ Rùa ở
Hồ Gươm, kinh thành Thăng Long. Cụ Rùa đứng dậy đáp lễ với mọi người, cụ cúi
chào ngài Lê Lợi.
Cụ
Rùa vừa ngồi xuống thì thần Thủy Tinh ngồi bên, ghé tai nói nhỏ:
“Đại
Việt mình mấy mươi năm qua hết binh đao, khói lửa, đất nước có vẻ phồn thịnh,
nghe đâu chỗ nào cũng thấy lễ hội sầm uất, toàn ăn chơi xả láng… Ngài được họ
rất sùng bái, từ dân thường đến quan chức các cấp đều gọi ngài là “Cụ”. Bây giờ
khoa học phát triển, ngài được họ chăm sóc từng li từng tí, động hu hi, sổ mũi
nhức đầu là chúng nó cử các nhà khoa học, thần y đến chăm sóc…Ngày xưa, khi
sinh thời chúng tôi sao được như ngài. Sướng thế mà sao không tiếp tục sống, hưởng
thụ mà lại vội vàng lên đây theo người thiên cổ !?
Cụ
Rùa nghe, hơi nổi cơn tự ái. Cụ nói mát
với Thủy tinh: “Ngài có muốn sướng thì xuống đấy mà ở. Cái Hồ Gươm vẫn còn
nguyên, có bị lấp đi để xây nhà nghỉ, khách sạn đâu! Nước vẫn đầy, rất phù hợp
với những Thủy thần như ngài! À, mà bây giờ xung quanh bờ hồ con gái đẹp lắm,
đẹp hơn nàng Mỵ Nương ngồi cạnh Sơn Tinh kia kìa. Ngài mà sống ở Hồ Gươm thì
tha hồ mà chọn, chả phải giành giật với ai, chả phải phát động một cuộc chiến
tranh nồi da xáo thịt như ngài với Sơn Tinh năm xưa, khiến “trâu bò húc nhau
ruồi muỗi chết”. Chiến tranh chỉ khổ dân thôi !
Thủy
Tinh nghe giọng cụ Rùa ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Chắc lão Rùa này trong lòng có
gì uẩn khúc nên vừa quy tiên đã xổ ra những lời “mát mẻ”, theo kiểu “giận cá
chém thớt” đây?”. Chờ cho ông Lý Thường Kiệt đọc xong bài thơ Nam Quốc Sơn Hà,
Thủy Tinh gợi ý: “Hôm nay ông Rùa Hồ Gươm là tân khách, vừa mới ở Kinh thành
Thăng Long về, chắc ngài có nhiều tin hay. Đề nghị mời ông Rùa phát biểu ạ”.
Đức
Vua Hùng chủ trì nói: “Đúng rồi. Xin ông Rùa nói rõ về nguyên nhân cái chết của
mình. Nghe đâu sau khi ông đi, trên mạng internet người ta cũng nhiều ý kiến
lắm, bình loạn cả lên! Nhân đây cũng nói thêm thế này. Cái thời chưa có internet
thì những người ở trần thế họ làm gì xấu đều giấu diếm cõi tiên, bịt mắt thánh
thần, mình cũng chịu. Nhưng bây giờ cái sóng internet nó bay lên tận giời, nó
là “thế giới phẳng” nên chả giấu được gì, gần đây “phơi” cả bí mật quốc gia
lên, đến nỗi Bộ trưởng Công an cũng phải phàn nàn. Tuy nhiên, thông tin mạng là
loạn xạ, nhiều ý kiến khác nhau, phải mất thời gian chắt lọc mới biết đâu phải,
đâu trái. Từ thời có internet, trẫm cũng biết được, ở Đại Việt mình
có nhiều kẻ háo danh, toàn tự khoe hay, khoe tốt, báo cáo thống kê phần nhiều
tô hồng…, nên khi bị lộ ra thì làm cho dân chúng thất vọng, mất lòng tin. Vì
thế, bọn này nó ghét mạng mẽo lắm, chỉ muốn diệt nhưng vì xu thế thời đại nên
nó phải chịu… Nhưng thôi, bây giờ xin mời ông Rùa Hồ Gươm phát biểu. Phải nói
thật đấy nhé, chớ có vu cáo cho người tử tế.”
