3795. Một lần nhậu thuê
MỘT LẦN NHẬU THUÊ
Vương Đình Trung /31 /7 /2015
Lão nhận được điện thoại của thằng cháu là sếp ở trong
thành phố:
- Hôm nay chú nghỉ một buổi chợ, đúng mười một giờ trưa đến
cơ quan cháu nhé.
Lão ngắt lời nó:
- Đến chỗ anh có việc gì? Anh tưởng tự dưng tôi nghỉ được
buổi chợ à.
- Chú yên tâm, ngày công hôm nay của chú, cháu sẽ thanh
toán. Chú nhớ tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề vào.
Lão không biết nó gọi mình đến cơ quan nó có việc gì . Lâu
nay lão có nhờ vả nó chuyện gì liên quan đến giấy tờ đâu mà nó bảo mình phải
đến cơ quan nó. Nó lại bảo trả tiền ngày công cho mình nữa chứ. Trong lòng
lão thấp thỏm bao câu hỏi . Nhưng cuối cùng lão vẫn quyết định đến cơ quan
thằng cháu như đã hẹn.
Đúng giờ, lão xuất hiện ở cổng cơ quan thằng cháu, đã
thấy nó ngồi trên ô tô, vẫy lão lại, cửa xe mở, nó bảo lão lên xe. Trên xe đã
có mấy người, cả trai, cả gái, chắc là người trong cơ quan nó. Vì ngồi xa
thằng cháu nên lão cũng chả dám hỏi là đi đâu . Nó cũng chả nói gì với lão cả,
chỉ giục lái xe cho xe chạy.
Xe đỗ ở một nhà hàng khá nổi tiếng , mọi người lục tục
xuống xe . Lão đến gần thằng cháu hỏi:
- Anh đưa chú đến đây làm gì?
- Để nhậu chứ làm gì nữa chú.
Lão chả hiểu gì cả, đang tự nhiên nó lại đưa mình đi nhậu
là sao, mặt lão cứ ngây ra với bao câu hỏi trong đầu. Mà những người quanh lão
toàn người lạ, ăn uống với những người lạ ngại bỏ xừ.
Thằng cháu nói như giao nhiệm vụ cho lão:
- Hôm nay chú phải uống hết mình. Thể hiện phong độ của một
cao thủ rượu. Trong bữa rượu chú cứ làm theo sự chỉ đạo của cháu.
Lão lờ mờ hiểu ra, thằng cháu nhờ tài uống rượu của lão để
đi tiếp khách đây mà . Lão thấy bực mình , nó mời mình đi ăn là một chuyện ,
đằng này nó lại thuê mình đi ăn. Nhưng sự đã rồi , lão đã đến đây rồi...
Cả bọn kéo nhau vào nhà hàng. Một dãy bàn dàì bầy đầy
những món ăn, một toán người đã ngồi sẵn ở đấy, đứng dậy ùa ra đón tiếp bọn
lão ríu rít. Lão nghe loáng thoáng thằng cháu giới thiệu lão với một người
cũng trạc tuổi lão: Đây là phó ban của tôi. Lão chả biết nó bịa ra như thế để
làm gì .Lão thấy lo lo , chả biết phó ban là cái gì. Lão rặn ra một nụ cười,
đưa tay ra bắt tay đối tác.
Cuộc nhậu diễn ra tưng bừng. Lão cứ lo hão huyền thế thôi, chứ chả ai quan tâm đên lão là phó ban hay phó bản gì cả. Rượu cứ rót tràn,
cụng, cạn, rót...
Chừng giữa bữa tiệc, thằng cháu bảo lão đi chúc tất cả
khách, lão làm theo ngay, lão tự nhủ :Để xem cuộc nhậu này nó là cái gì. Khi
đến bên ông mà lão được thằng cháu giới thiệu lúc gặp nhau, thì thằng cháu đến
nói:
- Hai bác đại diện cho hai bên cưa đứt chai này để tỏ tình
hợp tác hữu nghị.
Tất cả vỗ tay tán thưởng. Rượu được rót ra hai bát to ,
hai lão cụng bát và: trăm phần trăm.
Lão đối tác nốc được nửa bát thì đặt bát xuống bàn xin chịu. Lão thản nhiên uống hết bát rượu trước sự ngưỡng mộ của cả bọn
Hình như bữa tiệc thành công ngoài ý muốn của thằng cháu.
Nó vui lắm bảo lão:
- Giờ đến tăng hai, chú không cần tham gia. Tiền công của
chú đây.
Nó dúi vào túi lão mấy tờ tiền , rồi bảo người gọi xe ôm
đưa lão về.
Lão rủa thầm, đời khốn nạn thật, kẻ không có mà ăn, kẻ
lại phải thuê người đi ăn hộ. Lão thầm so sánh mấy con ca ve với bữa nhậu thuê
của lão hôm nay. Mấy con ca ve thì lấy thân xác ra để kiếm tiền, còn lão thì
dùng cái mồm của lão... Lão đưa tay vào túi, chạm vào mấy đồng tiền thằng
cháu mới nhét vào, lão thấy nó trơn trơn, nhầy nhầy.
Các cụ có câu: Miếng ăn là miếng nhục. Bữa ăn thuê của lão
hôm nay lão thấy nhùng nhục thế nào ấy thật.
Vương Đình Trung/
TnC
Nhận xét