3444. Lấy tiền thuế của dân để cứu ngân hàng
Lấy tiền thuế của dân để cứu ngân hàng
Nam Nguyên/ RFA
PNTB: Không một người dân nào lại có thể chấp nhận cái thói "quýt làm cam chịu"! Trong đó Quýt là thằng Quốc doanh gây nợ xấu bởi nhóm lợi ích, Cam là người dân còng lưng đóng thuế cho Nhà nước. QH nên cân nhắc, nếu duyệt cái này là đi ngược với lợi ích của nhân dân!
Nam Nguyên: Sau nhiều lần khẳng định không lấy tiền thuế của dân đi
cứu ngân hàng, Chính phủ do Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lãnh đạo bất ngờ kiến
nghị Quốc hội về việc sử dụng ngân sách để xử lý nợ xấu của các doanh nghiệp
nhà nước.
Báo điện tử VnEconomy ngày 6/10/2014 đưa tin kiến nghị
này được Chính phủ đề cập tại bản báo cáo dài 70 trang về tái cơ cấu nền kinh
tế trong ba lĩnh vực trọng tâm. Bản báo cáo này hiện đang nằm tại Ủy ban Thường
vụ Quốc hội và sẽ được trình Quốc hội vào kỳ họp thứ 8 sắp tới.
Giới chuyên gia phản đối
Chuyên gia tài chính Bùi Kiến Thành, hiện sống và làm
việc ở Hà Nội phản ứng khá mạnh mẽ đối với thông tin vừa nêu. Ông nói:
“Nếu tôi là đại biểu Quốc Hội tôi sẽ kịch liệt phản đối
đề nghị ấy, không có lý do gì dùng ngân sách Nhà nước đi trả nợ xấu cho các
ngân hàng. Các ngân hàng thương mại Việt Nam ham vấn đề lợi nhuận lãi suất cao
đã cho vay không đúng tiêu chuẩn đầy rủi ro. Ngân hàng cứ cho nhau vay
thay vì cho người khác vay. Tất cả những bất cập của hệ thống ngân hàng Việt Nam thì không
thể nào bắt dân chúng phải gánh chịu được.”
Theo sự ghi
nhận chung nợ xấu ở Việt Nam là một con số mù mờ, được che dấu ngụy trang và
ngay giới lãnh đạo nhà nước từ Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng cho tới Thống đốc
Ngân hàng Nhà nước cũng đưa ra những con số không khớp với nhau ở trong những
thời điểm không cách xa nhau là mấy. Số liệu mới nhất được Thống đốc Nguyễn Văn
Bình tiết lộ với Quốc hội vào cuối tháng 9 vừa qua thì tổng nợ xấu đã có lúc
lên tới 500.000 tỷ đồng. Theo SaigonTimes Online, ông Thống đốc không đề cập
đến thời điểm của số nợ này, tuy vậy theo lời ông đã có 240.000 tỷ đồng đã được
xử lý cho đến nay. Được biết khoảng 70% nợ xấu thuộc về các tập đoàn, tổng công
ty Nhà nước với chủ nợ chính các ngân hàng thương mại Nhà nước.
Trong dịp trả lời chúng tôi Phó Giáo sư Tiến sĩ Ngô Trí
Long từng nhận định:
“Nợ xấu của Việt Nam có rất nhiều việc đáng bàn. Ở
đây thực chất là cục máu đông này cũng chưa được giải quyết đến nơi đến chốn.
Mặc dầu có thành lập công ty quản lý tài sản VAMC, nhưng công ty này thực chất
mới chỉ là chỗ gom nợ lại thôi, còn để xử lý giải tỏa vấn đề này thì cũng chưa
có hướng cụ thể….”
Thời báo Kinh tế Viet Nam đưa tin, trong buổi chất
vấn chiều 29/9/2014 các Đại biểu Quốc hội đã xoay quanh các câu hỏi về vấn đề
VAMC và hậu xử lý nợ, sau khi cơ chế này đã hoạt động một thời gian theo nguyên
tắc không dùng vốn nhà nước. Theo tờ báo, sau khi chất vấn Thống đốc Nguyễn Văn
Bình, một vị đại biểu nhận xét: “Cách xử lý nợ xấu hiện nay còn xấu hơn
cả nợ xấu.”
