3624.Cấm không đúng pháp luật
Phòng giáo dục và Đào Tạo Tp.Châu Đốc ban hành văn bản cấm không đúng pháp luật
Ls Nguyễn Tấn Thi
Gần
đây, khi dư luận còn chưa hết sững sờ vì quyết định xử phạt vi phạm hành chính
đối với 3 cán bộ công chức ở tỉnh An Giang vì có nhận định chủ tịch tỉnh có vẻ
mặt "kênh kiệu" thì nay cũng trong tỉnh này lại xuất hiện một văn bản
cấm cán bộ công chức một số nội dung khi thực tham gia mạng xã hội. Cụ thể ngày
02/11/2015 Phòng giáo dục Tp.Châu Đốc đã ban hành văn 1192/ PGĐT có nội dung
"nghiêm cấm" tất cả cán bộ, giáo viên, nhân viên và học sinh trong
các trường học trực thuộc Phòng giáo dục Tp. Châu Đốc không được thực hiện các
hành vi sau: bình luận, thích (like), chia sẻ (share), đăng nội dung các vấn đề
liên quan đến chế độ chính sách, chính trị, tôn giáo, phản động, chống phá
chính quyền, làm ảnh hưởng uy tín cá nhân người khác.
Theo
quy định của Hiến Pháp thì quyền tự do ngôn luận của công dân được tôn trọng và
đảm bảo. Tham gia mạng xã hội, tức cá nhân được quyền tiếp nhận thông tin từ
mạng xã hội hoặc báo chí liên quan đến nhiều vấn đề của đời sống xã hội, trong
đó quan trọng là những vấn đề về chính trị, chính sách và pháp luật của Đảng và
nhà nước. Và, cá nhân có quyền bày tỏ quan điểm nhận định và phát biểu quan
điểm của mình trên mạng xã hội. Công dân có quyền bày tỏ ý kiến, phản biện tất
cả những vấn đề mà mình tiếp nhận được, miễn sao không vi phạm điều cấm của
pháp luật.
Trong
nội dung văn bản của Phòng giáo dục Tp.Châu Đốc có những điều đã bị pháp luật
cấm và có quy định biện pháp xử lý hành chính, hoặc hình sự như phản động,
chống phá chính quyền, làm ảnh hưởng uy tín của cá nhân khác. Những điều cấm
này đã được quy định trong bộ luật hình sự, và các văn bản quy phạm pháp luật
khác. Tuy nhiên tại văn bản của Phòng giáo dục Tp.Châu Đốc còn liệt kê để
"nghiêm cấm" các hành vi khác là không đúng. Đây là sự xâm phạm quyền
tự do ngôn luận của công dân. Những quyền tự do ngôn luận, bày tỏ ý kiến, phản
biện về những vấn đề về chế độ chính sách, về chính trị, tôn giáo được Hiến
pháp và pháp luật đảm bảo. Viêc bày tỏ ý kiến, phản biện của công dân về nhũng
vấn đề trên còn nhằm góp phần hoàn thiện các chế độ chính sách, hoàn thiện pháp
luật. Đây là việc làm cần khuyến khích.
Theo
quy định thì nhũng điều công dân không được làm, nhũng hành vi bị cấm phải được
đưa và các văn bản quy phạm pháp luật. Xét về thẩm quyền thì Trưởng phòng giáo
dục không có thẩm quyền ban hành điều cấm và văn bản được ban hành là công văn
nên cũng không thể có quy định điều cấm đối với công dân. Trong văn bản 1192 có
dẫn các văn bản chỉ đạo của cấp trên như công văn 3018/UBND của Uỷ ban thành
phố Châu Đốc và Công văn 574/STTTT của Sở Thông tin và Truyền thông tỉnh An
Giang. Tuy nhiên xét về thẩm quyền thì hai cơ quan trên cũng không có thẩm
quyền ban hành điều cấm đối với công dân.
Có ý
kiến cho rằng Phòng giáo dục ban hành văn bản này để áp dụng nội bộ trong phạm
vi các trường trực thuộc, có thể xem như nội quy có giá trị pháp lý đối với các
cán bộ công chức, giáo viên, học sinh. Đây là một quan điểm chưa đúng bởi nội
quy chỉ có gí trị đối với những hành vi liên quan đến việc thực hiện công việc
của cơ quan tổ chức của các thành viên cơ quan tổ chức đó. Trong trường hợp này
các cơ quan chức năng của tỉnh An Giang đã cấm công dân thực hiện những quyền
liên quan đến nhũng vấn đề chung của xã hội mà mọi công dân điều có quyền tự do
ngôn luận.
Thiết nghĩ Phòng giáo dục Tp.Châu Đốc đã vượt quá thẩm quyền khi
ban hành văn bản 1192, gây phản ứng không tốt trong dư luận. Những quy định hạn
chế một cách nghiêm khắc của các cơ quan chức năng tỉnh An Giang, với một ý nghĩ
nào đó đã làm cho công dân lo sợ khi sử dụng mạng xã hội. Vô hình chung đã hạn
chế quyền tiếp nhận và chia sẻ thông tin, hạn chế công dân tiếp cận môi trường
Internet, không tốt cho sự phát hiển công nghệ thông tin của đất nước. Điều này
còn trái với nguyện vọng của Thủ tướng chính phủ vừa phát biểu gần đây là
khuyến khích công dân sử dụng mạng xã hội để xây dựng xã hội tốt đẹp hơn. Phòng
giáo dục Tp.Châu Đốc cần huỷ bỏ ngay văn bản 1192 và có thể ban hành một văn
bản khác mang tính hướng dẫn, khuyến khích chứ không được cấm công dân thực
hiện các quyền tự do ngôn luận của mình.
Nhận xét