3983. Những "Thúy Kiều" thời @ *
Chị gái tự bán mình vào 'động quỷ' để cứu em
Đoan Hà/ ĐVO
Bất chấp hiểm nguy, Hồng quyết tâm tìm người em bị lừa bán. Cuộc tìm kiếm như
mò kim đáy bể rồi cuối cùng cũng đến ngày kết thúc trong hội ngộ.
Hành trình lưu lạc
Gia đình Nguyễn Thị Hồng (Cần Đước, Long An)
thuộc dạng hộ nghèo nhất nhì huyện. Bố mẹ Hồng mất sớm, khi Hồng mới lên 10, để
lại cô bơ vơ cùng một đứa em nhỏ.
Cô dì, chú bác Hồng cũng nghèo, nên chẳng ai
đủ điều kiện cưu mang thêm hai miệng ăn. Bởi vậy, chị em Hồng vẫn ở trong căn
nhà rách nát, hàng ngày sống nhờ tình thương của làng xóm, láng giềng.
Trong kí ức của Hồng là những ngày mưa bão,
ngôi nhà ọp ẹp của hai chị em xô nghiêng như trực đổ xuống đè nát hai tấm thân
mỏng manh lẩy bẩy như con mèo sũng nước.
Hải – cô em gái của Hồng hoảng loạn trong
vòng tay chị, miệng không ngớt gào khóc gọi tên cha mẹ. Tiếng nấc của Hải tràn
cả vào giấc mơ, khiến Hồng nhiều đêm thức trắng trấn an em bằng tiếng ru hờ ai
oán.
Lớn thêm một chút thì Hồng đi làm thuê làm
mướn để kiếm gạo nuôi em, ai thuê gì làm nấy, hai chị em bữa đói, bữa no lay
lắt qua ngày. Nhiều người thấy hai đứa trẻ phải khổ cực thì ngỏ ý nhận nuôi Hải
(em gái của Hồng) nhưng Hồng nhất định không chịu vì sợ cảnh chị em phải chia
ly.
Bố mẹ mất sớm nên người thân duy nhất còn lại
của cô chỉ có Hải, dù phải vất vả, khổ cực đến mấy, Hồng cũng nhất định phải
nuôi Hải khôn lớn. Hồng đã tự hứa như vậy với chính mình.
Phần Hải, cũng không muốn rời xa chị gái. Hai
chị em cứ dính với nhau như hình với bóng. Cùng đi bắt cá ngoài đồng, cùng đi
hái bông điên điển, cùng mò cua, mò ốc, rau cháo qua ngày nương tựa vào nhau.
Năm đó Hồng 20 tuổi, còn Hải mới vừa bước
sang tuổi 15. Không được học hành, hai chị em chẳng có công việc nào khác ngoài
đi làm thuê. Cái nghèo vì thế mà cứ đeo đuổi mãi. Thấy em cũng đã lớn, có thể
tự chăm lo nên Hồng bàn với em sẽ đi Sài Gòn kiếm việc, ở đó nhiều việc, lương
lại cao hơn ở quê.
Cô sẽ làm vài năm ở Sài Gòn, dành dụm chút
vốn liếng rồi tự buôn bán kiếm lời. Hải đồng ý ở nhà, để chị gái lên thành phố
làm ăn, với hi vọng cái nghèo sẽ bớt đeo đuổi họ.
Hồng lên Sài Gòn bán quần áo thuê cho một cửa
hàng trên phố lớn, tiền thù lao gấp mấy lần ở quê. Muốn nhanh chóng kiếm tiền
để làm ăn riêng, tối đến, Hồng còn tranh thủ làm PG cho những quán bar.
Vì có chút nhan sắc nên Hồng làm ăn rất khá.
Vòng xoáy kim tiền cuốn Hồng đi lúc nào chẳng hay. Hồng ao ước có thể kiếm được
thật nhiều tiền, để có thể mang về cho em gái và cùng em xây dựng cuộc sống
bình yên, đầy đủ hơn.
Chính vì thế, thời gian Hồng trở về quê thăm
em ngày càng thưa dần, và cô cũng chẳng có nhiều thời gian quan tâm tới Hải.
Những cuộc gọi thưa dần, những lời hứa hẹn về thăm em thay bằng những cuộc làm
việc thâu đêm ở quán bar nhớp nhoáng ánh đèn. Cách duy nhất để chị em Hải kéo
gần khoảng cách là những cuộc điện thoại vội vã, chớp nhoáng.