Trả lời chúng tôi, chuyên gia tài chính Bùi Kiến Thành
nhận định về sự hoạt động của Công ty Quản lý Tài sản của các tổ chức tín dụng
Việt Nam VAMC. Ông nói:
“VAMC chỉ là phương tiện để “quét nhà” thôi
nghĩa là quét nhà giùm cho ngân hàng thương mại, quét nợ xấu của ngân hàng
thương mại qua kho của VAMC và tạm thời để đấy thôi. Đồng thời VAMC trả cho
ngân hàng thương mại đó bằng trái phiếu đặc biệt; với trái phiếu này ngân hàng
thương mại đang bí thế không có tiền không thanh khoản vì nợ xấu nhiều, ngân
hàng đem trái phiếu đặc biệt tới Ngân hàng Nhà nước để vay với tỷ lệ 70% vay
tiền mới về để tiếp tục hoạt động. Đó không phải là giải pháp để giải quyết nợ
xấu. VAMC gọi là mua nhưng không mua không trả tiền chỉ là trả trái phiếu ấy
tạm thời thế thôi. Hơn nữa các ngân hàng thương mại phải trích lập dự phòng 20%
nợ xấu gọi là đã bán cho VAMC và trong 5 năm ngân hàng thương mại đã bán phải
có đủ tiền tự giải quyết nợ xấu ấy. Đây cũng không là phương pháp để giải quyết
nợ xấu, cho nên giải pháp của VAMC không có gì khác hơn là tạm thời làm sạch
các báo cáo tài chính của ngân hàng thương mại dính vào trong nợ xấu, tạo điều
kiện cho những ngân hàng thương mại yếu kém có thể tiếp tục làm việc.”
Chuyên gia Bùi Kiến Thành nhấn mạnh:
“Nhà nước không muốn ngân hàng nào bị phá sản bị đổ vỡ
hay bị xử lý, đấy là một chính sách mà đối với tôi hoàn toàn không hợp lý. Tại
sao lại tạo điều kiện cho những ngân hàng yếu kém tiếp tục hoạt động để làm gì,
trong khi đấy không giải quyết được vấn đề nợ xấu. Cho nên việc này nhà nước
cần phải suy nghĩ cho kỹ để có giải pháp thật sự khả thi, giải pháp của VAMC
chỉ là quét nhà dọn nợ xấu qua kho của VAMC và tạm thời để đấy thôi chứ không
giải quyết vấn đề gì cả.”
VAMC không hiệu quả
Cách xử lý nợ xấu của Thống đốc Ngân hàng Nhà nước Nguyễn
Văn Bình bằng giải pháp VAMC cho thấy không hiệu quả và một cách làm chưa
có nơi nào áp dụng. Để giải quyết cục máu đông của nền kinh tế, cũng có những ý
kiến táo bạo và mới mẻ đối với Việt Nam . Thời báo Kinh tế Việt Nam
trích lời ông Phạm Hải Âu, Phó tổng giám đốc Ngân hang Bưu điện Liên Việt nói
xử lý nợ xấu bằng trích lập dự phòng của các ngân hàng chẳng khác gì hình thức
ngân hàng xé chỗ này đắp sang chỗ khác, việc này không giải quyết tận gốc vấn
đề nợ xấu. Ông Phạm Hải Âu nhấn mạnh, xử lý nợ xấu dựa vào tư nhân và hãy đánh
thức họ. Theo lời ông, Việt Nam
có một lực lượng tư nhân lớn, có nguồn tiền mạnh và sạch. Khu vực tư cũng muốn
tham gia mua bán nợ xấu trước hết vì lợi ích kinh doanh. Tuy vậy theo lời ông
Phó tổng giám đốc Ngân hang Bưu điện Liên Việt, Việt Nam vướng mắc môi trường pháp lý
liên quan cộng thêm vấn đề thủ tục hành chính.