Cụ
Rùa từ từ đứng lên, đưa mắt quan sát cả khán phòng, rồi chậm rãi nói:
- Thưa
các vị, những năm gần đây, ở trần thế nước Đại Việt nhiều chuyện lắm. Tôi chỉ
xin nói đôi điều liên quan đến việc quy tiên của mình. Đành rằng, theo qui luật
Sinh, Lão, Bệnh, Tử thì ai chả phải chết, nhưng ở tuổi tôi, dù đã sống được mấy
trăm năm song thực ra cũng chưa đến mức phải ‘lên tiên’. Sau khi tôi “đi” vào
đúng ngày Lãnh đạo họ tập trung khai hội rất to ở kinh thành, nên những kẻ thối
mồm nó cho là tôi chết là điềm báo chẳng lành cho những người cầm quyền Đại
Việt vì đã làm đất nước khánh kiệt, suy thoái… Nhưng đâu phải thế, cái chính là
ở một môi trường ô nhiễm như vậy, lại cộng với tuổi cao, sức yếu mà cứ sống
khoẻ được mới là điều lạ. Sinh có hạn, tử bất kỳ, tôi đã bị nhiễm chất độc
trong hồ Hoàn Kiếm mấy năm rồi, nay không chịu thêm được nữa thì đi, đi ngay
đúng ngày tập trung khai hội của họ, nhưng không phải tôi tự chọn được ngày
chết.”
Vua Hùng: - Ta cũng có nghe nạn ô nhiễm môi trường ở
dưới đó ghê lắm. Hình như vừa rồi có ông Bộ trưởng một ngành kinh tế tổng hợp
nói trắng ra là sự suy thoái về môi trường là mối đe
doạ lớn nhất đến sự tồn vong của đất nước. Ông có thể nói thêm vấn đề này?
- Vâng xin thưa, cái Hồ Gươm, Tháp Rùa là
biểu tượng của đất kinh kỳ, xưa kia nước trong xanh, người ta còn tắm được.
Nhưng bây giờ thì bẩn lắm. Nó cũng nằm trong cái nạn ô nhiễm chung của cả đất
nước. Một ông Giáo sư người Việt định cư ở Úc tên là Nguyễn Văn Tuấn, ông ấy
thường xuyên về thăm quê và gần đây có nhận xét thế này trên Facebook: “Môi
trường sống xuống cấp thê thảm. Sự gia tăng dân số gây áp lực cực kì lớn đến
môi sinh. Mật độ dân số tăng nhanh, ngay cả ở vùng nông thôn. Có thể nói rằng
hầu hết các con sông ở Việt Nam đang chết. Tất tần tật, kể
cả heo gà và có khi cả người chết, cũng bị vứt xuống sông. Những con sông
Việt Nam đang
chết vì chúng đã biến thành những bãi rác di động khổng lồ…”. Vậy thì xin quý
vị hình dung: một khi những con sông “trở thành những bãi rác di động khổng
lồ”, thì cái Hồ Hoàm Kiếm cũng là một bãi rác cố định ở trung tâm Kinh thành
chứ sao!... Họ biết cả đấy, vì thế những người quản lý lại có cớ xin kinh phí nạo vét, thay nước hồ nói là cứu lấy tôi, chăm sóc tôi, khiến tôi mang
tiếng là vì sự sống của riêng mình mà làm hại tiền dân. Họ lấy tôi làm cái bung
xung để chi tiền! Người dân không biết lại oán trách…Thôi thì chết quách đi cho
rồi! Tôi đã báo cáo toàn bộ sự việc đến Ngọc hoàng Thượng đế, ngài chấp thuận
nên tôi mới được phép qui tiên, để hôm nay trong bửa tiệc tất niên được gặp gỡ
quí vị. Tiện đây tôi nhờ hai vợ chồng Sơn Tinh và Mỵ Nương cho tôi tá túc ăn
Tết trên đỉnh núi này. Qua Tết tôi sẽ đi tìm thần Kim Qui, vua An Dương Vương
và vợ chồng Trọng Thủy - Mỵ Châu để ôn lại câu chuyện lịch sử Dân tộc. Bởi Lịch
sử nhiều khi có những chi tiết dường như lặp lại?...