Xa chị lâu ngày, Hải sinh buồn phiền, chán
nản. Những lần gọi điện cho chị, nghe chị kể về cuộc sống ở Sài Gòn, Hải thấy
đó rõ là một chốn phồn hoa và ấp ủ ao ước được lên Sài Gòn một lần xem sao. Ao
ước là vậy nhưng Hải không dám đi vì sợ chị biết sẽ rầy la.
Vậy là cô gái trẻ lại ngậm ngùi gắn bó với
chốn đồng ruộng ở quê. Nhưng một ngày, có một người phụ nữ ăn vận đẹp đẽ, dáng
vóc rất sang trọng đến tìm Hải. Bà ta nói đang tìm người làm cho xưởng may trên
Sài Gòn, nếu chưa biết việc sẽ được đào tạo và hứa hẹn mức lương rất cao.
Lời người đàn bà đó nói như mật rót vào tai
Hải, cô nghĩ sẽ lên Sài Gòn, xem công việc thế nào rồi mới điện báo cho chị,
khi ấy hai chị em được ở gần nhau chắc sẽ vui lắm. Hải muốn dành bất ngờ cho
chị, coi như một lời khẳng định bản thân đã lớn khôn, có thể đỡ đần chị trang
trải cuộc sống và kiếm tiền giống như một người trưởng thành thực thụ.
Nhưng mọi chuyện xảy ra khác xa với những gì
cô gái trẻ từng mong ước, đó hẳn phải là một cơn ác mộng. Hải chân ướt chân ráo
theo người đàn bà kia lên Sài Gòn, bị dồn vào ở trong một căn phòng nhỏ hẹp
cùng vài cô gái khác.
Khoảng hai hôm sau, các cô gái được bà chủ
đưa lên xe và do một người đàn ông quản lý. Đó là một chuyến xe ròng rã. Ngồi
trên xe chưa kịp ấm chỗ, các cô gái trẻ được đưa cho một loại nước gì đó, với
lời thông báo “đây là một chuyến đi dài, nên tự biết bảo vệ sức khỏe của chính
mình.
Nước tăng lực này sẽ giúp các bạn có thêm sức
khỏe để chống chọi với quãng đường xa xôi phía trước”. Tin lời người đàn ông lạ
mặt, các cô gái trẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Giống như các cô gái khác, Hải không rõ mình
bị đưa đi đâu, chỉ biết đường rất xa và rất xóc. Chặng đường càng dài, ý nghĩ
rằng mình đang được đưa tới “công xưởng” ngày càng trở nên xa vời.
Các cô gái bắt đầu nhận ra điều gì đó, họ
hoảng sợ, van xin và gào khóc. Nhưng, tiếng khóc của các cô gái mỗi lúc một yếu
ớt bởi thứ nước “tăng lực” kỳ lạ kia. Hải và phần đông các cô gái cảm thấy
người như bị rút toàn bộ sức lực, chân tay rã rời, mắt hoa như người say nắng.
Đến lúc này, gã đàn ông kia lộ rõ bộ mặt của
kẻ buôn người. Hải và các cô gái khác bị đưa qua biên giới và “sang tay” cho
một chủ chứa. Chuỗi ngày địa ngục trần gian của Hải bắt đầu. Cô bị nhốt, bị
đánh đập ép tiếp khách và bị bóc lột tình dục đến kiệt quệ.
Phần về Hồng, trở về quê khi nghe tin báo em
gái đột ngột biến mất không để lại chút tung tích nào. Sực tỉnh nhận ra thời
gian mải miết chạy theo đồng tiền một cách mù quáng mà bỏ em gái bơ vơ, Hồng
tức tốc đón xe đò trở về quê hương.
Một mặt Hồng khẩn báo cơ quan chức năng về sự
mất tích bí ẩn của em gái, mặt khác, Hồng tự mình lần mò các manh mối tìm kiếm
Hải. Tất cả đều vô cùng mờ mịt và vô vọng.
5 tháng sau khi cô em gái nhỏ mất tích, Hồng
nhận được một cuộc điện thoại lạ, xen giữa những tiếng nức nở, Hải chỉ lặp đi
lặp lại: “Cứu em!”.
Biết em gái đã bị lừa bán và đang bị nhốt
trong một “động quỷ” ở Trung Quốc, gần biên giới Việt Nam, không chần chừ, Hồng
thu vén hết tiền bạc rồi lên đường tìm em. Hành trình đầy nghị lực và gian khó
của cô bắt đầu.