Theo Vn Economy, ông Phạm Hải Âu đưa ra ví dụ rất đặc
biệt cho trường hợp của Việt Nam ,
nôm na là phải tạo ra cái chợ. Người nào muốn vào thì phải biết cái chợ đó là
bình đẳng, nhanh nhạy để mua bán tốt, được bảo vệ và hỗ trợ, chứ không phải vào
rồi kiểu gì anh cũng chết. Ý kiến của ông Phạm Hải Âu trên VnEconomy cho thấy,
khó thay đổi cả một hệ thống để đáp ứng việc xử lý nợ xấu trong một sớm
một chiều. Tuy nhiên Chính phủ có thể khoanh vùng từng lãnh vực để có thể
chọn lọc những khoản nợ xấu bán ra thị trường. Theo lời ông Âu, cơ sở pháp lý
của Việt Nam
hiện nay có thể đảm bảo áp dụng cho những phạm vi nhỏ rồi mở rộng ra.
Trả lời phỏng vấn của Nam Nguyên, chuyên gia Bùi Kiến
Thành có nhìn nhận khác về cách giải quyết nợ xấu và những ưu tiên cần làm. Ông
nói:
“Cái ưu tiên không phải nợ xấu mà là làm sao cho doanh
nghiệp phục hồi phát triển. Nếu doanh nghiệp phục hồi phát triển thì mới có
tiền trả nợ, nợ bây giờ và nợ trước kia nợ xấu. Còn doanh nghiệp không phục hồi
và phat triển được thì nợ trước cũng không trả được mà nợ nay và nợ sau này
cũng không trả được. Các doanh nghiệp không phát triển thì ai trả nợ. Cho nên
vấn đề đấy phải hiểu ai là người trả nợ, doanh nghiệp phải sống thì mới trả nợ
được. Những nợ xấu cũ rồi tạm thời gác qua một bên, nhưng phải làm sao cho
doanh nghiệp và cả nền kinh tế phát triển. Nền kinh tế mà mỗi năm hàng chục
ngàn doanh nghiệp chết, mấy năm qua hàng trăm ngàn doanh nghiệp chết thì làm
sao mà không có nợ xấu. Nếu nợ xấu đó mà còn do ngân hàng cho doanh nghiệp vay
với lãi suất gọi là lãi suất chết, không có doanh nghiệp nào có thể sống với
lãi suất 15%-20% cả. Đó là cái lỗi của hệ thống ngân hàng thương mại và cũng là
cái lỗi của nhà nước, lỗi của ban điều hành tiền tệ… cái đó rõ ràng là không
thể chấp nhận được.”
Trở lại câu chuyện Chính phủ bất ngờ đề nghị dùng tiền
ngân sách để xử lý nợ xấu cho các doanh nghiệp nhà nước, mà chủ nợ chủ yếu là
các ngân hàng thương mại quốc doanh. Trước đây Thống đốc Ngân hàng Nhà nước
Nguyễn Văn Bình được cho là cha đẻ của giải pháp VAMC xử lý nợ xấu không dùng
tiền ngân sách, cũng không có tiền tươi thóc thật và cũng bị dư luận “ném đá”
rất nhiều về tính bất khả thi. Hiện nay Ông Bình lại biện minh cho yêu cầu
“tiền tươi thóc thật” và dẫn chứng là đa số các quốc gia trên thế giới đều sử dụng
ngân sách để giải quyết nợ xấu.
Theo Thời báo kinh tế Việt Nam ,
một số vị chuyên gia kinh tế độc lập được tham vấn có chung phân tích rằng:
“Nhiều nước chi ngân sách để xử lý nợ xấu, đây là điều được coi là khác với
Việt Nam .
Song doanh nghiệp nhà nước ở Việt Nam cũng rất khác với doanh nghiệp ở các
nước, đó là không phải “lời ăn lỗ chịu”, mà là “lời ăn lỗ dân chịu”.
Nhận xét