Nàng
Mỵ Nương vội vã nói: “Thưa lão Rùa, chuyện nhỏ, chúng tôi rất hoan nghênh lão,
lão muốn ở bao lâu cũng đặng. Tết Nguyên tiêu chúng tôi sẽ tổ chức tiệc thơ có
mời các thi hào, thi bá đến dự, có lão càng thêm vui. Trong tiệc thơ này sẽ có
Lê Thánh Tôn, Nguyễn Du, Nguyễn Trãi, Nguyễn Gia Thiều, Tản Đà…
Vua
Hùng nói: Năm qua, ta nghe ở Hạ giới đất Thăng Long và cả Đại Việt có nhiều rắc
rối nên nay sẽ cử con Bạch Hầu xuống giúp. Rồi Vua gọi: “Bạch Hầu đâu? Đã sắp
bước sang năm Con Khỉ nhà ngươi, ta cho ngươi xuống kinh thành Thăng Long, Đại
Việt, nơi cụ Rùa ở bấy lâu nay, giúp đỡ bá tánh, nếu khó khăn thì báo cáo lên…”
Bạch
Hầu giẫy nẫy: “Bẩm bệ hạ, con không thể đi được ạ !”
Vua
Hùng: - Vì sao ?
Bạch
Hầu: “Con thường xuyên theo dõi trên mạng, có hôm đến khuya mới đi ngủ. Ở đất
Thăng Long bây giờ có quá nhiều rối rắm. Nạn ùn tắc xe cộ, ô nhiễm môi trường,
ngộ độc thực phẩm, án mạng phát triển, khiến người dân lúc nào cũng thấy bất
an. Con người trần thế của Đại Việt bây giờ chỉ thích dối trá, sợ sự thật, nên
có quá nhiều người đang tìm cách tránh xa sự trung thực. Cái ác lên ngôi, cái
Thiện lép vế, không được bảo vệ. Ở kinh thành Thăng Long những người có trách
nhiệm dám chỉ đạo cho đốn hạ hàng ngàn cây xanh cổ thụ. Nghe đâu họ còn “đi đêm”
với nhau cho Doanh nghiệp xây nhà chọc trời ngay cạnh Lăng Cụ Hồ, vượt quá quy
định đến 5 tầng, thật chả còn coi pháp luật ra gì! Đường sắt trên cao Cát Linh
- Hà Đông cho bên Tàu đấu thầu. Họ giả vờ bỏ thầu thấp để được nhận công trình.
Nhưng làm hoài không xong, thi công thì gây nhiều tai nạn chết người đi đường, vốn
lại đội lên đến mây xanh, rồi lại cấp tiếp vốn, chả ai việc gì, chỉ hại tiền
thuế của dân. Đường ống dẫn nước sinh hoạt sông Đà thì bị vỡ liên tục nhưng
không ai bị xử lý... Một đất nước nom bề ngoài như thế nhưng thực sự không yên
bình, xin Bệ hạ cử Tôn Ngộ Không có 72 phép thần thông biến hóa, đang ngụ ở Ngũ
Hành Sơn (Đà Nẵng) xuống giải quyết?”
Vua
Hùng đệ nhất trầm ngâm: “Thôi được, nghe đâu vừa rồi dưới đó họ khai hội, bầu
lại Bộ máy lãnh đạo, biết đâu có sự đổi mới làm cho Thăng Long và Đại Việt
chuyển biến cũng nên? Vì vậy, ta tạm thời gác lại chuyện nầy, chờ xem cái bộ máy
mới họ có chuyển biến để tháo gỡ khó khăn cho dân chúng không. Đặc biệt ta có
nghe hình như có kẻ định bán dần đất của Đại Việt cho Tàu, mà hiện nay bọn Tàu
cũng đang có nhiều mưu mô và hành động chiếm biển đảo của Đại Việt, biến Biển
Đông thành cái “ao nuôi cá mè” của họ…
Nếu
bộ máy lãnh đạo mới không chịu suy nghĩ, đổi mới đất nước, vẫn bảo thủ, để Đại
Việt ta trì trệ và rơi vào nô lệ cho Tàu thì yêu cầu tất cả các Thần Linh trên
núi Tản cùng các Thánh, Tiên ở khắp nơi không được nương tay với những kẻ đứng
đầu Đại Việt sắp tới.
Tất
cả đồng thanh: “Bệ hạ anh minh!”
Vua
Hùng nâng cốc mời mọi người cạn ly và nâng cao quyết tâm của giới Thần linh, để
giúp cho Đại Việt sánh vai cùng các nước tiến bộ trên thế giới.
03/02/2016 Trịnh Kim Thuấn &
ND /PNTB
Nhận xét