Để tìm được tung tích của em, suốt một chặng
đường dài, Hồng đã phải vừa đi, vừa xin làm thêm, vừa bán những vật dụng mang
theo làm lộ phí. Bao nhiêu tiền bạc kiếm được trước đây đều lần lượt đội nón ra
đi.
Nhưng với Hồng, những thứ của cải phù du ấy
không đáng giá bằng sinh mệnh cô em gái duy nhất của mình. Hồng gặp rất nhiều
trở ngại trên hành trình tìm kiếm, bởi những “động quỷ” ở vùng biên thường luân
chuyển “hàng” liên tục.
Để tìm được Hải là điều không hề dễ dàng, dù
Hồng đã đặt chân sang đến nước bạn theo con đường tiểu ngạch. Thậm chí, trong
suốt chặng đường đi, Hồng đã tranh thủ học tiếng Trung để tiện giao tiếp và dò
hỏi tin tức về em gái.
Hồng bắt mối với cánh tiểu thương chuyên đánh
hàng sang Trung Quốc, nhờ họ tìm kiếm Hải thông qua lời mô tả và một tấm ảnh
chân dung cỡ nhỏ. Cuối cùng, Hồng lần mò tới được “chợ tình dục” vùng biên.
Dấn thân vào hang hùm, Hồng mới hiểu những
đắng cay bấy lâu Hải gánh chịu. Càng thương em bao nhiêu, Hồng càng trách mình
bấy nhiêu và cô hiểu, để tìm và đưa em về Việt Nam là điều không hề đơn giản.
Cuộc hội ngộ bất ngờ
Cứ mỗi khi Hồng đến được nơi em mình từng ở
thì Hải đã lại bị chuyển đi nơi khác từ trước đó. Sau nhiều ngày đắn đo, cuối
cùng, Hồng đã đưa ra một quyết định liều lĩnh: Hồng cắn răng… tự bán mình vào
một ổ mại dâm để dễ nghe ngóng được tin của Hải. Sau này, khi trở về Việt Nam , Hồng có
tâm sự:
“Lúc đó tôi đã đắn đo, suy nghĩ, thậm chí
khóc rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này. Nhưng, cuộc đời tôi chẳng còn
ai thân thích ngoài em gái. Hải rơi vào tình thế khổ ải ở chốn nhớp nhơ ấy cũng
do lỗi của tôi. Nếu như tôi không mải mê kiếm tiền, bỏ rơi em bơ vơ một mình ở
chốn quê nhà thì có lẽ bi kịch đã không xảy ra với em. Lỗi tôi gây ra thì chính
tôi phải là người chuộc lỗi”.
Bước chân vào chốn mại dâm, Hồng tìm hiểu
được biết trong số các cô gái bán dâm ở đó, nhiều người đã gặp Hải. Qua họ,
Hồng biết Hải hiện đang ở đâu, cô cứ lần mò, dò dẫm theo những tin tức mong
manh của em gái.
Hồng cũng phải tiếp khách, cũng bị bóc lột
tình dục giống như phần đa các cô gái Việt nhẹ dạ bị lừa bán sang đó. Bao nhiêu
đắng cay, ê chề, Hồng đều cắn răng chịu đựng, chỉ mong có một ngày chị em được
đoàn tụ. Nhưng mong mỏi của Hồng cứ xa vời vợi.
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua nơi xứ người mà
hai chị em Hồng – Hải vẫn chưa gặp được nhau, dù đã có lúc tưởng chừng như rất
gần. Hồng vẫn không biết Hải phiêu dạt nơi nào, còn Hồng vẫn mòn mỏi lần theo
dấu chân em. Dòng đời cứ thế đẩy đưa họ xa cách xa nhau, dù Hồng vẫn luôn một
lòng quyết phải cứu em và đưa em về lại quê nhà.
Một năm nữa trôi đi, khi những tin tức về Hải
cứ thưa dần rồi mất hẳn, niềm tin và hi vọng trong Hồng vẫn thúc giục cô tiếp
tục hành trình tìm kiếm. Tuy rằng điều đó đã ngày càng xa vời và khó khăn hơn.
Những đau khổ, dằn vặt, những lần vui mừng rồi thất vọng đã bào mòn dần nghị
lực trong Hồng.
Cô bắt đầu buông tay, xuôi theo số phận. Long
đong hết ổ mại dâm này đến nhà chứa khác, Hồng cũng đã trở thành “gái già”, là
thứ “hàng phế phẩm” trong mắt đám ma cô. Nhan sắc phai tàn, tuổi xuân trôi qua
trong chớp mắt, gương mặt của Hồng đã in dấu những mỏi mệt của thời gian.
Không còn được khách làng chơi ưa chuộng,
Hồng “sang tên” cô cho những người đàn ông nghèo sống ở vùng nông thôn miền núi
sâu trong nội địa Trung Quốc với cái giá rẻ mạt. Đó là những người vì quá nghèo
mà không thể lấy được vợ.
Hồng kể: “Tôi chẳng có xu nào dính túi. Bao
nhiêu tiền bạc làm ra, phần chia chác cho đám ma cô, phần giấu giếm được dồn cả
vào chặng đường tìm em gái. Có lúc nhìn lại, thấy sợ hãi và tột cùng hoang
mang, bởi xung quanh mình chẳng có ai thân thích, ruột thịt. Thân gái một mình
lang thang nơi đất khách, đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ là một con ma không nơi
nương tựa trên mảnh đất này trong khi em gái vẫn chưa tìm thấy”.
May mắn mỉm cười với Hồng khi cô được mua bởi
một người đàn ông góa vợ, đã gần 50 tuổi. Ông ta sống một mình, làm nông
nghiệp, ở một vùng thôn quê hẻo lánh. Không còn nơi nào để đi, cũng chẳng có gì
níu kéo để trở về, Hồng bằng lòng ở lại làm vợ người đàn ông nọ.
“Đó không phải tình yêu, nhưng là một sự cứu
rỗi trong lúc khốn cùng. Tôi không có lựa chọn nên được cứu vớt bởi một người
đàn ông nghèo là điều may mắn”, Hồng nhớ lại. Bất ngờ thay, điều bấy lâu Hồng
tìm kiếm, mong ngóng đã xảy ra đúng vào lúc không ngờ nhất.
Hai tuần sau khi ở nhà chồng, trong lúc đi
làm đồng, Hồng thoáng nhận ra một bóng hình quen thuộc, một cô gái… giống như
Hải. Hồng đứng trên tảng đá để nhìn bóng người cho rõ. Hồng gọi và bóng người
sững lại, bất động.
Sau vài giây sững sờ, ngỡ ngàng, hai chị em
nhận ra nhau và chạy tới ôm chầm lấy nhau. Nước mắt thay cho mọi lời cần nói.
Hải vẫn vậy, nhưng gầy guộc và tiều tụy đi nhiều. Thì ra cô cũng lưu lạc khắp
nơi rồi bị bán cho một người đàn ông ở vùng này.
Hai chị em gặp lại nhau, nước mắt chan hòa.
Nhìn tình cảnh của Hồng, Hải thừa hiểu những đắng cay chị phải trải qua cũng ê chề
chẳng kém gì mình. Còn Hồng, gặp được em, điều đầu tiên cô nghĩ tới là đưa em
về lại quê nhà.
Trong đêm đoàn tụ sau 4 năm ly biệt, Hồng
nhắc nhiều về ngôi nhà nghiêng đổ nơi quê nhà, về những chiều bắt cá trên sông…
Cô muốn được một lần nữa đón Hải trở về, cùng chung sống dưới mái nhà nghèo cũ
cha mẹ để lại. Nhưng trái với tưởng tượng của Hồng, Hải từ chối.
Cô đã có 2 đứa con xinh xắn với người chồng
Trung Quốc và không muốn rời đi. Cuộc sống này với cô là tạm ổn. Bất ngờ trước
thái độ của em, nhưng rồi Hồng cũng hiểu, sau nhiều năm, hai cô đã là hai người
phụ nữ trưởng thành, và cuộc sống mới đã bắt đầu.
Hồng cũng ở lại Trung Quốc, bên người đàn ông
nghèo có tấm lòng nhân hậu mà cô gọi là chồng thêm 2 năm, cùng làm lụng, kiếm
tiền và sinh con. Sau này, thi thoảng, kinh tế gia đình có điều kiện, vợ chồng
Hồng và vợ chồng Hải cùng về thăm quê hương, ôn lại những kỉ niệm xưa.
Đi qua rất nhiều thăng trầm và biến cố, cuối
cùng, họ đã tìm được chốn bình yên cuối cùng cho cuộc hành trình đầy nước mắt
trong đời mình.
Đoan Hà
(*) Tên bài viết này của PNTB
Nhận xét